Bất quá nên nhớ Kate Morgan là ai. Mặc dù mưu kế giảo hoạt của Nguyễn Hải
Thượng đã khá thành công, đẩy hắn tình thế bất lợi trong cuộc nói
chuyện, nhưng mà thân là một lão hồ ly thành tinh, Kate Morgan cũng dư
sức biết làm thế nào để bản thân thoát khỏi tình trạng hiện tại.
Kate Morgan rất kiên nhẫn nghe những điều tốt đẹp mà Nguyễn Hải Thượng
đang vẽ ra cho hắn. Hắn chờ đợi, chờ đợi đến khi Nguyễn Hải Thượng hơi
dừng lại bởi thân là người xuất thân từ gia đình quý tộc, việc xen ngang khi người khác đang nói là một việc vô cùng thất lễ. Thân là gia chủ,
Kate Morgan chính là bộ mặt của gia tộc Morgan thế nên hắn càng phải chú ý đến các loại lễ nghi hơn các thành viên khác. Chỉ cần hắn làm ra một
hành động thất thố, không hợp phép tắc lễ nghi, dù là sự vi phạm đó rất
nhỏ, nhưng cũng sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cả gia tộc trong giới
thượng lưu. Vì vậy, mặc dù biết lời nói của Nguyễn Hải Thượng giả nhiều
hơn là thực nhưng Kate Morgan vẫn chỉ có thể im lặng ngồi nghe, chờ đợi
đến khi Nguyễn Hải Thượng dừng lại thì hắn mới có thể lên tiếng.
Nguyễn Hải Thượng nói liên miên một thời gian thì cũng cảm thấy cổ họng
quá tải, khát khô khó chịu. Hắn dừng lại, uống một chén trà để làm dịu
cơn khát khó chịu trong cổ họng. Đây chính là thời cơ quý báu của Kate
Morgan đang chờ đợi nãy giờ, thế nên Nguyễn Hải Thượng vừa dừng lại thì
lập tức Kate Morgan nói:
“Khụ, ngài Nguyễn dù sao việc cưới xin cũng là việc hệ trọng trong cuộc
đời, đặc biệt là đối với người con gái. Lời đề nghị của ngày quá mức bất ngờ nên mặc dù là người cha, là gia chủ nhưng tôi không thể thay thế
Helena cùng với gia tộc trả lời ngài ngay lập tức được. Vì vậy tôi cần
chút thời gian để bàn bạc với Helena và gia tộc rồi mới có thể cho ngày
câu trả lời chính xác”
Nguyễn Hải Thượng thực ra cũng không phải tự nhiên dừng lại mà là hắn cố ý. Hắn biết Kate Morgan bị hắn chơi một vố đau lại suốt một khoảng thời gian dài chịu đựng hắn lải nhải thì chắc chắn trong lòng ức chế vô
cùng. Nếu không phải vì phép tắc, lễ giáo trói buộc kiềm chế thì có lẽ
Kate Morgan đã phát giận, dập máy ngay rồi. Làm người cũng không nên quá tham lam, cái gì cũng phải biết điểm dừng, Nguyễn Hải Thượng thấy Kate
Morgan mở miệng, ý muốn chấm dứt cuộc nói chuyện tại đây thì cũng thuận
theo.
“Đúng… đúng… đúng… Hôn nhân là việc quan trọng, không thể sở suất được.
Tôi hi vọng sẽ sớm nhận được câu trả lời từ phía ngài và gia tộc Morgan”
“Nhất định… nhất định…”
Kate Morgan ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại không cười bởi hắn
biết đối phương có thể thoải mái đáp ứng cho hắn kéo dài thời gian như
vậy chứng tỏ phía sau đã chuẩn bị sẵn hậu chiêu rồi. Cứ nghĩ đến việc
hắn bị Nguyễn Hải Thượng cho sập bẫy là Kate Morgan lại cảm thấy trong
lòng bừng bừng lửa giận, may nhờ có định lực cùng khả năng kiềm chế siêu việt chứ không hắn có lẽ đã chửi thẳng vào Nguyễn Hải Thượng rồi.
Vương Minh nhìn hai người đối diện hắn, hết nhìn người bên trái rồi lại
nhìn sang người bên phải, phải nói là hắn vô cùng bất ngờ là hai người
này lại quen biết nhau. Vương Minh đã đến được một lúc, quan sát hai
người này nói chuyện thì hắn có thể khẳng định là hai người này không
phải là mới quen biết mà dường như đã quen biết nhau từ rất lâu rồi.
Đồng thời cũng cảm thấy tò mò không biết cái người bên trái kia tại sao
lại xuất hiện tại đây, vào lúc này, chẳng lẽ người này chính là lý do mà hắn phải đến đây sao?
Mặc dù tò mò nhưng mà Vương Minh vì lễ phép cũng không dám mở miệng hỏi. Ai bảo người bên phải ngồi đối diện kia là ông ngoại của Nguyễn Giai
Giai cơ chứ, có cho tiền hắn cũng không dám hỗn láo trước cái vị này.
Liễu Sơn Thành một bên vừa nói chuyện với người đối diện, một bên thỉnh
thoảng lại lén quan sát lấy Vương Minh. Thấy hắn mặc dù vẻ mặt không
kiên nhẫn nhưng vẫn có thể kìm nén, chờ đợi, không lên tiếng xen ngang
thì trong lòng gật đầu hài lòng, càng nhìn càng cảm thấy thuận mắt đồng
thời trong lòng cảm thán cháu gái của hắn là con mắt tinh tường.
Vốn dĩ Liễu Sơn Thành ban đầu cũng không có cái nhìn thiện cảm với Vương Minh lắm bởi điều kiện của Vương Minh quá mức kém cỏi so với những
người khác. Hắn cảm thấy cháu gái hắn vô cùng cùng uỷ khuất bởi cháu gái hắn có thể nói là vô cùng ưu tú, cần dung mạo thì có dung mạo, cần tài
năng thì có tài năng, cần gia thế cũng có gia thế, có biết bao nhiêu vị
thanh tiên tài hoa xuất chúng theo đuổi vậy mà lại phải lấy một người
tướng mạo bình thường, xuất thân không tốt, mà quan trọng nhất là lại
phải cùng với một người con gái khác chia sẻ một người đàn ông. Thử hỏi
như vậy, hắn làm sao mà không cảm thấy bất bình cho cháu gái được chứ.
Mặc dù từ con gái và con rể cùng với những thông tin mà thuộc hạ của hắn điều tra được thì Nguyễn Giai Giai hoàn toàn là cam tâm tình nguyện
cùng Vương Minh nhưng Liễu Sơn Thành lại nhận định rằng Nguyễn Giai Giai chẳng qua là bị Vương Minh mê hoặc nên mới si mê Vương Minh mà thôi.
Hắn không thể nhìn đứa cháu gái duy nhất mà hắn yêu quí càng ngày càng
hãm sâu thế nên lần trước, khi biết Vương Minh đang ở Giang Kiều thì hắn lập tức phái người đến “mời” Vương Minh.
Vốn khi đó, Liễu Sơn Thành chuẩn bị sẽ bằng mọi cách để ép Vương Minh
rời xa Nguyễn Giai Giai nhưng mà sự tình diễn ra sau đó lại ngoài sở
liệu của hắn. Hắn thật không ngờ Vương Minh khi nói chuyện với hắn lại
khác hắn với những gì thu thập được, thái độ vô cùng cung kính, kính
trọng, chân thành khiến hắn dù rằng trong bụng đã chuẩn bị sẵn vô số lời nói nặng cùng đe doạ cũng không biết mở miệng như thế nào. Lại sau biết được Vương Minh hoá ra là người của lão Henry thì Liễu Sơn Thành lại
càng không thể nói gì nữa vì vậy kế hoạch “cứu vớt cháu gái” của hắn coi như đổ bể.
Kế hoạch thất bại, lại thêm cháu gái yêu quí, con gái, con rể cũng đứng
về phía Vương Minh nên Liễu Sơn Thành đành bất đắc dĩ chấp nhận mối quan hệ giữa Vương Minh cùng Nguyễn Giai Giai. Nhưng chấp nhận thì chấp
nhận, Liễu Sơn Thành cũng không có bỏ cuộc, hắn vẫn cử người giám sát và thu thập các hành động thường ngày của Vương Minh. Chỉ cần hắn phát
hiện Vương Minh làm một việc có lỗi với Nguyễn Giai Giai là hắn có thể
ra tay ngăn cản mối quan hệ giữa hai người.
Bất quá, may mắn trong khoảng thời gian này vì bận rộn việc tấn công
xuống Giang Kiều nên Vương Minh công việc ngập đầu với cả hắn đã cảm
thấy thoả mãn khi có hai người vợ là Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận nên
cũng không làm ra việc gì có lỗi để Liễu Sơn Thành bắt được.
Mà dần dần trải qua một thời gian giám sát, Liễu Sơn Thành cũng dần dần
hiểu được con người Vương Minh. Biết Vương Minh yêu Nguyễn Giai Giai là
yêu thật lòng chứ không phải là có ý đồ gì khác nên lòng hắn cũng chậm
chậm buông xuống, từ từ chấp nhận Vương Minh với vai trò là cháu rể của
hắn. Lại đến khi Vương Minh tình cờ phá hoại âm mưu của Nguyễn gia khiến chính phủ biết được ý đồ xấu xa của Nguyễn gia thì Liễu Sơn Thành hoàn
toàn tiếp nhận Vương Minh rồi. Chính vì Liễu Sơn Thành chính thức thừa
nhận Vương Minh nên Nguyễn Sinh mới dám giới thiệu với toàn bộ giới
thượng lưu Vương Minh là con rể của hắn tại bằng không chắc có lẽ cho
mười lá gan, Nguyễn Sinh cũng không dám.
Trở lại với hiện tại, Liễu Sơn Thành biết khi Vương Minh nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh hắn xuất hiện tại biệt thự của hắn thì chắc chắn
Vương Minh sẽ vô cùng bất ngờ, hoang mang, tò mò. Vì vậy hắn cùng người
đàn ông kia thông nhất là ban đầu tạm thời để Vương Minh ngồi quan sát
hai người để Vương Minh có thời gian bình ổn lại tâm tình đồng thời cũng có thể cảm nhận được mối quan hệ với hai người.
Thông qua việc quan sát hành động và biểu cảm trên khuôn mặt của Vương
Minh, Liễu Sơn Thành thấy tâm trạng của Vương Minh mặc dù cũng còn sót
lại một chút dao động nhưng cũng đã khôi phục lại được chín phần sự bình tĩnh, lý trí của ngày thường thì hướng người đàn ông đối diện khẽ nháy
mắt ra ám hiệu. Người kia cũng gật đầu nhẹ đáp lại.
Liễu Sơn Thành thân là quân nhân nhiều năm nên sự thẳng tính đã trở
thành một phần trong bản chất của hắn. Với lại người ngồi trước mặt hắn
là cháu rể của hắn, không phải người ngoài nên hắn cũng không phải quá
chú ý đến cách nói chuyện giống như khi gặp với mấy vị quan chức trong
chính phủ, quân đội hay đảng. Chỉ thấy Liễu Sơn Thành mỉm cười, quay
sang nhìn Vương Minh, lập tức vào thẳng vấn đề:
“Vương Minh, chắc cháu là cũng biết người này là ai phải không?”
Vương Minh ánh mắt nhìn hai người vài lần rồi mới nói:
“Vâng cháu biết”
Sau đó lại hướng về phía người đàn ông bên cạnh Liễu Sơn Thành, mặc cười nhưng trong lòng không đánh một tiếng chào hỏi:
“Chào chủ tịch Phương, lâu lắm rồi không gặp. Ngài vẫn khoẻ chứ”
“Ha ha”
Quả thật không hổ là người lăn lộn trong chốn quan trường, mặc dù cảm
nhận được sự khó chịu của Vương Minh đối với hắn nhưng Phương Thiên Uy
ngoài mặt vẫn giữ một nụ cười tươi, thái độ rất nhiệt tình giống như thể Vương Minh là một người bạn thân lâu lắm mà hắn mới được gặp lại. Thậm
chí Phương Thiên Uy còn nhiệt tình đến mức, tự thân đứng dậy đi về phía
Vương Minh, làm một tư thế muốn cùng Vương Minh bắt tay.
Đối phương đã nhiệt tình như vậy, mặc dù trong lòng cảm thấy không muốn
nhưng mà vì Phương Thiên Uy là khách của Liễu Sơn Thành, hắn không nhìn
mặt mũi của Phương Thiên Uy thì cũng phải nhìn mặt mũi của Liễu Sơn
Thành. Nếu hắn từ chối đối phương, chắc chắn sẽ khiến Liễu Sơn Thành cho rằng hắn là một kẻ hẹp hòi, như vậy bao công sức suốt thời gian qua để
gây ấn tượng với Liễu Sơn Thành bị ảnh hưởng không nhỏ. Suy tính thiệt
hại, Vương Minh cũng theo đối phương, tươi cười, đứng dậy, nắm chặt tay
của Phương Thiên Uy.