Lôi Đình hừ một tiếng,
nói: “Trên người của ngươi có đồ vật mà bọn hắn muốn tìm, bọn họ sớm đã
để lại ấn ký, nghĩ muốn biến mất cũng không được, vô luận ngươi trốn tới chỗ nào, ngươi sẽ bị bọn họ tìm ra được”
Tần Thiên lạnh cả người, nói như vậy, chính mình chạy trốn nơi nào đi nữa cũng không có nửa điểm ý nghĩa sao?
Nghĩ tới đây, Tần Thiên nhìn Lôi Đình, thở dài nói: “Ngươi đi đi, ta không
muốn liên lụy đến ngươi. Nếu nhất định trốn không thoát, vậy đừng có
lãng phí tinh lực nữa”
Lôi Đình hừ lạnh, nói: “Ngươi cứ như vậy nhận thua sao?”
Tần Thiên cười tự giễu, nói: “Nhận thua? Cuộc đời này của ta, từ khi sinh
ra cho tới một khắc kia, cũng chưa bao giờ nhận thua, trừ phi ta chết!
Hôm nay, ta đã là cái đích mọi người tìm kiếm, ta không muốn vô duyên vô cớ liên lụy đến ngươi. Mặc dù, Y tiên tử đem chiếc nhẫn giao cho ta,
nhưng mà đây là ngươi thiếu ân tình của nàng, còn ta với ngươi chẳng có
ân tình nào cả, ngươi không cần liều mạng vì ta”
Lôi Đình có chút ngoài ý muốn, tựa hồ không nghĩ tới Tần Thiên sẽ nói ra lời này.
Một người không biết tu luyện là gì, nhìn hắn có vẻ nhát gan hèn yếu, thế
mà cũng có nổi hận trời cao cùng tấm lòng bất khuất, chính điều này làm
cho Lôi Đình bất ngờ.
Đổi lại bất luận kẻ nào, lúc này không chủ động để Lôi Đình rời đi, dù sao tánh mạng là quý giá nhất.
Còn Tần Thiên chỉ vì một câu ‘không liên lụy’ mà bình tĩnh đưa ra lựa chọn, đây là chuyện vô số người không làm được.
“Tình cảnh của ngươi mặc dù hung hiểm, nhưng còn chưa đến độ sơn cùng thủy tận, ngươi còn có hy vọng thay đổi càn khôn”
Nhãn thần Tần Thiên khẽ biến, ngẩng đầu nhìn Lôi Đình, nghi hoặc nói: “Hy vọng về cái gì?”
“Ở trong nghịch cảnh phải trở nên mạnh mẽ, đó là hy vọng sống của ngươi.
Thể chất ngươi rất đặc biệt, so với tu luyện giả cảnh giới Trúc Cơ còn
mạnh hơn, lại còn lựa chọn Khởi Nguyên chi đạo thích hợp với mình, dụng
tâm tu luyện, nắm chắc thời gian, chuẩn bị một ít tài nguyên thì trong
vòng một năm, ngươi sẽ đạt tới Kim Đan cảnh”
Tần Thiên tự nhiên
biết chính mình có thái cổ bất diệt thể là rất bất phàm, nhưng không có
pháp môn tu luyện, hết thảy đều uổng công uổng phí.
“Ta nên đi nơi nào tìm kiếm Khởi Nguyên chi đạo thích hợp cho mình đây, làm thế nào để thu kiếm tài nguyên?”
Lôi Đình nói: “Khởi Nguyên chi đạo là nguồn gốc Khởi Nguyên đại lục, muốn
tìm phương pháp tu luyện không khó, nhưng nếu muốn tìm pháp môn tu luyện thích hợp cho mình, vậy thì ta không nói được”
Tần Thiên không hiểu nói: “Phương pháp tu luyện thích hợp cho mình, điều này cũng có dạy sao?”
“Đương nhiên là có dạy qua, thái cổ vũ trụ sinh linh vô số, tồn tại đặc thù
cũng rất đa dạng, phàm là có sinh linh đặc biệt, pháp môn tu luyện so
với thường dân cũng bất đồng. Ngươi trước hết phải hiểu rõ thể chất của
chính mình, có một ít pháp môn không thích hợp ngươi tu luyện, dù ngươi
có cố gắng đi nữa, kết quả cũng uổng công”
“Thể chất nhân loại được phân chia thế nào?”
Lôi Đình nói: “Ngoại trừ thể chất đặc thù ra, người bình thường lựa chọn
phương pháp tu luyện, không ngoài dương cương, âm nhu, cương nhu tịnh tể ba loại. Căn cứ này mà phương chia thành ba loại, một ít người có thể
chất ưu dị, tiên thiên là căn cơ tốt nhất, đây là người thường gọi nó là thể chất đặc thù như: băng cơ ngọc cốt, ngũ âm tuyệt mệnh, thân thể
thuần âm, thân thể thuần dương, v.v… Loại người này, phương pháp tu
luyện thích hợp thì tiến triển thần tốc, uy lực tuyệt luân, cường đại xa xa hơn người thường”
Tần Thiên nhẹ giọng nói: “Dương cương, âm nhu, cương nhu tịnh tể, chúng có cái gì khác biệt sao?”
Lôi Đình có chút bất đắc dĩ, tiểu tử này chưa từng tiếp xúc qua tu luyện
bao giờ, những thứ cơ bản nhất hắn cũng không biết, cùng đàm thoại
chuyện này với hắn, vậy nhất định phải giải thích nhiều lần.
“Người - có nam có nữ, vật có âm có dương. Nói vậy, phái nam là dương cương
khí, phái nữ âm nhu chi mỹ. Cương nhu tịnh tể chính là dung hợp âm –
dương thành cùng một thể, đây là một quá trình dài nhất. Ngươi nếu lựa
chọn một loại pháp quyết cương dương, trên người sẽ toát ra khí chất bá
dạo, cuồng vọng, lãnh ngạo. Nếu tu luyện là một loại pháp quyết âm nhu
thì sẽ xuất hiện khí chất âm lãnh, trầm tĩnh. Âm Dương lưỡng cực một
nóng một lạnh. Cương nhu tịnh tể sẽ biến hóa liên tục”
Nghe thế, Tần Thiên có chút hiểu ra.
“Ngươi nói là, tu luyện pháp quyết bất đồng sẽ ảnh hưởng đến tính cách của một người, quyết định vận mệnh tương lai của một người”
Lôi Đình
trầm ngâm nói: “Nói như vậy cũng không sai biệt lắm, phàm là chuyện gì
cũng không có tuyệt đối cả, hiện tại ngươi nghĩ muốn lựa chọn cho mình
một phương pháp tu luyện thích hợp đúng không”
Tần Thiên hiếu kỳ, nói: “Ngươi tu luyện là cái pháp quyết gì vậy?”
Lôi Đình ánh mắt chợt lóe, lạnh lùng nói: “Pháp môn của ta không thích hợp cho ngươi tu luyện”
Tần Thiên có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Lôi Đình có phản ứng kịch
liệt như thế, xem ra sau này phải bớt lời này với hắn hơn a.
“Ta cảm thấy được cương nhu tịnh tể thích hợp với ta hơn, cứng rất dễ gãy, nhu vô cùng mềm yếu”
Lôi Đình hừ, nói: “Chỉ nói nhảm, cương nhu há lại nông cạn như vậy sao?”
Tần Thiên cũng không tức giận, hỏi: “Đại lục Khởi Nguyên lớn như vậy, chúng ta đi nơi nào tìm kiếm pháp môn tu luyện đây a?”
Lôi Đình suy nghĩ một chút, trầm ngâm nói: “Vân Châu là một khối bảo địa,
nhưng đồng thời cũng là tuyệt địa, bốn phía đều có nơi hiểm yếu, chúng
ta trước hết nghĩ cách rời đi nơi này cái đã”
Tần Thiên không hiểu nói: “Hiểm yếu trong miệng của ngươi là chỉ cái gì?”
“Vân Châu – phía Nam là Tuyệt Thiên lĩnh, phía Bắc là Bất Độ hà, phía Tây là Xích Huyết cốc, phía Đông là Bất Quy lộ hình thành một vòng phòng hộ,
đem Vân Châu ngăn cách với ngoại giới. Có người nói, tứ đại hiểm yếu bảo vệ không phải là Vân Châu mà là một đại lục truyền thuyết thượng cổ nào đó trên Khởi Nguyên”
Nghe được tên Tuyệt Thiên Lĩnh, Tần Thiên lập tức hiểu được ý vị hiểm yếu là như thế nào.
Mặc dù, Bất Độ hà, Xích Huyết cốc, Bất Quy lộ hắn đều chưa từng nghe nói
qua, nhưng từ tình huống của Tuyệt Thiên lĩnh mà xem, vậy có thể hiểu
được một hai.
Nếu muốn xuyên qua từ những nơi hiểm yếu này rời khỏi Vân Châu, xem ra cũng không dễ dàng chút nào.
Lúc này, trong đêm gió đột nhiên truyền đến tiếng trẻ nít khóc nỉ non, làm cho lông tóc người ta dựng đứng, không biết làm sao.
Lôi Đình đứng bậc dậy, ánh mắt như đao ngưng nhìn bên ngoài Phật đường,
trầm giọng nói: “Ngôi miếu đổ nát này có điểm cổ quái, xem ra chúng ta
đến nhầm chỗ rồi”
Tần Thiên đứng dậy, đứng ở phía sau lưng Lôi Đình, nhỏ giọng hỏi: “Tiếng khóc mới vừa rồi, thật sự là trẻ nít khóc sao?”
Lôi Đình lạnh lùng nói: “Hoang giao dã ngoại làm gì có trẻ nít, đó là do âm linh quấy phá”
Tần Thiên kinh hô: “Âm linh, quỷ a”
Lúc này, thanh âm trẻ nít khóc nỉ non càng lúc càng gần, muốn bao vây cả ngôi miếu đổ nát này.
Trong viện, một ít âm linh hư ảo không thật bay tới bay lui, giống như oan
hồn bình thường vậy, vung vung ngũ trảo, thật là kinh khủng.
Lôi
Đình cười nhạt một tiếng, phất tay một cái, vạn đạo quang hoa đỏ ngầu
như từng thanh dao sắc bén, chém lên người âm linh kia, chứng kiến hồn
phách của chúng biến mất tại chỗ.
Song, chỉ chốc lát sau, rất
nhiều âm linh tụ hợp ở bốn phía ngôi miếu đổ nát này, quay chung quanh
bên ngoài Phật đường, phát ra tiếng khóc kinh khủng, nhưng lại không
tiến vào Phật đường.
Trái tim Tần Thiên có chút đóng băng, hắn dù sao cũng là một người bình thường, đối với âm linh tồn tại sợ hãi trời sinh.
Lôi Đình không tiếp tục công kích, mà quay sang chú ý động tĩnh trong Phật
đường, nhẹ giọng nói: “Những âm linh này không dám đi vào, cũng không
phải cố kỵ tu vi của ta, mà là ở trong Phật đường cất dấu một đồ vật gì
đó khiến chúng sợ hãi. Ngôi miếu đổ nát này là trấn áp vật chí âm chí tà năm xưa, nhất định có lai lịch bất phàm, ngươi hảo hảo tìm đi, xem có
thể hay không tìm ra đồ vật đó”