Bí Mật Biển Đông
Nguyễn Minh
ẩn nấp sau gốc cây một khoảng thời gian, âm thanh chẳng lẫn vào đâu được của Desert Eagle càng làm hắn hồi hộp. Vẫn đứng im đó thêm vài phút,
đến khi tất cả mọi thứ dần chìm trong im lặng lạ thường hắn mới thận
trọng lò dò bước đi.
Trong lòng giờ đây không ngừng cầu nguyện, chỉ cần Nguyễn Hải không xảy
ra chuyện gì có lẽ hắn sẽ lạy phật một ngày, một đêm cũng nên. Đối với
hành vi của thằng nhóc, bản thân vô cùng bực tức, có ai lại mang súng
ngắn xông lên bắn nhau với đám trang bị M16 cơ chứ.
Đi tới gần trung tâm trận chiến, những cái xác nằm la liệt xuất hiện
ngày càng nhiều. Khiến Nguyễn Minh điên tiết khi thấy đứa con trai mà
hắn lo lắng đang "bận" rộn cắm cúi lục lọi trên một thi thể, dường như
thu hoạch của nó cũng được kha khá vì người chết kia chính là Kevin. Một trong hai chỉ huy chuyến đi lần này.
- Rất tốt.
Giọng nói của Lê Khiêm truyền tới, đồng thời hình dáng người đàn ông cũng dần xuất hiện sau thân cây.
- Cháu đúng là kẻ giỏi nhất trong những đứa trẻ bác từng gặp! Những ngày qua luyện tập không phải là xuông, biết vận dụng vào trong chiến đấu
thực tế, rất đáng khen.
Thanh âm trầm ổn nhưng không kém phần uy nghiêm tiếp tục vang lên, thân
thể rắn chắc kia di chuyển đến bên cạnh Nguyễn Hải nhìn hắn đầy hứng
thứ. Vẻ mặt lạnh lùng thường ngày giờ đã tan biến, ánh mắt Lê Khiêm chăm chú như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật.
Một cậu nhóc mới mười hai tuổi làm được những việc như thế này mấy ai
tin? Hơn nữa cuộc chiến vừa qua không có ảnh hưởng mấy đến nó, chắc rằng đây chưa phải cực hạn của bản thân.
- Ây! Chuyện, nghề của cháu mà.
Nguyễn Hải vẫn tìm kiếm trên cái xác, ngoài quần áo chưa bị lột thì mọi
thứ khác có thể lấy đều mang ra ngoài hết rồi. Hắn hưng phấn nhìn đống
đồ này, thằng cha gánh theo cả tá thứ đi đánh trận, thật đáng nể.
- Lê Khiêm, giúp tôi thu dọn... Cả con tàu ngoài kia nữa, lấy được thứ gì thì lấy, còn lại đánh cho chìm luôn.
Nguyễn Minh mở miệng nói, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt nhìn một vòng trên mặt đất, sau đó tiếp tục:
- Nguyễn Hải, theo bố.
Tâm trạng hưng phấn chợt nghe tiếng nói làm cho thằng nhóc như bừng
tỉnh, hai bàn tay nhỏ nhắn đang luồn lách cũng dừng lại. Ngước mắt lên
nhìn bóng lưng to lớn của bố làm hắn hơi rét lạnh, không chút suy nghĩ
vội vàng đứng dậy bước nhanh theo.
Đi tới gần con suối nhỏ, phía trước có thân cây lớn ngã nằm bắc qua bên
kia hình thành cây cầu tự nhiên. Trên thân cây này đang có một người đàn ông ngồi, cái không khí tĩnh lặng chỉ nghe thấy âm thanh "róc rách"
chảy phía dưới khiến cho Nguyễn Hải hơi ngạc nhiên. Bình thường bố hắn
rất hay nói vậy mà cũng có trường hợp lạ lùng như bây giờ, biết có
chuyện không ổn, thiếu niên lặng lẽ chọn lấy chỗ trống cho mình.
Nguyễn Hải ngồi bên cạnh một lúc mà vẫn chưa thấy bố mình nói gì làm hắn hơi khó hiểu, mấy lần định mở miệng nhưng lại thôi. Lén nhìn qua nét
mặt người ấy, sự tĩnh lặng khó tả bao trùm toàn bộ, bên trong ánh mắt ẩn chứa rất nhiều cảm xúc, buồn bực, đau khổ, hạnh phúc, giận dữ... đều
có.
Nguyễn Minh thở phào, cứ như trút bỏ được gánh nặng ngàn tấn trên lưng
xuống, cả người trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Hắn nhìn thằng nhóc
hỏi:
- Hải, có biết tại sao bố kêu con ra đây không?
- Không ạ. - Nguyễn Hải trả lời không chút nghĩ ngợi.
- Hiện giờ có lẽ cũng đến lúc nói cho con rồi. - Nguyễn Minh cười khẽ:
- Ngày xưa cách đây gần hai chục năm, khi ấy bố mới hơn đôi mươi. Vừa
mới ra quân, trí hướng trong lòng đang ở độ rực cháy hừng hực...
Cặp mắt của Nguyễn Hải sáng ngời. Lâu nay hắn luôn muốn biết những thứ
bên ngoài hòn đảo nhỏ bé này, nhưng bởi vì bố không kể, cho nên cũng
đành dằn lòng xuống.
Trải qua nhiều năm tháng hắn dường như đã biến thành người hoang dã,
nhưng trong lòng vẫn luôn hướng về nơi đất liền chỗ hồi nhỏ đã từng
sống, đó mới chính là quê hương.
Thằng nhóc chăm chú chờ đợi, cũng không mất quá nhiều thời gian, Nguyễn Minh tiếp tục câu chuyện:
- Sau khi ra quân, những thứ muốn làm thì nhiều nhưng khổ nổi bản thân
sức lực có hạn nên đành gác những giấc mơ xa vời qua bên cạnh. Lúc ấy,
trong người đã hình thành "khả năng đặc biệt" và phát triển rất nhiều,
cộng thêm chút ít võ thuật do trước đó đi lính được rèn luyện. Sẵn vậy,
bố cũng thích môn này cho nên đắn đo suy nghĩ rồi quyết định theo nghề
luôn.
- Sau đợt tuyển dụng, bố được nhận vào làm ở trường võ thuật do tư nhân
làm chủ. Vừa dạy vừa luyện tập, mọi thứ xem như tốt đẹp, thế nhưng dù
sao nó cũng chẳng thể nào ổn định bằng nhà nước...Năm hai mươi ba tuổi,
khi mon men vận dụng các mối quan hệ, thêm lần nữa bố nộp hồ sơ tại Học
Việc Cảnh Sát. Qua nhiều vòng đấu chọi, may sao giành được một suất tuy
rằng lương không quá cao.
Khẽ lắc đầu Nguyễn Minh nói tiếp:
- Khả năng vốn có đã rất cao, cộng thêm những vật dụng cũng như cách
thức đào tạo do nhà nước cung cấp, rất nhanh bố từ một giáo viên quèn
chẳng mấy chốc mà vượt mặt rất nhiều người trong trường. Tài không đợi
tuổi, vài năm sau đó cái học viện này không còn đủ sức để níu chân bố,
nhà nước đứng ra triệu tập chuyển công tác về một khu đặc biệt, tại đây
huấn luyện người đặc biệt.
- Ơ! Thế sao bố lại phải bỏ đất nước mà trốn? Không phải làm cho nhà nước là ổn định rồi sao?
Nguyễn Hải ngồi bên cạnh chăm chú lắng nghe nãy giờ cảm thấy khó hiểu, chợt mở miệng hỏi.
Ánh mắt Nguyễn Minh hiện lên vẻ hồi tưởng, chậm rãi nói:
- Khi ấy...
- Khi mới
vào làm còn gặp đôi chút khó khăn, nhưng cũng không quá lâu sau đó bố
dần quen thuộc và hòa nhập với cuộc sống mới này. Cứ thế, cứ thế thời
gian trôi rất nhanh, ngoài việc chỉ dạy cho những người kia bố cũng ở
luôn trong căn cứ. Rồi cho đến ngày các nhóm huấn luyện được tập trung,
chia đội ra tổ chức cuộc đấu giao hữu. - Ánh mắt Nguyễn Minh lóe sáng:
- Cuộc đấu giao hữu cũng không quá đặc biệt, qua vài vòng những nhóm
tham gia lần lượt bị loại... Lại tiếp tục cho tới khi chỉ còn hai đội
trên sân. Lần này đơn cử từng thành viên, ai thua thì kẻ khác trong đội
đó lên thay thế cho đến khi một bên hết người mới thôi.
- Nhóm của bố cũng nằm trong hai đội chiến thắng cuối cùng này! Cuộc đấu mới bắt đầu được một lúc mà mọi người bên phe bố hoàn toàn không hiểu
chuyện gì đang xảy ra. Từng người, từng người trong đội lên rồi lại
xuống, thế mà nhóm kia mới có một thí sinh thi đấu. Hơn nữa người ấy còn là nữ.
Tuy mang danh huấn luyện viên chỉ dạy cho mọi người, nhưng khả năng của
bố cũng không cao hơn mấy kẻ trong đội mình. May mắn thay cuộc đấu giao
hữu này toàn người trẻ tuổi cho nên bố mới được xếp sau cùng. Tuy nhiên
sự việc ngoài dự đoán vẫn tiếp diễn, thân hình mảnh khảnh của cô gái đội bạn vẫn đứng đó, vậy mà quân số bên ta chỉ còn có hai thành viên... -
Tiếng nói của Nguyễn Minh ngày một chậm dần:
- Rồi chỉ còn một và kẻ phải bước ra sân tiếp theo là bố. Vài thành viên mạnh trong đội đã thua thì bố lên có nghĩa lý gì? Cũng tại vị trí huấn
luyện viên cho nên mới được xếp cuối thế này, cũng may, cô gái kia trải
qua những trận chiến trước đó dường như đã thấm mệt. Thế nhưng, cao thủ
vẫn là cao thủ, lúc đầu cứ tưởng bản thân ngang tay với người ta, vậy mà chẳng bao lâu sau bố đã nằm úp mặt xuống sàn.
Máu nóng dâng trào, cmn đời nào lại đi thua đám đàn bà chứ, bố gắng sức
đứng dậy tiếp tục chiến đấu. Qua vài lần ngửi mùi sàn gỗ, giờ đây bố
biết mình chưa đủ trình cùng cô gái so sánh. Gắng sức hoài cũng mệt,
thân là huấn luyện viên sau khi quan sát người ta bố hiểu nếu cứ đứng xa thế này khó lòng nào có cơ hội. Chịu đựng đau đớn ăn thêm mấy cú đá,
hai chân bố tăng tốc áp sát đối phương, một tay chụp lấy bả vai, tay kia nắm lấy cổ tay dùng sức nâng cả thân thể họ lên, đồng thời cong người
ép mạnh xuống sàn.
Đôi bên giằng co, cơ thể đang được mình khóa chặt bất chợt nhúc nhích,
tay bố tuột khỏi bả vai đối phương chạm sàn gỗ. Hốt hoảng, đối mặt với
cao thủ ở mức gần thế này bản thân nào dám lơ là, tay thu về chụp mạnh
tới vị trí cũ. Thế nhưng... - Khóe miệng hắn nhếch lên, rồi nói:
- Cô gái dưới đất đang di chuyển dồn tới trước, bàn tay bố vô ý nắm nhầm ngực cô ta. Cả người bố cứng đờ, nhân lúc sơ suất thành viên đội bạn
mau lẹ thoát khỏi trói buộc, cô ấy trở mình nhoáng cái đè ngược lại...
Chưa hết, đôi tay đối phương mạnh bạo chụp chân trái kẻ xấu số vặn mạnh, tưởng chừng chân đã rời khỏi người nhưng ngay lập tức bố biết mình sai
lầm. Thêm một cú đá tiếp nối, tiếng xương gãy vang lên làm giọt lệ đang
ứa đọng chảy ra, kèm theo đống mồ hôi tuôn khắp cơ thể. Rồi sau đó mí
mắt bố chợt nặng trĩu, một mảng đen bao trùm đầu óc, ngất đi mà chưa kịp kêu rên!
- Người kia có phải là mẹ?
Nguyễn Hải xen vào hỏi.
- À, đúng. - Nguyễn Minh trả lời nhẹ nhàng, dường như thất bại dưới tay
cô gái đối với hắn là niềm vinh hạnh chứ không phải việc đáng hổ thẹn.
"Hèn chi hay nói mình giống mẹ, hóa ra bố vô dụng đến thế" Thiếu niên
nhỏ tuổi nhìn thân hình to lớn bên cạnh bằng ánh mắt quái dị, thầm nghĩ: "ngày thường cũng toàn chém gió chứ chẳng được gì!".
Con suối dưới chân "róc rách" chảy, những làn gió khẽ luồn lách qua kẽ
lá phát ra âm thanh "xào xạt" thật dễ chịu. Nguyễn Minh ngồi trên thân
cây tiếp tục kể:
- Qua lần ấy, bố nằm viện tĩnh dưỡng thương thế. Toàn bộ khớp xương chân lệch khỏi vị trí, thêm nữa đoạn bắp đùi gãy nát nên chẳng thể nào di
chuyển được. Người đánh bố, à, cũng là mẹ con, bị đình chỉ công tác một
thời gian. Có lẽ do ông trời sắp đặt, cô gái nọ quyết định tới chăm sóc
bố sau khi biết bố mồ côi từ nhỏ giống nàng.
Rồi, thanh niên trẻ tuổi gần nhau, hoàn cảnh, công việc tương đồng.
Chẳng cần thời gian quá lâu, hai người đã nâng cao mức quan hệ đúng
nghĩa giữa trai và gái. À, sau này bố mới biết mẹ con là thành viên nổi
trội nhất trong đội bạn ngày xưa thi đấu, do huấn luyện viên bên kia sắp sếp ra sân đầu tiên nhằm phủ đầu nhóm khác.
Nguyễn Hải mỉm cười, nói:
- Ngày qua ngày, tiếp đó bố cưới mẹ và sinh ra con?
Khóe miệng Nguyễn Minh lại nhếch lên, bàn tay khẽ phủi ít bụi đất dính
trên thân cây rơi xuống dòng nước đang chảy, thản nhiên nói:
- Đại khái đúng là như vậy. Nhưng còn trải qua rất nhiều giai đoạn thử
thách, mồi chài nữa, một việc quan trọng nhất đó là bố phải đánh thắng
mẹ con. Tất nhiên đối với người bình thường chắc rằng rất khó, nhưng
riêng nhân tài như bố đó chẳng khác nào phủi bụi.
- Lại chém. - Nguyễn Hải lầm bầm, sau đó nói:
- Rồi, bố vô địch. Kể tiếp đi nào.
Thở dài một hơi, Nguyễn Minh quay lại câu chuyện:
- Hai năm sau khi cưới, cô ấy sinh ra con. Cuộc sống gia đình tuy không
giàu có nhưng cũng êm ấm, bố trở về làm tại trường do tư nhân mở. Với
cái mác đã dạy qua trường quốc gia nên lương khá cao, thế nhưng, mẹ con
không chịu từ bỏ cái công việc nguy hiểm kia. Ngày đêm toàn ra ngoài
nhận nhiệm vụ, rất ít khi ở nhà. - Sắc mặt Nguyễn Minh chợt tái đi,
giọng nói thì thào:
- Cho đến một ngày bố nhận được điện thoại...
- ...Theo
như nội dung cuộc điện thoại ấy, mẹ con bị một nhóm người giấu mặt bắt
trong khi làm nhiệm vụ, để ép buộc giao ra thứ gì đó mà chúng cần. Nhưng sự việc lại khá rắc rối vì thứ này nàng đã nộp cho cấp trên lâm thời
trực thuộc tỉnh Lũng Hải nơi đang làm nhiệm vụ và cũng tại đây nàng lấy
được vật kia.
Sau khi nhận tin, bố ngay lập tức chạy tới Lũng Hải, qua nhiều mối quan hệ ngoài xã hội may mắn biết kẻ chủ mưu đằng sau là ai.
- Thế bố có đánh chết cả nhà hắn không?
Nguyễn Hải gấp gáp hỏi, tuy rằng nghe kể lại nhưng trong lòng vẫn trào
dâng một tia lửa nóng khác lạ. Phải chăng đây là tình cảm giữa những
người thân lo lắng cho nhau? Hay đơn giản chỉ muốn biết sự việc diễn ra
tiếp theo? Trong đầu Nguyễn Hải mờ mịt, âm thầm cầu nguyện câu chuyện sẽ có kết thúc đẹp.
Nét mặt Nguyễn Minh đau khổ cùng cay đắng, ánh mắt hiện rõ nỗi lòng không cam, nói:
- Tất nhiên có đi rồi, thế nhưng bản thân bố đơn độc một mình, không
quyền thế nhào vào quyết chiến với đám người kia, tuy đã cố hết sức vậy
mà vẫn không được như ý.
Cho đến lúc bọn họ đưa ra yêu cầu bắt bố cùng phối hợp với chúng cướp
lại thứ mà mẹ con đã nộp trước đó. Tại Lũng Hải lực lượng bảo vệ cũng
không quá chặt chẽ, chỉ có điều đáng ngại khi vật kia được cất giữ ở
ngân hàng, mà nơi đây đang trong thời kì thu tiền từ mấy vùng xung
quanh. Mục đích tập trung để di chuyển về các tỉnh miền bắc, nhằm điều
phối, cân bằng tiền tệ đang có xu hướng dồn quá nhiều vào nam. - Hắn
cười tự giễu:
- Vụ cướp diễn biến tương đối kịch liệt, sau khi vơ vét tất cả liền cho
người chở thẳng ra bến cảng. Nơi đây đậu sẵn một chiếc du thuyền dùng
chạy trốn, rồi tìm kiếm thứ kia trong đống đồ để đổi người.
Vài câu nói thản nhiên vang lên, sự việc gây chấn động cả mấy quốc gia
mà qua miệng Nguyễn Minh lại đơn giản đến thế. Nếu những người bị tổn
thất trong chuyện ấy mà nghe thấy vậy có lẽ sẽ gắng sức bơi tới đảo
quyết chiến cùng hắn cũng nên.
- Lần đó chẳng phải bố nhốt con bên trong thuyền sao? Hình như sau đó
chúng ta cũng rời khỏi đất liền, không lẽ bố bỏ mặc mẹ mà đi?
Tiếng nói bên cạnh chợt xen ngang, hàng loạt câu hỏi được đặt ra trong sự khó hiểu của Nguyễn Hải.
Ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời đang lặn, Nguyễn Minh không trả lời mà tiếp tục kể:
- Những người bố nhờ cậy theo dõi đám kia bất chợt gọi điện thông báo tin tức về mẹ con. - Ánh mắt hắn thay đổi, giọng nhỏ dần:
- Không biết mẹ con sao lại thoát khỏi tay lũ chó đó bỏ trốn. Nhưng rất
nhanh, nàng bị bọn họ lần theo, do không muốn vì bản thân khiến bố phải
làm nhiều việc ảnh hưởng đến lợi ích nhà nước, cũng như tổn hại cho
bố... nghe nói nàng đã tự sát, thoát khỏi cái xã hội nghiệt ngã, trớ
trêu này.
Nguyễn Hải gật mạnh, ánh mắt ẩn chứa muôn vàn tình cảm. Tuy rằng người
mẹ này hắn chưa tiếp xúc quá nhiều, nhưng với thân phận là con, một
người đàn ông trong gia đình hắn biết mình nên làm gì.
Bàn tay đang chống trên thân cây khẽ nhúc nhích bấu chặt vào sâu bên
trong tạo thành vài đường rảnh ngoài lớp vỏ. Nhìn chằm chằm xuống dòng
nước đang chảy, hắn dường như thấy được tất cả sự việc bố hắn vừa kể,
giọng nói non nớt nhưng mang theo đầy vẻ kiêm quyết:
- Bố, những kẻ đó là ai?
- Trần gia. - Nguyễn Minh gằn hai chữ này lên, bàn tay khẽ run run đang cố sức kìm nén nỗi uất hận trong lòng.
Việc ấy đối với hắn là một đả kích rất lớn, ngày nào bản thân cũng nghĩ
đến vấn đề này. Tất cả mọi chuyện tưởng chừng mới xảy ra hôm qua, cảm
xúc khi nhận cuộc điện thoại kia báo tin về vợ mình, lúc đấy tim hắn
muốn nhảy trào khỏi lồng ngực. Bây giờ cũng vậy, cảm xúc khi xưa vẫn
còn, hắn chỉ muốn tự tay băm thây từng kẻ trong nhà họ Trần thành hàng
trăm, hàng nghìn mảnh.
Hắn ác ư?
Đúng, hắn nguyện ý làm kẻ ác để thỏa mãn cơn đau đã nếm chịu gần mười năm qua.
Ánh mắt hắn tràn ngập thống hận, giá mà ngày đó bản thân không quá vô
dụng thì làm gì có cơ sự như hôm nay. Nếu được quay về quá khứ, hắn
nguyện hy sinh tất cả dứt khoát không cho vợ mình làm cái nghề nguy hiểm kia.
Ừ thì ích kỷ, nhỏ nhen, rồi lại hèn nhát, thiếu ý trí. Có sao? Thà rằng mất tất cả mọi thứ chứ hắn không muốn mất người yêu.
- Trần gia?
Nguyễn Hải lẩm bẩm vài lần, bất chợt nhớ tới khi bản thân đưa con dao
cán vàng có khắc chữ "Trần" cho bố xem. Phản ứng của ông rất mãnh liệt,
chắc hẳn đang nghĩ đến đám người này.
- Nhưng có điều con không hiểu, thế lực bọn chúng mạnh như thế sao không tự cướp luôn mà bắt bố đi cùng? Hơn nữa bố còn làm chỉ huy?
Nguyễn Hải nhíu mày hỏi. Điều này cũng quá khó hiểu, theo lý thuyết vật
kia là thứ quý giá mà chúng muốn có. Nếu dẫn theo bố vì thiếu nhân lực,
ờ, tạm chấp nhận. Nhưng giao chức chỉ huy làm gì? Hơn hết dưới sự sắp
đặt hoàn hảo, bổng dưng để con thuyền kia chở tất cả đi?
- Hừ! Không quá khó hiểu đâu. - Nguyễn Minh lạnh lùng giải thích:
- Thậm chí đã tính toán rất kỹ càng, nhà họ Trần có những công ty trải
dài khắp các tỉnh miền nam và vài chi nhánh ở nước ngoài đều lấp ló bóng dáng quốc gia đứng sau đỡ đầu, hơn nữa ngay cả thành viên trong gia tộc cũng làm việc cho nhà nước.
Quay về vụ cướp kia, bọn chúng rất sợ bị dính líu đến mình, chính vì thế những kẻ đi cùng lúc ấy toàn là dân "đâm thuê, chém mướn" và do bố liên lạc. Nếu như vỡ lỡ sẽ chẳng có đầu mối dẫn đến Trần gia, cho nên đám
người này hoàn toàn nghe lệnh bố.
- Thì ra là vậy. - Nguyễn Hải gật đầu:
- Nếu chúng muốn tính toán, khi nào rảnh con sẽ "tính" dùm kết cục nhà nó.
Giọng nói của hắn thản nhiên, mang theo niềm tin mạnh mẽ.
Nguyễn Minh ngẩn người, nhưng sau đó lập tức vui vẻ:
- Được! Trước tiên con cần phải học tập nhiều hơn, mai mốt đủ bản lĩnh
ắt hẳn sẽ có cơ hội. Quan trọng nhất những điều mình nghĩ và hành động
phải liên hệ chặt chẽ với nhau. Mọi thứ đều có quy luật, nên nhớ không
được quá tin theo cảm giác, việc ấy rất hại bản thân.
Sắc mặt Nguyễn Hải lập tức nhăn nhó, trong đầu vặn vẹo tiếp thu kiến thức.
Nguyễn Minh dường như nhìn rõ băn khoăn của thằng nhóc, từ tốn nói:
- Khi làm việc nên đặt mục tiêu để lúc thực hiện nhắm tới, nhưng... nếu
giữa chừng có thay đổi, vậy phải xem lại mục tiêu ban đầu đề ra đã hợp
lý chưa. - Dừng một lát, hắn tiếp tục:
- Con về suy nghĩ thử những gì bố vừa nói, đồng thời xem xét cuộc chiến
ban nãy theo góc nhìn của từng người. Cho dù địch hay chúng ta đều phải
chú ý, đặc biệt các việc con đã làm.
Hai mắt Nguyễn Hải lóe sáng, chắc chắn vấn đề do bản thân đổi vị trí gần hơn mục tiêu, chuyện này không theo sắp đặt trước đó. Thêm nữa sự tình
hắn lỗ mãng xông lên trong khi chẳng cần thiết và lúc ấy trên tay chỉ
cầm súng ngắn.
Tội chồng chất tội, thằng nhóc đành ngậm miệng, đầu hơi cúi xuống tiếp tục suy nghĩ.
Mặc dù đã từng học qua cách phối hợp tác chiến, nhưng Nó muốn làm một
việc khác hàng ngày. Ít nhất phải có cảm giác chứ không đơn giản chỉ là
rèn luyện.
Lúc được phân công nhiệm vụ bắn tỉa, bản thân nhận thấy chẳng khác nào
bị loại khỏi trò chơi. Khẩu súng trong tay giống như gánh nặng chứ không phải vũ khí. Ham muốn chiếm mất lấy lý trí, trong lòng Nó thích tận mắt quan sát chứ không cần thông qua ống ngắm.
Từ những thứ được khơi thông, thiếu niên nhanh chóng nhận ra sai lầm của mình. Giờ đây Nó đã có mục tiêu để sống, để cố gắng, lại một lần nữa
hai chữ "Trần gia" hiện rõ trong thâm tâm.
Ngẩng đầu nhìn nét mặt ông bố, Nguyễn Hải cố gắng đè nén nỗi áy náy
trong lòng. Nắm tay đang bám lấy thân cây bất chợt siết chặt, kéo ra một đống vụn gỗ, tạo thành vài đường sâu hoắm tại chỗ đó.
Nguyễn Hải mỉm cười đáp trả, lúng túng xin lỗi:
- Con biết sai rồi! Lần sau...lần sau chắc chắn sẽ không xảy ra tình trạng như thế nữa.
Nguyễn Minh gật đầu, nói:
- Nhanh hơn bố dự đoán.
"Nhanh hơn?" Nguyễn Hải khó hiểu, tưởng chừng mình nghe nhầm.
- Lần đầu tham gia chiến đấu thực sự, như thế tạm ổn rồi. - Nguyễn Minh nhẹ nhàng giải thích:
- Hiểu ra vấn đề trong đó mới quan trọng, biết bản thân chưa làm tốt chỗ nào sẽ rút được kinh nghiệm. - Gật đầu hài lòng, hắn nói tiếp:
- Cố tiết chế cảm xúc thêm chút nữa sẽ tốt cho con sau này.
Thằng nhóc thả lỏng tinh thần, bàn tay hé mở để những vụn gỗ rơi xuống dòng nước, trong lòng thoáng thoải mái hơn nhiều.
Nguyễn Minh do dự, cuối cùng cũng lấy từ trong túi quần ra một mảnh vải, đưa qua cho con mình:
- Hải, xem thử vật này...
Đôi mắt thiếu niên hơi híp, tràn đầy khó hiểu.
Mảnh vải bề mặt nhẵn bóng, sờ vào cảm giác giống chạm phải một tấm da.
Nhìn nó không có gì đặc biệt, nhưng quan sát thế nào cũng chẳng hiểu ý
nghĩa của hình vẽ trên đó. Chưa kịp nghiên cứu kỹ càng, khoảng ba mươi
giây sau từng đường mực bổng như vật sống bắt đầu di chuyển.
Miệng Nguyễn Hải dần dần há to, con ngươi muốn lòi ra ngoài nhìn chằm
chằm thứ ấy. Vô số đường mực uốn lượn chuyển động như những con giun bơi trong làn nước, cứ cách ba mươi giây là chúng lại hoạt động một lần và
sau đó ngừng ngay.
Quay sang hỏi bố đáp án, nhưng trả lời hắn chỉ có cái nhìn kỳ lạ. Trong
đầu nhanh chóng suy nghĩ, bất chợt thằng nhóc nhớ tới một điều, vội vàng hỏi:
- Trần gia muốn vật này ạ?
- Ừ.
- Nhưng nó rốt cuộc là gì?
- Bản đồ. - Nguyễn Minh lấy thêm một mảnh vải khác rất giống cái vừa rồi, giơ ra.
Nhìn thứ trên tay người đàn ông bên cạnh, Nguyễn Hải ngạc nhiên nói:
- Cả hai tấm rất giống nhau... Con nhớ không nhầm hình như bố cũng lấy được thứ tương tự như đây trong đống quần áo bác Khiêm?
- Đúng vậy. Con thử tìm hiểu chúng thử và đừng nên hỏi bố, vì bố cũng
chẳng hiểu gì. Người ta đồn rằng Biển Đông được vẽ lại trên hai mảnh
vải, nếu ghép thành công sẽ biết bí mật ẩn chứa trong nó. - Dừng chút
hắn nói tiếp:
- Theo hiện trạng lúc này chắc rằng không phải chỉ có hai tấm, hoặc ai
đó cố tình cắt nó ra nhiều mảnh. Nhưng muốn phân chia...điều này rất
khó, thậm chí không có khả năng.
Nguyễn Minh từ từ nói.
- Vậy...được rồi, để con xem thử.