Bản thân hắn cũng quên mất, khi bản thân đứng trước cánh cổng Triệt Địa, hắn từng tự hỏi, liệu có cảnh cổng Thông Thiên không nhỉ?
Bây giờ thì thành sự thực rồi.
Nhưng Trương Hải không nghĩ nhiều được nữa, bản thân hắn bây giờ cũng chật vật vô cùng.
Ngay khi bị hút vào cánh cổng, Trương Hải chợt cảm thấy cả thân thể trở
nên cứng ngắc, mọi sức mạnh dường như bị rút cạn không còn một mống. Hắn có cảm giác, cái không gian chết tiệt này thật kinh khủng, không ngờ
lại có thể phong ấn hết sạch tất cả các năng lượng trong người mình.
Không những tốc độ di chuyển ở đây quá nhanh, mà… dường như còn không có bất cứ một chút không khí, năng lượng nào cả.
Không thể nào hít thở được.
Trương Hải vẫn cố gắng nhịn thở, nhưng Trương Linh Tuyền thì không tốt được như thế.
Sắc mặt nàng từ trắng bệch đã chuyển sang màu tro tàn, dường như mất hết đi sức sống vậy.
Trước đó, Trương Linh Tuyền đã bị thương khi công kích Trương Hải. Tuy
rằng nội thương không quá nặng, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng một hai
ngày là có thế bình phục, nhưng trong thời khắc ấy, Trương Linh Tuyền
thực sự bị thoát lực.
Nàng có vận chuyển công pháp để khôi phục khí lực một chút, nhưng không
ngờ, khi bị hút vào không gian này, mọi sức mạnh đều bị khóa chặt, không thể vận chuyển một chút nào. Điều này làm thương thế của Trương Linh
Tuyền càng thêm trầm trọng.
Nhưng có một việc còn trầm trọng hơn, đó chính là nàng không thể nào thở được.
Điều này đối với một người bị nội thương thì chính là nguy hiểm trí
mạng, làm cho một vết thương dù nhỏ, cũng bị khuếch đại lên đến cả trăm
lần, trở thành một thương thế uy hiếp đến sinh mạng.
Đúng lúc này, trước cổ Trương Hải tỏa ra một luồng ánh sáng.
Đó chính là chiếc chìa khóa thần điện đã được ghép lại, lúc này nó đang phát huy ra năng lực của mình.
Luồng sáng trở thành một cái lồng, bọc thân thể của Trương Hải lại, tuy
rằng cái lồng không lớn, nhưng nếu Trương Hải co người lại thì vẫn được
bọc trọn thân hình. Ở bên trong cái lồng đó, tuy rằng sức mạnh vẫn không có nhưng lại có dưỡng khí, Trương Hải hung hăng hít vài hơi cho thỏa
thích, thân hình cũng bớt căng cứng đi.
Chỉ là có một điều làm Trương Hải cực kỳ khó chịu.
Cái lồng kia chỉ bao bọc hắn, còn Trương Linh Tuyền thì đang bị bài xích mạnh mẽ. Cái lồng càng bành trướng thì lực đẩy lại càng mạnh. Thậm chí
Trương Hải còn có cảm giác lực bất tòng tâm, bởi vì hắn bây giờ cũng quá yếu ớt.
Trương Linh Tuyền ở bên ngoài không có một chút dưỡng khí nào, sắc mặt
của nàng ngày càng xấu, thậm chí nhịp tim cũng giảm mạnh, sắp không thể
chịu được nữa rồi.
Dù thế, Trương Linh Tuyền vẫn giữ được đôi chút tỉnh táo. Cũng phải nói, Trương Linh Tuyền không phải là người thường, ý chí của nàng rất mạnh
mẽ, nhờ thế mới duy trì được đến bây giờ.
Nhưng, Trương Hải lại phát hiện ra một chuyện.
Thân thể mình có thể thò ra khỏi cái lồng ánh sáng này.
Điển hình là tay của Trương Hải, tay hắn vẫn đang đưa ra ngoài, siết
chặt lấy eo Trương Linh Tuyền, không để nàng tách khỏi bản thân.
Nhìn đôi môi đã tím lại của Trương Linh Tuyền đang mấp máy, dường như muốn nói cái gì đó, Trương Hải thấy ruột đau như cắt.
Dù nàng hay đánh hắn, hay chửi bới này nọ, tính tình cũng mang đậm tính
chất đại tiểu thư, kiêu căng, ngạo mạn và bá đạo. Nhưng không thể phủ
nhận, nàng đối xử với hắn rất tốt, cực kỳ tốt.
Chỉ riêng việc nàng hết lòng hết sức huấn luyện cho hắn, lại cố gắng để
hắn vào được không gian truyền thừa này đã đủ làm Trương Hải cảm kích
rồi. Mặc dù không chỉ mình hắn có được đãi ngộ này, nhưng điều đó cũng
không thể phủ nhận sự cảm kích mà Trương Hải dành cho Trương Linh Tuyền.
Nhìn cô gái mới vài phút trước còn vui tươi hoạt bát, hùng hùng hổ hổ
như một con cọp cái, bây giờ lại yếu ớt, nhu nhược đến cực điểm, đôi mắt ảm đạm nhìn mình, trong đó có sự trách cứ, oán giận,… rất nhiều cảm xúc nhưng chỉ có một thứ duy nhất là không có.
Đó là hối hận.
Nàng không hối hận một chút nào về những việc mình đã làm. Trương Linh
Tuyền là vậy, việc mà nàng đã quyết thì không bao giờ hối hận, không bao giờ…
Chẳng nhẽ vừa rồi không theo hắn vào đây, rơi xuống vực kia thì sống sót được hay sao?
Kết cục vẫn chỉ có chết mà thôi, hơn nữa còn chết rất khó coi, để cho người khác nhìn thấy thì ngượng chết đi được.
Ưm! Đúng là như thế, tiểu thư ta đây xinh đẹp quyến rũ như thế này, đến
lúc đó mặt mày bầm dập, để mấy tên ăn hại trong dòng họ nhìn thấy thì
còn ra thể thống gì. Không bằng chết trong này, để một mình tên nhóc này nhìn thấy còn đỡ hơn.
Còn điều mà nàng vừa định nói, đó chẳng qua là lời uy hiếp hắn, không
cho phép nói linh tinh về bộ dạng của nàng lúc này cho người khác.
Còn về việc mình sẽ chết, Trương Linh Tuyền lại không sợ.
Mấy năm nay sống thật mệt mỏi, mấy lão già kia mồm thì bảo yêu thương
nàng hết lòng, nhưng chẳng ai cho nàng quyết định hạnh phúc của mình,
nàng đã định tự kết liễu không chỉ một lần rồi, chỉ là… đám Trương Hải
vẫn cho nàng một chút hy vọng, dù chúng có mỏng manh đi nữa.
Chỉ là, lần huấn luyện này có kết quả rất tốt, có lẽ mình sẽ thoát ra
được gông cùm đó. Nhưng bây giờ lại thế này, nghĩ lại thì cũng hơi tiếc.
Trương Linh Tuyền nhắm mắt lại.
Nhưng trước khi ý thức mất đi, Trương Linh Tuyền chợt thấy một cánh tay nắm lấy gáy mình, kéo lại.
Nàng chợt mở mắt, ở đây cũng chỉ có mình Trương Hải mà thôi, không cần phải hỏi, Trương Linh Tuyền cũng biết là hắn.
Nhưng đập vào mắt nàng là một đôi môi cũng đã cực kỳ nhợt nhạt. Nhìn
không có nhiều mỹ cảm, nhưng nó thật sự làm Trương Linh Tuyền thấy nhịp
tim mình nhanh hơn.
Cảm giác ấm áp đè lên môi nàng, Trương Linh Tuyền chợt thấy ngẩn ngơ.
Hôn rồi?
Đây là nụ hôn đầu đời của nàng! Thế mà cuối cùng lại mất vào “môi” một thằng nhóc kém mình gần mười tuổi.
Trương Linh Tuyền còn chưa kịp phản ứng thì một cái lưỡi ấm nóng như con rắn nhỏ đã tấn công, liên tục trùng kích vào hai hàm răng đều như hạt
ngô của nàng, thậm chí, chiếc lưỡi đó còn cố tình trêu chọc, làm Trương
Linh Tuyền cảm thấy “ngứa lợi”.
Nàng vô thức há miệng ra.
Ngay lúc đó, một hơi thở ấm nóng, mang đầy tính đàn ông thổi thẳng vào
trong miệng nàng. Nhưng hơi thở đó không quá cuồng dã, mà lại rất chậm
rãi, từ từ thấm vào trong miệng, đi xuống phế quản, rồi vào đến tận tim
gan Trương Linh Tuyền.
Nàng chợt thấy cảm giác khó thở, tức ngực ban nãy giảm mạnh, nhịp thở
cũng bắt đầu trở nên dồn dập, đúng là triệu chứng khi nhịn thở lâu gây
ra.
Từng luồng hơi thở thơm như hoa lan, ngắt từng quãng một đi ra từ mũi
của Trương Linh Tuyền, chui thẳng vào mũi Trương Hải làm cho hắn thấy
ngứa ngáy trong lòng.
Hơi thở của Trương Linh Tuyền dồn dập vô cùng, liên tục hít vài cái
trong miệng Trương Hải, cũng chẳng thèm để ý xem đây có phải hôn hay
không, có gì sai trái không. Trương Linh Tuyền chỉ biết, mình không hít
thì chỉ có chết.
Một lúc sau, dường như Trương Hải cũng sắp không nhịn được rồi, hai má
đỏ ké, mắt trợn trừng, ngực phập phồng kịch liệt. Hắn muốn tách ra,
nhưng Trương Linh Tuyền lại mút chặt lấy, dường như nụ hôn của hắn là
chí bảo đối với nàng vậy.
Chết ngạt mất.
Trương Hải thầm kêu khổ trong lòng. Vào thời khắc này, hắn mới biết được cái gì gọi là chết đuối vớ được cọc, Trương Linh Tuyền bây giờ đúng là
như thế.
Lưỡi của hắn đang trong miệng nàng, hắn cứ định rút ra thì nàng lại càng cắn chặt lại, nếu mà hắn rút mạnh thì có khi đứt lưỡi. Mà bây giờ thì
có muốn nói cũng không nói được.
Trương Hải buồn bực, bây giờ hắn chỉ có thể dùng một tay mà thôi. Tay
còn lại đã dứt chiếc chìa khóa thần điện xuống, giơ chiếc chìa khóa
tránh xa thân thể, nhờ đó mà cái đầu của Trương Hải mới thoát ra ngoài
để tiếp cận Trương Linh Tuyền được. Nếu không thì hắn di chuyển đầu, cái dây chuyền cũng di chuyển theo, cho đến kiếp sau cũng đừng hòng chạm
được vào phiến môi thơm mềm mại của nàng.
Tách ra kiểu gì giờ?
Mắt Trương Hải lóe lên, dường như nghĩ đến cái gì đó. Đôi mắt híp lại
thành hai sợi chỉ, trông “gian” vô cùng. Cánh tay đang ôm gáy của Trương Linh Tuyền cũng đã đưa xuống dưới, ôm lấy eo nàng, rồi vòng qua eo, lần mò ra phía trước.
Trương Linh Tuyền đang cố gắng thở dốc từng ngụm, chợt thấy trên ngực
mình có gì đó nhột nhột, một cỗ nhiệt lực truyền từ ngực lên làm cho hai má nàng đỏ bừng, nhưng miệng thì vẫn không ngừng nghỉ chút nào.
Chưa buông?
Trương Hải lại càng ác ý, bàn tay luồn tiếp xuống dưới, xuyên qua chiếc áo bó của Trương Linh Tuyền, chộp thẳng lên trên.
Mềm quá!
Trương Hải thầm khoái trá trong lòng. Tuy rằng đã từng hưởng thụ thân
thể của Dương Thanh Kỳ, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Dương Thanh Kỳ
chưa phát triển hết, thân thể không mê người, không đầy đặn và mềm mại
như Trương Linh Tuyền. Sờ vào mà có cảm giác săn chắc, lại đàn hồi làm
người ta thích thú không muốn buông tay.
Trương Hải lần mò nhanh vô cùng, bắt được một vài điểm mấu chốt làm cho
hơi thở của Trương Linh Tuyền càng thêm dồn dập. Nhưng càng như thế thì
nàng lại càng không buông, thậm chí Trương Hải đã véo vài cái đau điếng
nhưng nàng cũng không chịu, làm cho Trương Hải phiền muộn không thôi.
Vừa nãy hít một hơi căng cả ngực, bây giờ cũng sắp hết mất rồi.
Không dùng thủ đoạn mạnh là không được rồi!
Trương Hải vô sỉ thầm nghĩ, cũng mặc kệ người khác nghĩ thế nào về hắn,
hắn chỉ biết, không dùng thủ đoạn độc thì bây giờ mình toi mất.
Vuốt sói đã buông tha cho bộ ngực mê người kia, bắt đầu lần xuống dưới.
Trương Linh Tuyền cũng biết, trong tâm thần cũng có chút hoảng, nhưng nàng lại không buông ra được.
Việc hít từng hơi ngắt quãng từ miệng Trương Hải thế này thì có được bao nhiêu dưỡng khí chứ? Cảm giác ban nãy chẳng bớt được bao nhiêu, nếu bây giờ nàng buông ra thì chắc chắn sẽ rơi vào tình cảnh dở sống dở chết
ban nãy.
Bàn tay tà ác đã luồn vào bên trong, chạm đến nơi tư mật nhất của người
con gái, thậm chí ngày càng tiến gần đến cổng thành. Trương Linh Tuyền
chợt mở trừng mắt, oán giận cắn một phát lên lưỡi Trương Hải, làm cho
hắn kêu thảm một tiếng, nhanh chóng tách nhau ra.
Trương Hải cũng không có thời gian mà trách cứ, nhanh chóng chui vào
trong lồng, hít vài ngụm lớn, hít lấy hít để như chưa bao giờ được hít.
Sắc mặt Trương Linh Tuyền bên ngoài mặc dù đỏ bừng như táo chín, nhưng
cũng nhanh chóng chuyển sang màu trắng bệch, dường như bắt đầu thiếu
dưỡng khí trở lại.
Cũng may, Trương Hải cũng chỉ hít hai hơi, sau đó lại trồi ra, tiếp sức cho Trương Linh Tuyền.
Cũng chỉ hít được một hơi dài ban đầu, Trương Linh Tuyền còn chưa thỏa
mãn, định tiếp tục thì tên kia lại véo lên eo nàng một cái. Trương Linh
Tuyền không định thử thách Trương Hải nữa, đành phải nuối tiếc “thả” hắn ra.
Mặc dù vẫn cực kỳ tức ngực, khó thở và mệt mỏi, nhưng bây giờ cũng đã
khá hơn vừa nãy nhiều rồi. Trương Linh Tuyền cũng đã bắt đầu thanh tỉnh
lại đôi chút, tất nhiên có thể kiểm soát hành động của mình.
Tiếp sau đó, Trương Hải làm cái việc này liên tục, tần suất dần ổn định, hắn cũng cảm thấy thế này giống như bơi ếch vậy: ngụp xuống nước thở
ra, trồi lên lại hít vào, cứ thế lặp đi lặp lại.
Nhưng thế này cũng không phải là biện pháp tuyệt đối.
Hai người không thể duy trì mãi thế này được. Người đi bơi còn biết mệt, hai người lại còn vừa phối hợp hít thở, vừa vận động thân thể ra ra vào vào, không mệt mới lạ đó.
Sắc mặt Trương Hải ngày càng xấu, Trương Linh Tuyền cũng không hơn một chút nào.
Lúc này, da mặt Trương Hải cũng đã tím tái, nhưng hắn cũng không bỏ qua
Trương Linh Tuyền, liên tục tiếp sức cho nàng. Mặc kệ bản thân có suy
yếu, nhưng hắn cũng không dừng lại, không hề rúc đầu vào trong lồng hít
thở cho bản thân, bỏ mặc cô gái yếu ớt kia tự sinh tự diệt. Mặc dù tay
hắn cũng đã tê rần, nhưng vẫn cố gắng siết chặt lấy eo Trương Linh
Tuyền, có chết cũng không buông.
Hành động ấy rơi hết vào mắt Trương Linh Tuyền. Tâm thần nàng cảm động, nhưng cũng không dở hơi đi ngăn cản hắn.
Cản hắn thì nàng chết sao? Hơn nữa, nàng cũng chẳng còn sức mà cản!
Nhưng, hai người vẫn chưa tận số.
Đến khi mà Trương Hải sắp hết sức, sắp không thể nào trụ được nữa, đột
nhiên hai người cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, bắt đầu lao xuống bên dưới.
Sau đó, cảm giác ma sát bắt đầu truyền tới, làm cho Trương Hải thấy
choáng váng đầu óc.
Da tay, da lưng của hắn bắt đầu bong tróc, lộ ra cả cơ thịt bên trong,
máu cũng bắt đầu chảy ròng ròng. Trương Hải cắn chặt răng, nhưng không
thể nào duy trì ý thức được nữa, nghiêng đầu sang một bên, mất đi tri
giác.