Trương Linh Tuyền kẹp chặt tay của Trương Hải lại mà vặn, không biết rằng tên kia cũng đang ngọ nguậy quấy loạn cả lên giữa ngực
nàng.
Một lúc sau, dường như Trương Linh Tuyền đã nhận ra cái gì đó, sắc mặt
càng đỏ ké lên, tức giận nhảy lên, tay đấm chân đá loạn xạ, cũng may,
lần này nàng nể mặt mấy bé gái ở đây, không công kích vào khuôn mặt mang vẻ “trai bao” của hắn nữa.
- Thằng ranh chết bầm! Bé tí tuổi đầu đã dám có ý nghĩ không trong sáng! Nói… là ai dạy cho mi hả? Con heo con này… đúng là muốn chết mà…
Trương Hải vừa hai tay ôm mặt, mắt vừa ti hí nhìn ra ngoài. Lúc này,
Trương Linh Tuyền đang mặc một cái váy bó khá sát, trông như váy công sở kiếp trước vậy. Bộ quần áo bó như thế, cộng thêm thân hình nảy nở mê
người, khuôn mặt thiên kiều bá mị của nàng, khí chất của nàng cũng có
thêm một phần trang nhã, cao quý. Mặc dù đang đánh đấm nhưng khí chất ấy vẫn tỏa ra từ trên người nàng.
Thực ra đây là loại quần áo nàng thích nhất, mặc vào cũng không ảnh
hưởng đến việc giao chiến với Trương Hải, bởi vì căn bản tu vi của nàng
hơn hắn quá nhiều rồi, mặc như thế này ngược lại có thể khống chế lực
đạo của mình, không cho quá chân quá tay…
Bình thường Trương Linh Tuyền xuất cước đánh Trương Hải thì đều rất
khéo, góc độ của thân thể toàn hơi nghiêng, làm cho đùi che đi phần bên
trong. Nhưng lúc này, Trương Hải đang nằm bên dưới, chỉ cần liếc một cái là nhìn thấy tất cả, trong lòng hắn đang thầm nhảy loạn cả lên, không
ngờ… cô nàng này thích màu đỏ…
Trương Linh Tuyền đánh một lúc, dường như cũng đã thấy đủ, không đánh nữa. Hừ một tiếng rồi quay lưng đi.
Lúc này, mấy người kia cũng đã chạy ra. Dương Thanh Kỳ nhanh nhảu đỡ
Trương Hải dậy, nhìn nhìn vào thương thế của hắn, nàng cũng không đau
lòng gì, dù sao thì đó cũng chỉ là vết thương ngoài da, một hai ngày là
khỏi. Quan trọng là bộ dạng của hắn làm cho nàng buồn cười.
Bụi đất đầy mặt, tóc tai bù xù, tay thì ôm eo, dáng đi cà nhắc, người
không biết còn tưởng hắn vừa hoạt động trên giường ba ngày ba đêm không
nghỉ ngơi nữa ý chứ!
Dương Thanh Kỳ vừa giúp hắn sửa sang, lại đỡ hắn về phòng, miệng thì thì thầm bên tai hắn:
- Bị thương đến mức này rồi! Tối nay không cho làm chuyện xấu, anh nghỉ ngơi cho tốt đi!
Trương Hải trợn mắt.
Vốn đang định giả vờ để Dương Thanh Kỳ đỡ về phòng, sau đó để nàng ở lại “chăm sóc” hắn, nhưng mà cái lý do nàng đưa ra làm cho hắn thấy buồn
bực.
Thân hình đứng thẳng tắp, dáng đi hiên ngang vũ dũng, cũng không cần
Dương Thanh Kỳ đỡ nữa. Trương Hải còn đang định thể hiện tiếp thì Dương
Thanh Kỳ đã cho hắn một gáo nước lạnh:
- Xem ra anh cũng khỏe rồi! Thôi anh tự chăm sóc đi nhé, em đi luyện tập tiếp… hì hì!
Mặt của Trương Hải thành quả mướp đắng.
Cô nàng này trở nên tinh quái từ lúc nào vậy? Tối qua vẫn còn uyển
chuyển rên rỉ thích thú, hôm nay đã bày đủ mọi kế để trốn… Thôi! Nàng
không thích thì hắn cũng chẳng ép.
Trương Hải không biết, mấy ngày nay, ngày nào hắn cũng đẩy ngã nàng ra
để làm mấy chuyện người lớn. Tuy rằng nàng cũng thấy thích, nhưng mà
làm nhiều quá thì không tốt, dù gì thì thân thể Dương Thanh Kỳ vẫn có
thể trưởng thành tiếp, bây giờ cứ đắm chìm vào đó thì chỉ có hại mà
thôi.
Điều này cũng là do sáng nay, “đại phu” Nguyễn Thu Hà nhắc nhở Dương
Thanh Kỳ sau vụ “âm thanh chấn động” tối hôm qua. Còn may, chỗ ở của nam và nữ được tách biệt, Trương Hải là lẻn sang bên này, nếu không thì âm
thanh đó đủ để hai tên dâm côn Trần Mạnh Thắng và Phạm Đức Linh kia chạy ra chửi bới Trương Hải về tội kích thích làm anh em bứt rứt rồi.
Ôm tâm trạng buồn bực đó, Trương Hải một mình trở về phòng. Hắn cũng lấy cớ rằng bị thương, không tập nữa, ở trong phòng vài ngày để “dưỡng
thương”.
Thực ra, Trương Hải ở trong phòng để thể ngộ lại cảm giác sử dụng Đảo Lộ Thức một chút thôi. Vừa rồi chính là lần đầu hắn thử nghiệm, bây giờ có một số kinh nghiệm nhất định, cần phải suy nghĩ, tổng hợp lại để chiêu
thức này trở nên hoàn thiện nhất có thể.
Ba ngày sau.
Trương Hải mở bừng mắt ra.
Trong ba ngày này, hắn đã ngồi thể ngộ được hoàn toàn chiêu Đảo Lộ Thức
kia, bây giờ, hắn đã luyện thành kỹ năng thứ hai trong Tam Huyền Điển
Bí.
Cũng có nghĩa, hắn đã đạt được “mức độ hai” của ba Thiên đầu tiên.
Tu vi của hắn nhích lên thêm một chút, đã chính thức đạt tới mức Tự Giác sơ cảnh. Thực ra, khi Trương Hải hấp thu năng lượng trong cái động mà
Liên Hương Nhu tự phong ấn, bản thân hắn đã tích lũy đủ sức mạnh để đột
phá rồi. Nhưng lúc đó, hắn vừa mới đột phá mức độ một, còn chưa sử dụng
được Dạ Xoa Ấn thành thục, vì thế nên tu vi của hắn không thể nào đột
phá được.
Trong ba thiên đầu của Tam Huyền Điển Bí có ba chiêu thức, tương ứng với ba lần đột phá. Đến khi Trương Hải đột phá lần thứ ba thì hắn cũng đã
luyện được chiêu thức cuối cùng, lúc đó, tu vi của hắn tương đương với
một người Phản tổ sơ cảnh.
Trong giai đoạn này, người khủng long sẽ tiến hành “phản tổ”, còn Trương Hải sẽ tiến hành “dung hợp” ba loại trường phái. Nếu tính như thế, tu
vi kiếp trước của Trương Hải chính là thần thông sơ cảnh, tức là đã dung hợp thành công, đạt được đến mức tu luyện thần thông rồi. Đáng tiếc,
hắn còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác đó thì đã bị “vũ khí bí mật” chuyển
rời về đây, lại mất đi toàn bộ sức mạnh và ký ức.
Trương Hải lúc này đang cố nhớ lại toàn bộ cả ba chiêu thức trong Tam Huyền Điển Bí.
Dạ Xoa Ấn đại diện cho thân, bởi vì năng lượng đều được dồn lên thân thể, lấy thân thể làm cơ sở, tỏa sức mạnh ra ngoài.
Đảo Lộ Thức đại diện cho hồn, dùng hồn lực để cưỡng chế khả năng khống
chế đòn thế của đối phương, đạt đến mức cao nhất thì chính là Nghịch Đảo Càn Khôn, dùng gậy ông đập lưng ông như kiếp trước.
Còn chiêu thức thứ ba, cũng là chiêu thức đại diện cho khí. Nó không
phải là một chiêu thức công kích hay phòng thủ gì, mà lại là một chiêu
thức chạy trốn.
Man Thiên Bộ!
Xuất phát từ câu “Man Thiên Quá Hải”, có nghĩa là giấu trời vượt biển.
Đây vốn là một kế sách, dùng hành động ngoài sáng thu hút sự chú ý của
đối phương, bản thân lại âm thầm làm việc chính ở trong bóng tối, nhằm
kích cho đối phương một đòn trí mạng.
Man Thiên Bộ cũng có ảo diệu như thế, sử dụng chiêu thức này có thể làm
cho đối phương nhìn thấy hình ảnh bản thân chạy về một hướng, nhưng bản
thể lại chạy theo hướng khác, lén lút trốn đi.
Ảo diệu của chiêu thức này chính là dùng khí, khí đạo vận chuyển xung
quanh, làm cho những đường ánh sáng gấp khúc, nguyên lý gần giống như ảo ảnh ốc đảo trong sa mạc vậy. Làm được việc này cần có khí công cực
mạnh, mạnh đến mức thao túng khí quyển mới làm được ra.
Ngoài ra, Man Thiên là một việc, muốn Quá Hải thì lại là một việc khác.
Muốn chạy trốn thành công thì còn cần có khinh công lợi hại. Man Thiên
Bộ này đặc biệt ở chỗ, chân của người sử dụng có thể lợi dụng chính khí
trường mà mình tạo ra, làm cho thân thể nhẹ như một chiếc lông chim, di
chuyển nhanh nhưng không hề tạo ra một tiếng động, làm cho đối thủ hoàn
toàn không thể phát hiện ra bản thể thật của bản thân.
Chiêu thức này còn có thể sử dụng trong chiến đấu! Thử tưởng tượng, tạo
ra một ảo ảnh công kích đối phương, còn bản thân thì vòng ra sau cho hắn một kích, việc đó sẽ thống khoái thế nào chứ?
Nhưng đạt đến cảnh giới dùng Man Thiên Bộ để chiến đấu thì còn xa lắm,
bởi vì khi công kích đối phương thì bản thân cũng tỏa ra một áp lực đặc
biệt, sẽ làm đối phương nhận ra, không thể nào lừa lọc được hắn như chạy trốn cả. Đẳng cấp công kích mà không có áp lực… kiếp trước Trương Hải
vẫn chưa đạt đến.
Hít sâu một hơi, Trương Hải quyết định thu thần thức của mình lại.
Muốn dùng Man Thiên Bộ thì lực lượng khí đạo phải đủ, ít nhất cũng phải
đạt đến ngang với Tự Giác thượng cảnh. Bây giờ hắn còn chưa đủ bản lĩnh, cùng lắm cũng chỉ làm được bước “Quá Hải”, tức là thân pháp nhanh nhẹn
và nhẹ nhàng mà thôi, chứ chưa tạo ra được ảo ảnh.
Tu vi tiến bộ làm Trương Hải nghĩ đến một thứ.
Dây chuyền!
Chính xác thì là không gian trữ vật bên trong đó.
Hắn còn nhớ, mình từng vào trong không gian trữ vật nhiều lần, nhưng
không gian đó vẫn bị giới hạn như trước, không có dấu hiệu mở rộng ra
xung quanh. Đã nhiều lần nhìn từng bảo vật trôi lơ lửng đằng sau bức
tường màu kính râm, Trương Hải thèm rỏ rãi nhưng chưa có cơ hội.
Nhưng tinh thần lực của hắn vừa mới đặt vào dây chuyền thì tâm thần lại máy động.
Có người!
Kẻ kia đang lén lút theo dõi hắn, thậm chí đã mò vào trận pháp hắn bày
ra, đang nghiên cứu cách làm sao để phá giải trận pháp này. Thậm chí,
Trương Hải còn nhận ra được, kẻ kia sắp chạm đến tấm bùa trung tâm, đoạt quyền khống chế trận pháp này mất rồi…
Không ổn.
Tuy rằng chướng nhãn pháp này cũng không phải là cao minh, người khác
biết phá giải cũng không lạ lùng gì, nhưng nếu kẻ kia mà đoạt quyền
khống chế trận pháp thì bản thân Trương Hải hắn sẽ bị nhốt trong phòng.
Bằng vào tu vi và kiến thức của Trương Hải, muốn phá giải trận này để
thoát ra thì còn mất một thời gian.
Tên này muốn làm gì đây?
Tuy rằng câu hỏi đó đang luẩn quẩn trong lòng, Trương Hải cũng không biết hắn là ai, nhưng không thể để việc này xảy ra được.
Miệng khẽ lẩm bẩm một tiếng, hai tay toát ra làn khói màu lam, tinh thần của Trương Hải hoàn toàn tập trung vào trận pháp.
Ngoài kia, tên áo đen chợt thấy khung cảnh quay cuồng, thậm chí hắn còn
thấy mưa gió bão giật, bụi khói mù mịt. Trong lòng hắn biết là không ổn, vội vàng lui lại vài bước.
Đáng tiếc, đây chỉ là “chướng nhãn pháp”, hư trương thanh thế thì được,
chứ lực công kích thì không có. Tên kia lùi lại cũng là vì biết mình bị
phát hiện, muốn rời đi thôi chứ không phải hắn sợ cái trận pháp cấp thấp này.
Quả nhiên, tên kia chỉ nhún chân một cái, thân thể đã xuyên qua trận
pháp của Trương Hải, chạy vèo đi. Trương Hải nhíu mày, thân hình cũng
lướt đi nhanh chóng, vận dụng khinh công “quá hải bộ” (Man Thiên Bộ còn
chưa hoàn thành, mới chỉ biết “quá hải” thôi), đuổi theo thân hình kẻ
đó.
Ban đầu, Trương Hải còn thấy hơi sường sượng, nhưng một lúc sau thì đã
quen dần, đuổi theo tên kia không bỏ qua một chút nào. Tên kia dường như cũng muốn cò quay, toàn chạy lách vào ngõ ngách này nọ, hơn nữa chưa hề vượt ra khỏi căn viện này.
Một lúc sau, dường như tên áo đen thấy buồn bực với việc không cắt đuôi
được Trương Hải. Vốn hắn còn định lách một cái, nấp vào một chỗ rồi lại
theo dõi tiếp, nhưng theo tình hình này thì tên kia cũng không dễ chơi,
có lẽ phải rời khỏi căn viện này rồi.
Tròng mắt hắn đảo đảo, cười khẩy một tiếng, đột nhiên thân hình hơi lay động.
Trương Hải phía sau thì chỉ thấy, đột nhiên thân hình tên kia tách làm
hai, một thân hình nhảy vào trong một căn phòng, một thân hình thì bay
vọt lên trời.
“Nãy giờ tên này toàn cò quay, không chịu rời căn viện! Có lẽ thân hình
lao vào phòng kia mới là hắn!” Đây chính là ý nghĩ của Trương Hải, nào
biết tên kia vì buồn bực mà đi thẳng mất rồi.
Trương Hải còn đang phân tích thì đột nhiên nghe thấy một tiếng “Rầm!” ở bên trong căn phòng kia. Trong lòng hắn càng xác định về giả thiết của
mình, lắc người một cái, đạp thẳng cửa căn phòng kia ra, lao vào bên
trong.
Nhưng cảnh tượng bên trong lại làm hắn xịt máu mũi!
Là Trương Linh Tuyền!
Nhưng mà… nàng không mặc đồ đạc gì! Làn da trắng nõn nà lộ ra dưới ánh
đèn mập mờ, tỏa ra sự tuyệt mỹ đến cực điểm. Mái tóc dài vẫn đang ướt
nước thả xõa sau lưng, thậm chí trên thân thể thon dài, gợi cảm kia cũng có những giọt nước chảy xuống. Hai điểm hồng đào bên trên, ngay cả cánh rừng u uất kia cũng đang ướt sũng nước.
Dưới bàn chân nhỏ bé của nàng đang đẫm máu, dưới đó còn một thứ gì vừa
bị giẫm nát, một cái đuôi dài dài vẫn đang ngoe nguẩy, cuối cùng thì mềm nhũn, nằm im ở đó.
- Mẹ kiếp! Sao ở trong này lại có rắn? Loại bò sát thấp kém này sao lại
xuất hiện ở đây? - Lúc Trương Hải đẩy cửa vào thì Trương Linh Tuyền đang chửi bậy một câu như thế.
Chửi xong câu đó, Trương Linh Tuyền mới ý thức được tình cảnh lúc này.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn Trương Hải đang đứng im tại chỗ, không biết là
hắn “ngây thơ”, “ngây ngất” hay là “ngây dại” nữa. Hai mắt hắn chẳng hề
kiêng kỵ gì mà lướt khắp thân thể nàng, khóe miệng có vẻ chép chép khô
khốc.
Trương Linh Tuyền đỏ bừng mặt, đang định đá cho hắn một cước bay ra
ngoài, mặc quần áo xong lại giáo huấn một trận thì đột nhiên thanh âm
sốt sắng truyền đến:
- Cô Tuyền! Sao thế? Em vừa mới đi chế thảo dược cho cô mà đã ồn ào như vậy sao? Có chuyện gì vậy?
Con bé Hà về rồi? Thôi chết! Trương Linh Tuyền thầm bối rối trong lòng,
còn Trương Hải cũng giật thót cả mình, không biết phải làm sao.