Trong căn phòng nhỏ, cuộc chiến cũng đã đến hồi cao trào.
Cảm giác đau đớn ban đầu đã biến mất, dần dần bị cảm giác sảng khoái,
thư thái thế chỗ. Dương Thanh Kỳ dần dần chìm trong khoái cảm, vô thức
mà phát ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.
Cũng may, trước đó Trương Hải đã động tay động chân, bố trí cái trận
pháp nhỏ bên ngoài để cách âm, nếu không thì đêm nay vui như hội rồi…
Dù sao thì Trương Hải cũng mới chỉ thử lần đầu, kinh nghiệm thì không có nhiều lắm, được cái thân thể rèn luyện tốt nên trâu. Cuối cùng đưa
Dương Thanh Kỳ lên được đỉnh một lần thì hắn cũng lên theo, sảng khoái
hưởng thụ cái cảm giác mỹ diệu đó.
Hai người chậm rãi tách nhau ra, Trương Hải yêu thương vuốt ve khuôn mặt đang mang nét ửng hồng của Dương Thanh Kỳ, dịu dàng nói:
- Qua ngày hôm nay! Em đã là vợ anh rồi! Có muốn trốn cũng không được.
- Em mà thèm trốn! Chỉ sợ anh trốn thôi!
- Anh trốn? Trốn làm gì? Anh mà trốn đi thì không biết có bao nhiêu
thằng vừa cảm ơn anh vừa chửi anh ngu đần! Tự dưng đi bỏ lại một tuyệt
thế mỹ nữ thế này, anh đâu có điên? Hì hì.
- Ăn nói linh tinh! Ngủ đi…
Tuy rằng miệng thì hờn dỗi nhưng trong lòng Dương Thanh Kỳ cũng thấy
ngọt ngào khó tả. Lần này là lần đầu tiên của nàng, thực sự cũng thấy
hơi mệt mỏi, cuối cùng không nhịn nổi nữa mà ôm chặt lấy Trương Hải,
chìm vào giấc ngủ.
Trương Hải mỉm cười, tối nay hắn cũng thực sự mệt quá rồi, không lâu sau cũng nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau.
Trương Hải đột nhiên thấy có cảm giác gì đó thật là tuyệt.
Có thứ gì đó ấm ấm đang bao phủ người anh em thân thiết của hắn.
Phản ứng sinh lý vào buổi sáng làm cho thằng ôn kia đứng nghiêm chào cờ, hơn nữa lại bị kích thích như vậy làm cho Trương Hải nhà ta thấy thật
là thích…
Nhưng cảm giác kích thích nhanh chóng bị thay thế bằng cảm giác “ngạt
thở”. Chính xác thì là do thằng em đã bị bóp nghẹt lại, Trương Hải thấy
đau đớn, mở trừng mắt ra, ai oán nhìn chằm chằm Dương Thanh Kỳ.
Cô nàng kia không biết đã dậy từ bao giờ, lúc này đang thích thú trêu
người anh em của hắn. Sáng nay Kỳ còn đang ngủ say thì đột nhiên thấy
cái gì đó chống vào bụng mình, cảm giác nhột nhột làm nàng tỉnh giấc,
lại thấy tò mò, sao cái thứ này không làm gì mà cũng thẳng nhỉ? Hay là…
tên kia làm trò gì xấu ở trong mơ? Cuối cùng, nàng đùa đùa một lúc, thấy cái “thằng nhãi” kia không những không xẹp mà càng ngày càng hung hăng
quá đáng, Kỳ thấy vừa bực vừa buồn cười, đưa tay bóp cho nó một phát.
- Vợ yêu! Vợ ngoan! Vợ vĩ đại! Mau thả nó ra… ai ui! Đừng đừng, em mà
làm hại đến tính mạng của người anh em này là tương lai con chúng ta
cũng bị ảnh hưởng đó…
- Nói! Có phải anh lại đang mơ đến con gái nhà nào rồi đúng không?
Dương Thanh Kỳ hỏi cũng là vừa trêu, vừa ném đá dò đường. Nào ngờ Trương Hải lại bị nói trúng tim đen, mồ hôi lạnh bắt đầu toát ra trên đầu.
Ban đêm, trong đầu hắn toàn là hình ảnh của Dương Thanh Kỳ. Cái cảnh
tượng vừa diễn ra làm tâm tình hắn kích động, khó mà ngủ được. Có thể
nói, lúc đó, Kỳ là tất cả hình bóng trong đầu hắn.
Nhưng đến gần sáng, khi Trương Hải bắt đầu ngủ say thì trong đầu hắn bắt đầu hiện ra mấy cảnh tượng lung tung.
Bắt đầu là Liên Hương Nhu! Không cần phải nói nhiều, thân thể mê người
của nàng cũng đã in dấu sâu đậm trong lòng hắn. Hơn nữa, cái thần thái
lạnh lùng, cao ngạo khi thực lực phục hồi cùng với sự rụt rè, đáng yêu
như chú nai con khi nàng suy yếu, hai cái cảm giác ấy hòa trộn vào nhau
làm cho Trương Hải đã có ấn tượng mạnh.
Có vẻ như vừa trải qua việc khoái hoạt nhất đời người, trong đầu Trương Hải toàn là chuyện đó, chẳng chứa nổi chuyện gì khác.
Sau đó, hắn lại nghĩ đến Trương Linh Tuyền sắp gặp mặt.
Hắn thề, chuyện này không phải hắn cố ý, đó là tự trong mơ nó hiện ra
như thế. Không hiểu sao hắn lại tưởng tượng lại cái cảm giác khi nắn bóp bộ ngực mềm mại của Dương Thanh Kỳ, sau đó lại bới móc ra cái cảnh hồi
trước, khi hắn từng lướt qua bộ ngực của Trương Linh Tuyền, càng nghĩ
lại càng bậy bạ, trong đầu hắn toàn là ý râm.
Tất nhiên, cái việc trong mơ này thì Dương Thanh Kỳ không thể nào đọc
được. Thông tâm của hai người có hạn chế, đó là chỉ hiểu nhau khi cả hai còn tỉnh táo, có thể kiểm soát được suy nghĩ, vì thế mà nàng mới không
biết được hắn đang mơ cái gì, nếu không thì thảm rồi.
Nghe Dương Thanh Kỳ hỏi, Trương Hải lắp bắp nói:
- Làm gì có chuyện đó? Em nghĩ linh tinh đi đâu thế? Vừa rồi anh đang mơ đến em! Hì hì, anh nhớ lại cảm giác tối qua đó mà! Hay là… hay là chúng mình thử lại một lần nữa đi!
Quả nhiên, vừa nói thế đã đánh lạc hướng được Dương Thanh Kỳ. Mặt nàng
đỏ bừng, vội vàng lắc đầu từ chối. Đùa à? Bây giờ chỗ đó của nàng vẫn
còn hơi đau, hơn nữa Đào Thủy Tiên cũng sắp đến rồi! Làm tiếp á? Da mặt
của nàng còn chưa có dày đến thế.
Trương Hải thấy cũng đã đạt được mục đích, không ép tới nữa. Hắn chậm
rãi đứng lên, mặc đồ lại. Ánh mắt vẫn nhìn vào bông hoa màu máu ở trên
nệm, trong lòng thấy thật thương yêu Dương Thanh Kỳ, dù sao đây cũng là
lần đầu của nàng mà.
Dương Thanh Kỳ đang định mặc quần áo thì Trương Hải lại ngăn, hắn nói:
- Đừng mặc! Bây giờ anh ra ngoài lấy nước cho em, cứ ở đó đi. Sáng nay
cũng đừng đi đâu nữa. Anh giúp em tắm xong thì nằm đó nghỉ ngơi là được.
Thấy ánh mắt kiên quyết của hắn, Dương Thanh Kỳ mềm nhũn cả cõi lòng,
ngoan ngoãn gật đầu, rúc vào trong chăn, tính ngủ thêm một chút.
Trương Hải cũng nhanh chóng chạy ra ngoài, đi xách nước nóng các kiểu
trong quán trọ. Dồn vào thùng nước tắm đã chuẩn bị trong phòng của hai
người. Sau đó, hắn lại tỉ mỉ, cẩn thận đỡ Dương Thanh Kỳ dậy, bế nàng
đặt vào trong thùng.
Mặt của Dương Thanh Kỳ đã đỏ đến mang tai, nhưng nàng không cản hắn,
trong lòng lại có một cỗ tình cảm mãnh liệt, càng thêm cảm động, yêu
thích Trương Hải hơn vì cái hành động dịu dàng, thân mật này.
Sau khi ân cần tắm cho Dương Thanh Kỳ, lại tranh thủ làm công tác du
ngoạn một chút. Sau đó Trương Hải mặc quần áo kỹ càng cho nàng, đặt lên
nàng lên chiếc giường đã thay chăn gối sạch sẽ, cuối cùng hắn khóa cửa
cẩn thận rồi ra ngoài.
Tất nhiên, trong khi tắm, hắn đã kể mọi chuyện tối qua cho Dương Thanh
Kỳ, kể cả việc hôm nay mình định làm nữa. Dương Thanh Kỳ nghĩ lại, thấy
gặp toàn người quen, cũng không có gì nguy hiểm nên gật đầu đồng ý.
Hôm nay đã hẹn với mấy người kia, hắn muốn đi xem thế nào.
Đến khoảng tầm gần trưa, lúc này trên đường xá đông đúc, bởi người ta
bắt đầu tìm chỗ ăn trưa. Việc làm buổi sáng cũng đã kết thúc, Trương Hải chìm trong dòng người đó, lặng lẽ đi đến bên hồ Vong Tình.
Khác với ban đêm hôm trước, hồ này khá lá đông đúc vào ban ngày. Ở bên
hồ có rất nhiều đình hóng mát, nhưng chúng không phải là nơi công cộng
bình thường, mà chính là một hình thức kinh doanh.
Mỗi một đình hóng mát đều tương ứng với một phòng ăn. Buổi trưa mà ra
đây ngồi ăn trưa, ngắm cảnh hồ, hưởng thụ bóng râm và nhìn về ánh nắng
chang chang đằng xa, tâm trạng con người ta nhiều lúc thấy thanh thản,
lại có chút ý vị “trữ tình”.
Tất nhiên, dịch vụ này không chỉ có một nhà làm, mà là một cơ số gia
tộc, dòng họ đầu tư mới bao quanh kín cả cái hồ này như thế. Còn hoàng
gia như hai nhà họ Trương và họ Phạm cũng phải chiếm đến một phần ba sản nghiệp nơi này, hàng năm thu lợi không nhỏ.
Chỉ là, nơi này vào ban đêm thì cực kỳ vắng lặng. Do có khá nhiều vụ tự
tử ở nơi này, hình như còn thành truyền thống, cứ tự tử là đến đây hay
sao ý? Mọi người kinh doanh đã nhất trí: đóng cửa vào ban đêm, không cho người ra vào. Còn vụ bọn Trương Hải hôm nọ thì cũng được tính là “lẻn”
vào.
Lúc này, Trương Hải đến vẫn còn quá sớm so với giờ ăn trưa, nhưng cả năm người kia đều đã đến đông đủ. Dù sao thì đến trước còn sắp xếp chỗ cho
Trương Hải, bàn bạc kế hoạch cho kỹ nữa.
Cả sáu người nhất trí với nhau, cuối cùng cho Trương Hải ngồi riêng một
phòng kín, có rèm che xung quanh. Hắn sẽ dựa vào thần thức để nghe lén
xem Trương Linh Tuyền nói gì, đồng thời cũng dùng thiện ác nhãn để xem
tâm ý của nàng ra sao. Sau đó mới quyết định mọi chuyện.
Đến giữa trưa, một thân ảnh thướt tha động lòng người xuất hiện ở nơi cổng vào.
Cô gái chừng hai mươi tuổi, làn da trắng nõn, mịn màng. Đôi mắt sâu màu
nâu cùng với lông mày sắc xảo. Đôi chân dài thướt tha đang lắc lắc theo
từng nhịp bước. Không phải Trương Linh Tuyền thì còn ai?
Không thể không nói, tuy rằng hầu hết Trex tộc đều có huyết mạch xinh
đẹp trong người, nhưng Trương Linh Tuyền thì đúng là cực phẩm, sắc đẹp
của nàng có thể làm cho đàn ông ngây ngất, đắm say. Chỉ là cái tính cách mẫu bạo long của nàng làm người ta sợ hãi, hơn nữa thân phận nàng quá
cao quý, không ai dám liều đi cưa nàng mà thôi.
Hơi ngó nghiêng một chút, sau khi nhìn thấy năm người của tổ đặc biệt,
Trương Linh Tuyền nở nụ cười ngọt ngào mê người, một nụ cười vui vẻ xuất phát từ tâm can. Mấy tên đàn ông ở đây có kẻ đang ngồi với bạn gái,
thậm chí đang ngồi với vợ nhưng cũng không kềm nổi mà liếc qua, kết quả
là tai bọn họ đều bị kéo một cách tàn nhẫn không thương tiếc.
Còn có một tên ăn chơi trác táng, hàng ngày đều ra đây săn mỹ nữ, nhưng
ngày hôm nay hắn quá đen đủi, không săn được cô nàng nào. Cho đến khi
thấy Trương Linh Tuyền, hắn thèm đến rỏ rãi, không nhịn nổi mà tiến lên, chặn trước mặt Trương Linh Tuyền, mở cái giọng điệu ghê tởm nói:
- Cô em! Cho anh làm quen được không? Cả đời anh đã nhìn thấy rất nhiều
con gái, nhưng không một ai có thể đẹp bằng em! Từ lúc nhìn thấy em, anh đột nhiên nhận thức được cái gì là tình yêu sét đánh! Cho anh một cơ
hội, hôm nay đi chơi với anh nhé! Yên tâm, anh có rất nhiều tiền, hơn
nữa nhà anh cũng có thế lực, anh đảm bảo sẽ cho em đầy đủ những gì anh
muốn…
Hắn cứ thao thao bất tuyệt không ngừng. Mấy câu đầu là do hắn đọc trong
tiểu thuyết, còn mấy câu sau là lôi ra để dụ dỗ. Không thể không nói,
nếu như hắn đang tán một cô gái nhà nghèo, chỉ cần hắn vứt ra một xấp
tiền là cô gái đó có thể phân vân này nọ. Nhưng những điều đó chỉ là vô
dụng với Trương Linh Tuyền mà thôi.
Nàng liếc tên này một cái, hốc mắt trũng sâu, thân thể bạc nhược. Nhìn
là biết là dạng phế vật, tu luyện không được, truyền thừa không xong nên ở nhà ăn bám, chờ ngày hết sinh mệnh thì đi chết. Loại người này là
nàng ghét nhất! Tu luyện không ra gì, ở nhà kiếm việc, giúp đỡ kinh
doanh hay làm bất cứ một việc gì khác chẳng hạn, như thế thì Trương Linh Tuyền cũng có chút hảo cảm mà làm quen. Nhưng cái loại ăn bám thế này
thì…
- Tránh ra! - Trương Linh Tuyền nói ngắn gọn, trong giọng điệu đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
- Em gái! Đừng nóng nảy vội như thế chứ! Em yên tâm, anh đảm bảo sẽ đáp ứng đủ những gì em muốn. Anh…
Lời của hắn đã phải ngừng lại.
Một âm thanh chát chúa vang lên, người ngoài chỉ thấy Trương Linh Tuyền
tung một cước tuyệt mỹ, giáng thẳng vào mặt của tên ăn chơi kia. Cú đá
cũng được khống chế cực tốt, hầu hết là lực đẩy, chứ không tác dụng
nhiều vào xương sọ của tên kia.
May cho hắn, Trương Linh Tuyền đã nương… “chân” nên hắn mới chỉ rụng vài cái răng, chứ nếu nàng mà tức lên thì cú đá đó đủ cho hắn nát sọ rồi.
Thân thể tên đó như một viên đạn pháo, bay vèo một cái đã cách xa bờ đến hơn năm mươi mét. Rơi ầm một cái xuống mặt nước, hắn đang bị choáng
váng, lại không biết bơi nên liên tục lóp ngóp. Cũng may là mấy nhà hàng ở đây cũng có cứu hộ, đề phòng trường hợp có kẻ lén tự tử, làm hỏng
danh tiếng nhà hàng, tên công tử kia nhanh chóng được vớt vào trong.
Trương Linh Tuyền đá xong một cước thì phủi phủi chân, coi như không có
việc gì. Thân hình tuyệt mỹ lại tiếp tục tiến lên. Mọi người xung quanh
nhìn nàng với ánh mắt hoảng sợ, nhưng cũng không dám nói gì. Hầu hết mọi người đều có chút thân phận, nhưng cô gái đẹp, quý phái như thế, lại
không nói không rằng, thích sút là sút, chứng tỏ thân phận của nàng cực
kỳ không đơn giản. Bọn họ không muốn chọc ngoáy lung tung vào người như
thế.
Tất nhiên, cũng có vài tên côn đồ không có mắt, bọn chúng là bạn và tay
chân của tên công tử kia, chúng không biết sống chết mà lên tiếng sủa
một hai câu. Kết quả là cả đám đi xuống hồ thăm quan một lượt.
Bá đạo qué!
Trương Hải cũng ăn quả đắng của Trương Linh Tuyền một lần. Nhưng mà hắn
còn chưa hiểu lắm về tính cách của nàng. Hôm nay coi như được mở rộng
tầm mắt! Cô nàng này đúng là mẫu bạo long chính gốc, nói không nghe là
động thủ động cước, không cần nói nhiều.
Nghĩ đến cảnh tượng mà mình mơ đêm hôm qua, sau lưng Trương Hải bắt đầu
mướt mồ hôi! Cố gắng gục đầu vào chén trà cho đỡ căng thẳng, trong đầu
đang niệm A Di Đà Phật liên tục…