- Con nói thật? - Ánh mắt của Đỗ Kim Hoa lại càng thêm kỳ quái khi nhìn vào Dương Thanh Kỳ. Ánh mắt đó cũng làm cho Kỳ hơi chột
dạ, nhưng nàng vẫn kiên quyết gật đầu.
- Ha ha! Tốt! Rất tốt, xem ra con trai của mẹ tìm vợ cũng hay lắm! Được
rồi, nếu hai đứa đã quyết định, vậy thì thay đồ của hai tên kia vào
nhanh lên!
Trương Hải và Dương Thanh Kỳ nhìn nhau, cuối cùng gật gật đầu, nhanh
chóng cầm chỗ quần áo đó lên rồi nhanh chóng thay vào. Đỗ Kim Hoa cũng
rất hiểu ý, quay mặt đi làm việc khác.
Chỉ thấy, bà ném hai tên đó vào trong góc, sau đó lấy tờ giấy gì đó
trong người ra, miệng niệm niệm, tay phất phất, sau đó ném tờ giấy về
phía trước mặt của hai tên lâu la đang mê man đó. Một màn kỳ lạ xảy ra,
không gian vặn vẹo một trận, giống như có một bức tường nước đang được
hình thành vậy, dao động một lát rồi yên lặng hẳn, cuối cùng trở lại như bình thường. Chỉ là, thân hình của hai tên kia đã không còn ở nơi đó.
Dương Thanh Kỳ hơi trợn mắt, lần đầu tiên nàng được chứng kiến thủ đoạn
kỳ diệu như vậy. Thì ra, vừa nãy Hải và mẹ hắn cũng đều ẩn nấp như vậy,
nhờ thế mới che giấu được hành tung.
Còn Trương Hải? Lúc này hắn đang hơi choáng váng, động tác hơi ngừng lại.
Không phải là vì ngạc nhiên vì thủ đoạn của Đỗ Kim Hoa, hắn không ngạc
nhiên vì thứ gì cả, sự choáng váng ở đây được hiểu theo đúng nghĩa đen,
đầu óc hắn đang không ổn định, hơi quay cuồng lên rồi.
Trong cái khoảnh khắc vừa rồi, khi mà Đỗ Kim Hoa sử dụng lá bùa đó để
tiến hành che giấu, đột nhiên tầm nhìn của Trương Hải xám xịt lại, mọi
sự vật phóng to lên hàng triệu lần. Hắn nhìn thấy từng dòng, từng dòng
gì đó đang chuyển động… hình như… hình như đó là thủy nguyên tố! Hơn nữa lại còn có dao động năng lượng, là thủ đoạn của khí công.
Thật cao minh!
Dùng khí chế bùa, dùng những hoa văn trên bùa chú để thao khống nguyên
tố, nhờ đó, những người không theo đường tu thân lại có thể khống chế
nguyên tố trong không gian, tạo thành hàng loạt thủ đoạn khác nhau.
Nhưng làm Trương Hải thật sự thấy kinh hãi, đó là tại sao mình lại nhìn thấy những thứ này?
Đây rõ ràng là năng lực đã dẫn đường cho hắn trong mê cung Nhãn Động.
Những tưởng sau khi thay mắt, năng lực này cũng biến mất, không ngờ hôm
nay lại tái hiện ở ngay nơi này, ngay lúc này, nhìn xuyên qua thủ đoạn
mà Đỗ Kim Hoa sử dụng.
Trong lúc không kịp chuẩn bị, hắn chỉ cần nhìn ba bốn giây mà đầu óc đã
choáng váng, cả hệ thần kinh như ong ong lên, trên trán cũng đã nổi lên
vài sợi gân xanh, nhưng nhanh chóng ổn định lại.
- Anh sao thế? - Dương Thanh Kỳ dịu dàng hỏi, Trương Hải đang mê muội
cũng bị kéo về thực tại. Hắn cũng chưa hiểu chuyện này ra sao, hơn nữa
bây giờ đang gấp gáp, thời gian đâu mà nói nhiều chứ?
Hắn lắc lắc đầu, lại tiếp tục mặc quần áo chỉnh tề vào. Lúc hắn mặc xong thì Đỗ Kim Hoa cũng đã hoàn tất công việc, quay mặt lại nhìn hai người
bọn hắn.
Nhìn vóc dáng không quá thích hợp của hai người, Đỗ Kim Hoa hơi nhíu
mày. Sau đó, lại chạy tới chỉnh sửa đôi chút, lại lấy ra vài thứ quần áo gì gì đó, nhồi vào bên trong người họ, làm sao cho nở nang hơn. Sau khi dáng người của họ cũng giống hai tên kia tới tám phần thì bà mới miễn
cưỡng hài lòng.
Tiếp theo, Đỗ Kim Hoa lại lấy ra hai ba lá bùa gì gì đó, thủy lực trong không gian lại bắt đầu bị thu hút, tràn về phía bàn tay bà. Đỗ Kim Hoa
nhẹ nhàng nói:
- Con hãy đứng im! Đừng cử động gì cả, cũng đừng hỏi bác bất cứ câu gì, được chứ?
Dương Thanh Kỳ gật đầu, ngoan ngoãn như cô con dâu nhỏ mới về nhà chồng, nghe mẹ dạy dỗ vậy.
Hai bàn tay Đỗ Kim Hoa lại thao tác liên tục, nhưng bà không biết, Trương Hải đứng một bên lại ngây ra như hóa đá.
Bởi vì, hình ảnh từng sợi nguyên tố lại bắt đầu đập vào mắt hắn. Hắn
thấy chúng cuốn vào nhau, từng dòng thủy lực vặn xoắn không gian, làm
cho tầm nhìn bị lệch lạc, sau đó lại cuốn lên trên khuôn mặt tinh xảo
của Dương Thanh Kỳ. Mãi cho đến khi Đỗ Kim Hoa kết thúc công việc,
Trương Hải mới rùng mình tỉnh lại, đưa mắt nhìn sang thì đã thấy khuôn
mặt Dương Thanh Kỳ bị đổi khác hoàn toàn, trở thành khuôn mặt giống hệt
hai tên vừa bị đánh ngất ban nãy.
Sắc mặt của Đỗ Kim Hoa đã hơi mệt mỏi, lâu lắm không làm mấy chuyện này, hơn nữa, dùng bùa làm mấy chuyện này cũng khá tốn sức, bởi vì bà không
phải người tu thân, dùng bùa chú cưỡng chế làm mấy việc này vốn đã không thể thuận lợi bằng người tu thân làm rồi.
Đỗ Kim Hoa lại lấy mấy lá bùa ra, định tiếp tục làm cho Trương Hải. Nhìn thấy sắc mặt hơi tái đi của bà, hắn không nỡ để bà làm thế nữa.
Đỗ Kim Hoa đang định thao tác thì Trương Hải chợt vươn tay ra, bắt chặt
lấy cổ tay bà. Đỗ Kim Hoa ngạc nhiên, sau đó thì hơi nhíu mày, hỏi:
- Sao thế? Mẹ chỉ cải trang cho các con thôi, sau khoảng mười hai mươi
ngày là tự động biến mất, cũng không để lại tác dụng phụ gì! Con sợ cái
gì chứ?
- Không phải! Con chỉ muốn thử một chút mà thôi…
- Thử? Thử cái gì? Bây giờ là lúc…
Lời của Đỗ Kim Hoa còn chưa dứt thì biểu tình đã chuyển sang trợn mắt há hốc mồm. Chỉ thấy hai tay Trương Hải bắt đầu khua múa, động tác giống
hệt như bà làm vừa rồi, chỉ khác ở chỗ không cần thông qua bùa chú để
khống chế nguyên tố trong không gian.
Trương Hải có một khả năng tưởng tượng siêu việt, đó là nhờ tu luyện
tinh thần lực trong thời gian dài. Bây giờ, trong đầu hắn đang tính toán lại từng bước từng bước mà mình vừa mới nhìn thấy, bàn tay lại xuất ra
từng luồng lực nguyên tố, nguyên tố trong cơ thể phát ra hòa trộn với
nguyên tố trong không gian, dần dần theo sự khống chế của hắn, hình
thành một lớp màng giống như trên mặt Dương Thanh Kỳ.
Chỉ là… Trương Hải vẫn đang máy móc làm theo, cho nên hắn không biết
khống chế diện mạo kiểu gì, thành ra hắn hóa trang thành khuôn mặt có
chín phần giống với Dương Thanh Kỳ, nhìn qua giống như anh em sinh đôi
vậy.
Tuy rằng Đỗ Kim Hoa thầm thấy buồn cười, nhưng sự rung động trong lòng bà còn kinh khủng hơn thế.
Thủ đoạn hóa trang, che giấu này là tuyệt kỹ tự giác cảnh của dòng họ Đỗ của bà. Chính xác, chỉ có dòng họ Đỗ, không phải là Cerat tộc. Một
người trong dòng họ có khi dùng hết cả đời cũng chỉ ngộ ra được một
chiêu, nhưng còn không thể thuần thục như Trương Hải vừa làm.
“Nó đã làm thế nào?” Đỗ Kim Hoa không thể tin được, tuy nói rằng một kẻ
ngoại tộc nhìn người của dòng họ Đỗ dùng chiêu này nhiều lần cũng học
được, nhưng đó cũng chỉ là hàng nhái, chắc chắn có sự khác biệt, tại
sao… tại sao nó lại làm giống hệt được như thế chứ?
Đang lúc Đỗ Kim Hoa ngẩn ngơ, thần thức của Trương Hải lại mẫn cảm nhận
ra có người đi đến. Hai tay hắn lại múa lên nhanh như chớp, bức tường
nước che giấu giống hệt do Đỗ Kim Hoa làm ra lại xuất hiện, bao bọc lấy
cả ba người. Đỗ Kim Hoa cũng nhận ra điều bất thường, nhanh chóng giữ
tay Dương Thanh Kỳ lại, ý bảo nàng đứng im, đừng động gì cả, cả ba người cùng trầm lặng như thế.
Một lúc sau, khi người tìm kiếm kia đi mất, Đỗ Kim Hoa mới thở ra. Ánh mắt nhìn Trương Hải càng ngày càng quái dị.
Năm xưa mình nhặt về một quái vật hay sao?
Nhìn một lần là có thể bắt chước giống đến tám chín phần? Hơn nữa, nó
không cần dùng bùa chú cũng làm được, điều đó chứng tỏ nó có sức mạnh
nguyên tố của người tu thân!
Vậy mà từ trước đó, khi nó giao đấu, bà không nhìn thấy một chút lực
nguyên tố nào, bà còn thấy kỳ lạ khi lực công kích vật lý của Trương Hải rất mạnh, nhưng bên trong còn ẩn chứa cả dao động năng lượng khí công.
Lúc đó bà không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Trương Hải là người tu khí,
dùng khí đạo để tăng cường lực vật lý, nhưng bây giờ, xem ra cần phải
nghĩ lại rồi…
Thằng nhóc này… trở nên tràn đầy bí ẩn như thế này từ bao giờ?
Tuy rằng có chút cảm giác xa lạ, nhưng trong lòng Đỗ Kim Hoa lại thấy
hơi vui mừng. Nó càng có nhiều khả năng, vậy chẳng phải khả năng được
sống, thậm chí sống tốt của con trai mình càng cao hay sao?
Có thể sau này không còn được gặp Trương Hải nữa, nhưng chỉ cần thấy hắn sống tốt là bà thấy vui lắm rồi.
Đỗ Kim Hoa cũng không hỏi nhiều, tuy rằng không nhìn thấy sắc mặt của
Trương Hải, nhưng Đỗ Kim Hoa có thể cảm thấy trạng thái thân thể của hắn không được ổn lắm. Dường như làm xong những việc kia đã làm cho hắn bị
tiêu hao một phần rồi vậy. Bà nhanh chóng động tay động chân một chút,
biến khuôn mặt của Dương Thanh Kỳ thành một khuôn mặt khác, là của tên
lâu la còn lại, sau đó thì bày ra kế hoạch của mình.
Bà lấy ra ba lá bùa nữa, vuốt nhẹ lên mặt mình một cái, nhanh chóng biến thành dung mạo của Trương Hải, sau đó lại mặc quần áo của hắn vào. Bây
giờ nhìn bà chẳng khác gì một Trương Hải thứ thiệt cả.
Kế hoạch của bà chính là hai người diễn vai kẻ truy tìm, phát hiện ra
tung tích “Trương Hải”, sau đó thì đuổi theo cho đến khi “Trương Hải”
chạy ra chỗ cổng thành.
Giờ này, chắc chắn Trương Thái Sơn đã cho người canh giữ ở đó, nhưng
chắc chắn sẽ không nhiều lắm, bởi vì Trương Hải thật sự còn chưa còn
chưa quan trọng tới mức để ông ta dốc sức để lùng bắt.
Đến lúc đó, “Trương Hải” sẽ thu hút sự chú ý, giúp cho hai tên lâu la
kia chạy ra khỏi cổng thành, chuyện sau đó thế nào thì tùy hai tên “lâu
la” đó xử lý.
- Khoan đã! Như thế chẳng phải mẹ sẽ lọt vào tầm công kích của bọn họ hay sao? Mẹ..
- Không cần nói nhiều nữa, bây giờ không có thời gian để suy nghĩ kế
sách này nọ. Khả năng đến đâu thì làm tới đó, yên tâm, sức của mẹ hai
con cũng đã biết. Không cần lo cho mẹ, hơn nữa, khi hai con rời đi, mẹ
cũng sẽ bộc lộ thân phận, mấy kẻ đó không dám làm gì mẹ đâu!
Trương Hải cúi đầu.
Để mẹ vào chỗ nguy hiểm? Hắn có làm được không?
Chắc chắn là không!
Ánh mắt lập lòe, đầu óc cũng xoay chuyển, cuối cùng Trương Hải gật đầu
ngoan ngoãn. Nhưng mắt thì lại nhìn Dương Thanh Kỳ đầy ẩn ý, cô bé cũng
mỉm cười nhẹ nhàng, giống như tất cả những điều hắn nghĩ, nàng đều nắm
trong tay vậy.
Đỗ Kim Hoa thấy thế thì hài lòng, kéo tay Dương Thanh Kỳ lại, sắc mặt
nghiêm nghị, giống như đang chuẩn bị một nghi thức nào đó vậy:
- Kỳ! Bác… không, mẹ muốn cho con thứ này! Thằng Hải đi lần này không
biết còn có đường về hay không! Con đã chấp nhận đi cùng nó, lại nói là
yêu nó, vậy con chính là con dâu của mẹ. Mẹ không có gì cả, chỉ có chiếc nhẫn cũ này, bên trong là không gian trữ vật, mẹ đã chuẩn bị đủ đồ ăn,
thức uống và quần áo rồi! Con cầm lấy nó, chăm sóc thằng bé này thay mẹ.
- Chiếc nhẫn này chính là vật năm xưa mẹ và bố đính ước, bây giờ tặng cho hai con! Sau này… sau này…
Đỗ Kim Hoa không nói được nữa, bởi vì bà cũng không biết sau này thì thế nào. Thôi thì để thời gian quyết định đi!
Dương Thanh Kỳ cảm động, nâng niu chiếc nhẫn như chí bảo, cẩn thận cất
vào người. Bây giờ nàng đang còn là tên lâu la, chưa đeo thứ này lên tay được.
- Thôi được rồi! Chúng ta cũng không còn nhiều thời gian nữa, đi thôi!
Còn Hải, con hãy nhớ, dù con đi đâu thì con cũng là con của mẹ! Mẹ có
một lời khuyên cho con, đừng ở lại Bạo quốc hay là khủng long giới nữa.
Đi đi… hãy đi càng xa càng tốt, sẽ có ngày con tìm được nơi của những
người giống như con…
Trương Hải thầm thở dài trong lòng. Rời khỏi khủng long giới, vậy chẳng
phải là chạy qua với linh trưởng… nhân tộc hay sao? Mẹ à, có lẽ mẹ cũng
không biết, Liên Hương Nhu cũng từng nói với con, con thậm chí còn không thuộc nhân tộc bọn họ, mẹ bảo con biết phải đi đâu đây?