Hai bóng người một đen một trắng cứ giao qua giao lại
trên không trung làm cho người ta hoa cả mắt, từng âm thanh va chạm chát chúa vang lên đặc biệt làm khu rừng vắng vẻ này náo động lên.
Trong lòng Trương Hải lúc này đang cực kỳ lo lắng, bởi vì dù hắn có dùng Dạ Xoa Ấn cũng không thể đánh bại được cô nàng này.
Dạ Xoa Ấn có thể giúp hắn bộc phát mọi tiềm năng, tăng sức mạnh lên theo cấp số nhân, nhưng mà thể lực của hắn cũng sẽ giảm mạnh. Nói cách khác, nếu chiến đấu theo bình thường, hắn có thể duy trì được khoảng năm sáu
tiếng thì bây giờ sẽ chỉ chiến đấu được cùng lắm là một hai tiếng, nếu
không thì tình trạng kiệt sức vẫn sẽ diễn ra như thường.
Nhưng mà cô nàng này lại không dễ xơi một chút nào, không nói đến thứ
khí công bá đạo làm hắn phải liên tục tránh né, chỉ nói riêng đến từng
chiêu thức nhẹ nhàng mà hiểm hóc vô cùng kia cũng làm cho Trương Hải
thấy khó khăn.
Hơn nữa, thực lực của nàng bây giờ đang cao hơn hắn không chỉ một bậc.
Mặc dù chưa hồi phục được bao nhiêu, nhưng sức mạnh của Liên Hương Nhu
ít nhất cũng phải ở đẳng cấp tự giác trung cảnh trở lên, đối với kẻ có
tu vi ngang với chủng tộc thượng cảnh như Trương Hải thì đã hơn hai cấp
rồi.
Hai người tạm thời giằng co là vì Trương Hải đã dồn hết sức, còn Liên Hương Nhu thì vẫn đang suy nghĩ, do dự mà thôi.
Lúc này, Liên Hương Nhu nhanh như chớp áp sát lại gần Trương Hải, bàn
tay trắng nõn cũng đã đỏ lên vì dồn khí, nhằm thẳng vào ngực Trương Hải
mà đánh xuống. Nhưng lúc này, nàng cũng có thể cảm thấy một luồng gió
đang phần phật bên tai, một cú đá cao nhằm thẳng vào thái dương nàng.
Tuy rằng Liên Hương Nhu có khí công hộ thể nhưng cũng không dám chắc xem thứ đó có thể không làm tổn thương mình hay không.
Liên Hương Nhu đành phải thu chiêu lại, đưa tay lên ngăn đỡ, nhưng bên
thái dương còn lại cũng có tiếng gió, cú đá đầu tiên chưa hết, cú đá
tiếp theo đã đến, đây chính là một chiêu liên hoàn cước trong Teakwondo.
Những cú đá liên tiếp làm Liên Hương Nhu lùi lại liên tục, bàn tay cũng
phất lên chống đỡ từng cước. Nàng có thể cảm thấy cánh tay mình tê rần,
vô cùng khó chịu, nhưng mà Trương Hải đang tấn công kia cũng đang kêu
khổ không thôi, bởi vì hắn đá vào tay nàng cứ như đá vào sắt vậy, ống
đồng cảm thấy tê tái.
Lúc này, Trương Hải cũng đã bắt đầu thấy mệt, động tác bỗng dưng chậm
lại. Liên Hương Nhu nhìn ra sơ hở, không hề chần chừ gì nữa, đánh tiếp
một chưởng về phía ngực của hắn.
Trương Hải co chân lên, đầu gối thúc vào cổ tay nàng, làm cho chưởng thế đó bị chệch hướng, chân cũng không rảnh rỗi, đạp thẳng về phía trước,
nhằm trúng bụng của Liên Hương Nhu.
“Ầm ầm!” Hai âm thanh rung động vang lên. Trương Hải chợt thấy cổ họng
mình ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu. Mặc dù đã làm chệch hướng của bàn
tay đó nhưng vẫn bị đánh trúng vào vùng ngực trên, gần sát với cổ họng,
nội tạng trong cơ thể đã chấn động, trúng phải nội thương.
Liên Hương Nhu cũng lui lại liên tục, một cước của Trương Hải đã đạp
trúng bụng nàng, làm cho nàng cảm thấy co thắt lại. Nhưng mà nhờ có chân khí hộ thể cường đại, nàng không bị tổn thương nặng bằng Trương Hải.
Đang định đứng lên, tiếp tục truy kích thì từng tiếng sột soạt sau lưng
làm cho Liên Hương Nhu thấy không ổn, quay người lại thì chợt thấy hàng
loạt dây leo, cây cối không biết mọc từ đâu ra đã bắt đầu điên cuồng
cuốn đến người nàng, muốn trói chặt nàng lại.
Liên Hương Nhu bật mạnh người lên, nhưng một cây dây leo còn nhanh hơn,
cuốn lấy cổ chân nàng, kéo xuống. Cùng lúc đó, một đám cây cối bắt đầu
mọc lên như lao tù, bọc chặt Liên Hương Nhu lại, sau đó siết chặt vào
với nhau, giống như một cây hoa ăn thịt đang nuốt người vậy.
Trương Hải kinh ngạc nhìn lại, thấy Dương Thanh Kỳ mặt mày trắng bệch
đang đứng đó hai tay phát ra ánh sáng, đang cử động liên tục. Bây giờ
hắn mới nhớ ra, Dương Thanh Kỳ cũng đã đến chủng tộc thượng cảnh, nàng
đã lĩnh ngộ được các thiên phú chủng tộc, chẳng lẽ… đây là thiên phú
chủng tộc hay sao? Nhưng hình như không giống, thiên phú chủng tộc
thường chỉ khá đơn giản, dùng để tạo nền móng cho các kỹ năng sáng tạo
của Tự giác cảnh, sao lại có thể sử dụng một cách uyển chuyển như thế
này chứ?
Nhưng Trương Hải không nghĩ nhiều được nữa, bởi chỗ những cành cây, dây
leo kia bao bọc bắt đầu diễn ra hiện tượng quỷ dị, dường như chúng đang
vặn vẹo, phồng lên rồi lại hóp xuống, co kéo liên tục giống như cao su
vậy. Trương Hải không rõ, nhưng… hình như đó là sự vặn xoắn của không
gian!
Chỗ các cành cây bao bọc bắt đầu le lói ra vài tia sáng, dần dần trở nên sáng rọi. Trương Hải kinh hãi, biết là Liên Hương Nhu sắp thoát ra, hắn bất chấp thương thế trên người, dồn toàn bộ sức mạnh tới gần chỗ đó,
muốn đánh cho nàng không kịp trở tay.
Nhưng…
Đã muộn!
Cả một đám cây cối giống như một khối thuốc nổ, bạo tạc mạnh ra xung
quanh, từng cành cây, nhánh dây đều giống như tạc đạn, bắn ra xung quanh với tốc độ kinh khủng. Trương Hải ở gần nhất, tất nhiên là lĩnh đòn
nhiều nhất, những người còn lại hầu hết đã nằm dưới đất ở phía xa, không có tổn thương gì nhiều.
- Mộc Thần Không Gian! Không ngờ tuyệt kỹ thất truyền của Lý Hiền lại
được ngươi ngộ ra. Mặc dù ngươi còn chưa đến tự giác cảnh, khả năng
khống chế vẫn cực kỳ kém cỏi nhưng chiêu thức này không thể sai được. Đó chính là thiên phú kết hợp giữa mộc hệ và không gian hệ, có thể nghiền
nát mọi thứ bị bao bọc. Cũng may là khả năng khống chế không gian của ta mạnh hơn ngươi nhiều, nếu không…
Giọng nói có phần kinh ngạc của Liên Hương Nhu vang lên, Trương Hải nghe thấy cũng kinh ngạc cực độ.
Mộc Thần Không Gian? Lý Hiền? Hai cái danh từ này đã được hắn đọc bên
trong tập tài liệu mà Trương Linh Tuyền đưa cho lúc trước. Đó chẳng phải là một cường giả, một thân một mình sử dụng tuyệt kỹ diệt sát cả một
quốc đảo hay sao? Không ngờ thứ kỹ năng kinh khủng ấy lại được Dương
Thanh Kỳ ngộ ra.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, sau khi tái sinh, huyết mạch của Dương Thanh
Kỳ đã được cải tạo, vô cùng thuần chính, việc ngộ ra những tuyệt kỹ đỉnh cấp thế này cũng không phải là không có khả năng.
Chỉ là, bây giờ còn chưa phải lúc vui mừng, bởi vì Liên Hương Nhu vẫn còn đang đứng đó.
Tuy rằng sắc mặt nàng cũng nhợt nhạt, thở hồng hộc, nhưng dường như vẫn
còn sức chiến đấu rất dồi dào. So với Trương Hải thương tích đầy mình,
một đám người mất sức chiến đấu, và còn cả Dương Thanh Kỳ đang thổ ra
vài ngụm máu tươi kia thì tốt hơn nhiều.
Còn Trương Hải, lúc vừa nãy hắn đã vì uy lực của vụ nổ mà bắn lên một
cái cây, dính chặt vào đó, bây giờ mới nặng nề rơi xuống, Dương Thanh Kỳ hốt hoảng, chạy đến bên hắn, cố hết sức mới giúp hắn không bị ngã dập
mặt. Nhưng đó cũng là phần sức lực cuối cùng của nàng rồi.
Liên Hương Nhu tiến từng bước, từng bước tới gần hai người kia, miệng của nàng nói:
- Con nhóc kia, mau tránh ra. Ta đã thề không làm gì các ngươi, ta sẽ
giữ lời. Ta chỉ cần ngọc thánh thú, không cần mạng của các ngươi. - Nàng đang nói với Dương Thanh Kỳ.
Lúc này, đột nhiên một tiếng kêu ré ghê rợn vang lên giữa trời xanh.
Mọi người đột nhiên nhìn lên phía trên, bất giác tâm tình cùng trở nên hoảng sợ.
Là chằn tinh, chính là con chằn tinh đã từng ép họ xuống dưới vực lúc
trước! Lần này thì nguy rồi, không ngờ vừa mới ra khỏi đây chưa được bao lâu đã bị nó tìm đến.
- Lũ khốn kiếp, dám lấy trộm trứng của ta! Hôm nay ta phải giết hết các ngươi!
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, khá là trung tính, không nghe ra được
đó là giọng nữ hay giọng nam. Nhưng cũng chẳng quan trọng nữa rồi, bởi
vì lúc này nó đã lao xuống ngay phía Trương Hải, nó còn nhớ rõ, Trương
Hải là kẻ duy nhất hôm đó dám đỡ lấy một đòn của nó.
Nhưng lúc này, Dương Thanh Kỳ đang chắn trước người hắn, nếu con chằn tinh kia tới thì nàng là người đầu tiên bị nguy hiểm.
Không nghĩ nhiều nữa, Trương Hải lật người lại, đè chặt Dương Thanh Kỳ
bên dưới, mặc cho nàng đang hoảng sợ nhìn lên trời, ánh mắt hắn dần trở
nên nhu hòa:
- Em đã từng chắn cho anh một đao! Anh đã thầm hứa không bao giờ để em
phải tổn thương nữa. Nếu hôm nay anh lại để em lĩnh hộ mình cái tai họa
này thì anh có phải đàn ông nữa không? Sau này thế nào cũng được, dù sao bây giờ anh cũng không muốn phải nhìn em chết trước mắt anh.
Dương Thanh Kỳ vẫn giãy dụa, nước mắt đã tuôn trào, nhìn hàm răng sắc
bén của chằn tinh tới gần mà nàng thấy thật đáng sợ, kinh hoàng. Ngày
hôm đó, nàng còn ganh tỵ với Nguyễn Khánh Huyền, tự so sánh xem đến lúc
sống chết, người con trai đó có làm như thế với nàng hay không? Nhưng
bây giờ nàng mới nhận ra, cho dù hắn có làm thì nàng cũng không muốn…
Binh.. xẹt xẹt!
Một âm thanh chát chúa vang lên, cùng với đó là từng tiếng nổ điện, từng tia lửa cũng đã bắn ra xung quanh. Lúc này, Liên Hương Nhu đột nhiên
lại chặn trước mặt hai người Trương Hải, hai cánh tay trắng nõn đã đưa
ra nắm chặt lấy hai cái mỏ dài của chằn tinh, ánh mắt nàng cũng đã có
ánh lệ, nhưng miệng thì vẫn lạnh nhạt lẩm bẩm:
- Cho ngươi nuốt hắn không phải là nuốt cả ngọc thánh thú hay sao?
Thực ra đó cũng chỉ là một lý do. Lý do thứ hai mới là chủ yếu, đó là
tình cảnh vừa rồi, những lời Trương Hải nói đã làm cho Liên Hương Nhu
rung động trong lòng.
Thật giống đại sư huynh ngày đó.
Thậm chí ngay cả lời nói cũng như vậy. Hai tên đàn ông xấu xa, ích kỷ.
Nghĩ rằng chỉ mình hắn không muốn nhìn cô gái bên dưới chết đi hay sao?
Chẳng nhẽ khi hắn chết, cô gái đó không đau lòng hay sao?
Còn một nguyên nhân nhỏ nữa, đó chính là trong tình huống này, có khi
chằn tinh cũng chẳng buông tha cho nàng, liều mạng sớm hay liều mạng
muộn cũng vậy thôi! Đã không khác nhau thì còn câu nệ nhiều làm gì?
Trong cơn rối bời như vậy, Liên Hương Nhu thậm chí cũng không tự chủ được mà đứng ra ngăn chặn một đòn đó.
Nhưng… sức của nàng cũng đã cạn kiệt rồi.
Con chằn tinh trước mắt còn chưa tới mức hóa hình. Nếu là trước đây thì
nàng chỉ cần một chưởng là giết chết nó, nhưng bây giờ… chính bản thân
nàng cũng thấy lực bất tòng tâm.
Trong cái miệng kinh khủng kia đã lóe ra điện quang màu tím, một quả cầu chứa đầy năng lượng điện chợt bắn ra, trúng giữa ngực Liên Hương Nhu.
Nàng bị kình lực này đánh bay ra đằng sau, miệng phun ra một ngụm máu
tươi. Ánh mắt cực kỳ không cam lòng nhìn vào con Pretanodon trước mắt,
cuối cùng không nhịn được nữa mà ngất đi.
“Chỉ là một hồi cố gắng vô ích thôi sao?” Trong đầu Trương Hải chợt nổi
lên một sự thất vọng, vừa rồi Liên Hương Nhu đứng ra cũng làm hắn nổi
lên chút hy vọng, nhưng bây giờ thì lại tan biến mất rồi.
Vừa nãy đã nguy hiểm, bây giờ còn nguy hiểm hơn! Chẳng nhẽ cả đám người
Trương Hải cứ phải liên tục rơi vào tuyệt cảnh như vậy hay sao?