Con người là thế, bình thường thì có thể không nghĩ đến
một chuyện, nhưng cứ bị người đả động đến là không kiềm chế nổi nhớ đến
thứ đó. Tâm Động này lại cực kỳ nhạy, chỉ cần nghĩ đến là hiển thị luôn. Nếu như cho phép nói ra câu hỏi, người ta còn có thể nghĩ kỹ rồi mới
nói, chứ vừa nghĩ cái là nó hiển thị thì còn “nghĩ kỹ” cái gì?
Con người bình thường rất khó khống chế “ý nghĩ” của mình, cái họ có thể làm chỉ là gạn lọc những thứ hữu dụng từ trong những suy nghĩ hỗn độn,
sau đó bày tỏ ra bên ngoài mà thôi. Cái trò chơi này quái đản ở chỗ nó
đem cả những suy nghĩ hỗn độn đó ra ngoài, không cho tâm linh được chọn
lọc, làm cho những bí mật trong lòng con người không thể giữ được trước
mặt người khác. Một khi bí mật của một người bị hé lộ, người nghe có thể thấy hồi hộp, nhịp tim cũng vì thế mà tăng lên, tất nhiên tăng nhiều
hay ít thì còn tùy vào độ hấp dẫn của bí mật đó.
Bản chất của tâm lý là tò mò, một cơ hội biết bí mật của người khác sẽ
làm cho Trương Hải và Dương Thanh Kỳ nghĩ đến những bí mật lớn của người kia. Tất nhiên bình thường họ cũng không nói ra, nhưng chỉ cần nghĩ đến là bị cái trò chơi này bắt rồi, kể cả họ có tự nhắc mình không được
nghĩ đến, nhưng họ lại vô thức nghĩ đến nó để mà “loại trừ”. Thực sự là
không có cách nào khống chế được cả, cực kỳ khó khăn.
Câu hỏi kia vẫn đang hiển thị trên màn hình, từng giây bị đếm ngược,
Trương Hải không muốn trả lời, nhưng hắn vẫn chưa hiểu không trả lời thì làm sao, nên hắn thử ngậm miệng lại xem thế nào.
Năm giây kết thúc, chợt, Trương Hải thấy trái tim mình co thắt lại, hơi
hơi khó thở. Lúc này, hắn mới để ý trên chỗ hiển thị kia, bên cạnh số
đếm thời gian có hình một quả tim. Ban nãy hắn chỉ nghĩ đó là biểu tượng gì đó, nhưng bây giờ chứng kiến trái tim đó có vẻ bị bóp nghẹt lại, hắn chợt nhận ra, đó chính là hình đại biểu cho hình dạng trái tim của
mình.
Thời gian lại hiện lên năm giây, nhưng lúc này, con số đó đã bắt đầu đổi màu, có vẻ hơi tối lại, dường như nếu hắn không chịu trả lời thì hình
phạt sẽ tăng lên vậy. Trương Hải lúc này cuống quýt nói:
- Không phải! Con trai không hẳn thích ngực lớn… ngực phẳng cũng không sao mà!
Nhưng… số đếm kia tiếp tục chạy, Trương Hải vừa nói cũng chỉ là lời không thật lòng, bất đắc dĩ, hắn đành phải nói lại:
- Được rồi! Ngực không cần quá lớn, nhưng mà phải đủ độ…
Thời gian vẫn đếm ngược, Trương Hải đành cúi đầu nói nốt một câu:
- Tốt nhất là nắm vừa tay, đủ co dãn là được!
Thời gian đếm ngược ngừng lại, quả tim được hiển thị cũng trở lại như
cũ, cảm giác co thắt của Trương Hải cũng mất đi. Đúng là phải trả lời
tận lực những gì mình biết, tất cả những điều trong lòng mới có thể qua
được. Nhưng hắn còn chưa kịp thở phào thì lại đột nhiên phát hiện, nhịp
tim của mình đang dần trầm xuống, nhìn lại Dương Thanh Kỳ thì thấy sắc
mặt nàng đã đỏ lên, nhìn nhìn xuống bộ ngực của mình, lại còn đưa tay
vuốt vuốt như không hài lòng.
Trương Hải cảm thấy tim mình đập chậm lại, tức ngực vô cùng, Dương Thanh Kỳ cũng chưa phát hiện ra biểu hiện của hắn. Hai người được hệ thống
lặng yên cho tiến lên trên một ô nữa, nhưng hai người đều không để ý.
Trương Hải thấy tức ngực, nhịp tim chậm lại thì cũng biết nguyên do ở
đâu, trong lòng hắn nổi lên suy nghĩ bực bội:
- Cái hành động và biểu hiện kia là ý gì? Không biết mình đang ở đâu à?
Ách… suy nghĩ ngay lập tức được hiển thị trước mặt Dương Thanh Kỳ, nàng
lúc này mới sực tình khỏi suy nghĩ. Đọc được mấy dòng kia thì cũng hơi
do dự… sau đó cũng nếm chút đau khổ của cái trò chơi này, cuối cùng cắn
răng nói ra:
- Mình… mình chỉ đang nghĩ… như thế nào mới là nắm vừa tay? Hải thích
như thế hả? Vậy thì Kỳ sẽ cố gắng! Khi nào… khi nào thấy đủ thì Kỳ sẽ…
đến cho Hải kiểm tra là được! Lúc đó… dù thế nào cũng không được chê
cười Kỳ đâu đấy, vì cậu là chồng của mình…
Nghe mấy cái lời này, tim của Trương Hải bắt đầu đập nhanh lên, cảm giác tức ngực lúc nãy bây giờ đã bị thay bằng sự hưng phấn, nhưng hắn nhanh
chóng nhận ra thần sắc có vẻ hơi khó chịu của Dương Thanh Kỳ lúc nãy,
hắn cố gắng kềm chế để giảm sự hưng phấn lại, quyết không thể để nhịp
tim tăng quá cao, lúc đó thì cả hai đều lâm vào nguy hiểm.
Dương Thanh Kỳ cũng đã hiểu rõ cái nguyên lý “Đồng tâm” này, nhưng nàng
thấy Trương Hải chỉ hơi hồi hộp một chút, sau đó đã nhanh chóng trở lại
bình thường, tâm tình lại thấy thất vọng sao sao đó, trong đầu nàng nổi
lên ý nghĩ:
- Sao thế nhỉ? Chẳng lẽ cậu ấy không thích mình? Bí mật của mình cũng
chỉ nhàm chán thế thôi sao, không làm cậu ấy thấy phấn khích gì hết? Cậu ấy không quan tâm đến mình?
Nàng nghĩ nghĩ đến đó thì sắc mặt đã hơi tái lại, nhưng sau đó đã hoảng
hốt vì phát hiện ra những thứ mình nghĩ đến sẽ bị hiển thị cho Trương
Hải, nhưng có muốn rút lại thì cũng không kịp rồi. Trương Hải bất đắc dĩ lại phải trả lời, hơn nữa còn phải trả lời thật lòng nhất, chi tiết
nhất nữa:
- Mình thích cậu! Thích một Dương Thanh Kỳ xinh đẹp, vui tươi, hoạt bát! Mình lúc nào cũng lo cho cậu, bởi vì cậu đã gọi mình là “chồng”. Vừa
rồi chỉ là mình cố tình áp chế xuống để không làm cậu thấy khó chịu mà
thôi! Không biết từ lúc nào, Kỳ đã trở nên rất quan trọng trong lòng
mình, giống như… lúc Kỳ vì che cho mình mà bị thương! Lúc ấy, mình thực
sự tức giận và đau lòng lắm. Thực ra… thực ra… mình rất thích Kỳ!
Dương Thanh Kỳ nghe mấy lời này thì vô cùng vui mừng, tim nàng đập thình thịch, khuôn mặt cũng vì hưng phấn mà đỏ bừng. Trương Hải lúc này đang
cố gắng khắc chế sự đau đớn đó xuống, tĩnh tâm tĩnh khí ngồi tu luyện,
chẳng hiểu sao, hắn lại cảm thấy như thế này giống như là một kiểu luyện thân và luyện khí vậy. Nhất thời, trong đầu hắn trở thành trống rỗng,
không khí yên tĩnh trở lại. Dần dần, tâm tình của Dương Thanh Kỳ cũng
bình tĩnh trở lại, lúc này mới chú ý đến biểu tình của Trương Hải, khuôn mặt hơi xấu hổ cúi xuống.
Lúc này hai người còn cách cái đích phía trước năm bậc. Trương Hải lại
quá lâu không có suy nghĩ gì trong đầu, trò chơi này lại bắt đầu phát
động quy tắc, chuyển sang đọc sự tò mò ở trong đầu Dương Thanh Kỳ.
Cũng do lúc nãy Trương Hải nhắc đến lúc chiến đấu với mộng ma ban nãy
làm cho Dương Thanh Kỳ nhớ đến một việc mà nàng cực kỳ muốn biết, đó là:
- Hải rốt cuộc là chủng tộc gì? Có phải Trex tộc không?
Trương Hải nhìn thấy câu hỏi kia, trước đây hắn cũng từng nghĩ mình là
Trex tộc, chỉ hơi khác người một tý thôi. Nhưng lần biến thân kia làm
cho hắn đã thay đổi toàn bộ suy nghĩ của mình, Phạm Đức Linh đã từng nói đến cái cảm giác khi biến thân, đó là huyết mạch sôi trào, có thể cảm
thấy rõ ràng sự thay đổi trên da thịt, cơ bắp. Nhưng cảm giác của Trương Hải không giống thế, hắn thấy da thịt, cơ bắp của mình không hề thay
đổi nhiều, thay vào đó là những lực lượng khác tràn từ bên trong ra bao
bọc lấy thân thể mình, hình thành những hoa văn quái dị kia.
Hơn nữa, cách tu luyện của Phạm Đức Linh cũng khác hẳn hắn, hắn đã hỏi
rõ rồi, Phạm Đức Linh chỉ thường xuyên luyện quyền cước, trước đây tiến
bộ cũng không tồi nhưng bây giờ thì nhanh hơn thế gấp bội. Hắn đã giải
thích bằng hai từ: “Chiến đấu”. Tuy rằng Trương Hải cũng chiến đấu,
nhưng mà chiến đấu chỉ làm tăng kỹ năng, cùng với lực lượng thân thể mà
thôi, còn hai thứ còn lại thì được tăng cường nhờ vào tĩnh tọa vào buổi
đêm.
Chốt lại, Trương Hải chỉ trả lời ngắn gọn hai chữ:
- Không biết!
Đã không biết thì khỏi cần giải thích. Cũng may mà Dương Thanh Kỳ chưa
đả động đến vấn đề công pháp và cách tu luyện, không hiểu cậu ấy nghĩ
đến thứ đó không nhỉ?
Chỉ một suy nghĩ thoáng qua nhưng lại bị cái trò chơi chết tiệt này bắt lấy. Dương Thanh Kỳ nhíu mày, nàng nói:
- Mình có nghĩ đến đâu!
Thời gian đếm ngược trước mặt Dương Thanh Kỳ vẫn chạy, câu trả lời không hợp lệ. Nàng bất đắc dĩ gật gật đầu:
- Được rồi! Mình có nghĩ đến!
Hai người tiến lên liền hai bậc, bây giờ chỉ còn cách mục tiêu ba ô nữa
thôi. Cùng thời điểm đó, suy nghĩ tò mò của Dương Thanh Kỳ hiển thị rõ
ràng lên trước mặt Trương Hải:
- Rốt cuộc cậu tu công pháp là sao? Mình vẫn thấy kỳ lạ với năng lực của cậu ấy, rốt cuộc là tu luyện kiểu gì?
Trương Hải cười khổ, sợ cái gì thì cái đó đến! Trò chơi chết tiệt, Tâm
Động chết tiệt, sao lại có thể làm thế với ta chứ? Hắn lại bắt đầu do
dự, thời gian trôi qua, đến hơn mười giây, càng ngày Trương Hải càng
thấy đau tim dữ dội, hắn cắn răng một cái rồi bắt đầu trả lời:
- Mình không có bất cứ huyết mạch thiên phú nào! Từ nhỏ đã như vậy, đến
bây giờ vẫn như vậy, không có gì khác biệt. Sở dĩ mình có chút sức mạnh, đánh được Phạm Đức Linh là do mình đã tu luyện một thứ gọi là Tam Huyền Điển Bí! Mình cũng không biết thứ đó xuất xứ từ đâu, mình chỉ biết mình thấy nó trong một giấc mộng. Thứ này tu luyện không cần thiên phú, mà
cần một điều kiện là huyết mạch đủ hỗn độn, và đủ cân bằng. Nó khác với
cách tu luyện của các cậu ở chỗ: các cậu có thể tự ngộ ra những kỹ năng, và những kỹ năng ấy thì đều có trong huyết mạch để cho các cậu ngộ. Còn tôi thì học từ Tam Huyền Điển Bí, học mọi thứ có thể học, chứ trong
huyết mạch không có kỹ năng để mà học.
Nói cách khác, kỹ năng của các cậu là mang sẵn trong người, còn kỹ năng của tôi là học từ bên ngoài!
Câu trả lời đã hoàn thành, hai người cùng tiến thêm một ô, khoảng cách
bây giờ cũng chỉ là hai ô mà thôi. Dương Thanh Kỳ trầm lặng nghe những
lời Trương Hải nói, nhịp tim cũng hơi tăng lên nhưng lúc này nàng đã cố
gắng để kềm chế lại. Trương Hải nói xong cũng tự hỏi trong lòng mình.
- Mình không biết mình có thực sự là Trex tộc hay không, hay là chủng tộc khác? Liệu cô ấy nghe xong có đoán ra được không nhỉ?
Dương Thanh Kỳ nhìn thấy suy nghĩ đó thì lắc lắc đầu:
- Mình không biết cậu thuộc chủng tộc nào! Nhưng dù cậu có như thế nào thì Kỳ vẫn sẽ là vợ của cậu!
Câu trả lời của Dương Thanh Kỳ cũng làm cho Trương Hải yên lòng. Chỉ là, lúc này đột nhiên sắc mặt của Dương Thanh Kỳ chợt trở nên hoảng hốt,
nàng lo lắng đỏ mặt lắc lắc đầu, một tay che miệng, một tay ôm đầu lắc
lắc! Trương Hải cũng nhìn vào câu hỏi được hiển thị mà trợn tròn cả mắt, tý nữa thì có xúc động muốn cắn lưỡi tự sát:
- Cậu ấy nói có nhiều huyết mạch! Chứng tỏ là cha mẹ thuộc chủng tộc
khác nhau sinh ra. Vậy… người lớn sinh ra trẻ con thế nào nhỉ?
Cái gì thế này? Suy nghĩ thiên mã hành không à? Bà nội ơi! Đây là câu
hỏi cuối cùng rồi đó! Tôi mà nói cái này ra mà bà đập tim nhanh quá tôi
chết mất thì sao? Trương Hải trong lòng ai oán than trời than đất, lòng
hắn đau như cắt, nước mắt đầm đìa không biết phải làm sao! Không phải
hắn sợ nói ra là lưu manh mất dạy gì cả, chỉ là vấn đề này quá mức… kích thích, con bé kia hỏi câu đó chứng tỏ chưa biết gì về “sự thật” rồi,
nói ra mà con bé kia không giữ được tâm tình để nhịp tim nhanh quá thì
hỏng bét!