Lúc này, nhân vật chính Trương Hải của chúng ta đã được mười hai tuổi,
người bạn của hắn (xin phép tác giả đổi xưng hô) là Phạm Đức Huy tính ra cũng đã gần tới sinh nhật mười ba tuổi.
Một năm rưỡi này, việc mà hai người làm chăm chỉ nhất chính là luyện
tập, cố gắng hết sức để tăng cường khả năng của mình. Nói về khoản sức
mạnh và thể lực thì bây giờ hai người là gần ngang bằng nhau, không hơn
kém nhiều, nhưng về khoản kỹ năng chiến đấu thì Trương Hải đã vượt xa
bạn mình rồi. Nhưng không phải vì thế mà hắn bỏ quên người bạn này, dù
Đức Huy bây giờ có kém hơn hắn thì sao, chẳng phải trước đây hắn kém hơn người ta nhưng vẫn là bạn đó thôi. Chữ “bạn” này không phải dùng thực
lực hay là bất kỳ một giá trị vật chất nào để định nghĩa.
Với cả mặc dù đã hơn được Phạm Đức Huy nhưng Trương Hải vẫn biết mình
vẫn rất yếu đuối, thậm chí là một thắng học sinh như Phạm Đức Linh hắn
cũng chưa chắc đã thắng được. Hắn không có tư cách để chối bỏ bất cứ một ai cả, chứ đừng nói đến đó là người bạn thân của mình.
Lúc này, hai người bạn đang ngồi ở bên một cái hồ nước lớn. Hồ này được
người trong thành gọi là hồ Mộng Vân, bởi vì nước ở đây rất trong xanh,
có thể soi rõ từng áng mây trên trời, người ta thậm chí còn có cảm giác
sờ được vào mây trời ở dưới nước nữa, vì thế mới gọi là Mộng Vân.
Nhìn thấy cái hồ nước này, Trương Hải chợt nhớ đến trong mộng cảnh kia.
Lúc đó, trải qua hai mươi năm nhưng hắn không nhìn thấy một cái hồ nào
trong xanh như thế này, nghĩ lại thì bây giờ thật tốt, có nhiều thứ đẹp
và sạch sẽ hơn thế giới kia nhiều.
- Mày nói xem, cuộc sống của chúng ta bây giờ có phải là rất tốt không?
Trời xanh mây trắng, hồ nước tĩnh lặng, sống một cuộc sống an nhàn không lo không nghĩ…
Tiếng của Trương Hải vang lên, hôm nay hai người tạm nghỉ tập một hôm để đi dạo, đồng thời Trương Hải còn ra đây hát vài bài cho Đức Huy học
theo, dùng đó để xả áp lực. Thực ra cũng chẳng có gì, tập nhiều thì cũng phải thư giãn nói chuyện với nhau một chút, không thể lúc nào cũng lao
đầu vào tập luyện được.
- Mày thì tốt rồi, nhưng mày có nghĩ rằng cuộc sống thế này kéo dài được bao lâu không? Nếu mày trở thành người đứng trên cao thì mày sẽ có sự
bận rộn của người đứng trên cao, còn nếu mày chỉ nhàng nhàng thế này thì mày vẫn phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền, mãi mãi không có được cuộc sống thanh nhàn như bây giờ. Tao cũng đã chứng kiến mẹ mình vất vả
nhiều rồi, tao cũng thừa hiểu, sống như bây giờ chỉ có lúc được bố mẹ
nuôi hoặc lúc về già con cháu chăm sóc mà thôi!
Trương Hải chợt trở nên trầm lặng, hắn không nói vì hắn biết rằng Phạm
Đức Huy nói đúng. Mười hai năm nay hắn đã sống an nhàn quen rồi, không
phải lo lắng nhiều chuyện về cuộc sống, chuyện về người khác, hắn cũng
chưa lo cho người khác được cái gì mà chỉ hưởng thụ cuộc sống mà bố mẹ
ban cho.
Hắn tự hỏi… mình phải đi tiếp thế nào đây? Đi tiếp nhận truyền thừa… hay ở nhà học theo nghề bác sĩ của bố, làm một lương y cứu sống người khác. Hắn có đang suy nghĩ miên man thì Đức Huy lại nói tiếp:
- Lúc trước tao chẳng biết có nên tiếp nhận truyền thừa hay không, với
khả năng của tao thì có khi chẳng nên được cơm cháo gì. Nhưng mẹ tao đã
nói một câu làm cho tao quyết định: “Con người cũng nên có cố gắng vươn
lên, dù có kém tới đâu thì cũng nên thử một lần, sau này sẽ không hối
hận. Dù thế nào đi nữa thì mẹ cũng sẽ luôn luôn ủng hộ từ phía sau lưng
con trai mẹ.”
- Vậy mày… quyết định tham gia tiếp nhận truyền thừa?
- Đúng thế! Thử một lần để sau này không hối hận. Tao muốn vươn lên,
sống cuộc sống bình thường thế này cũng rất tốt nhưng nó làm cho người
ta thấy nhàm chán, tao muốn đứng trên cao một lần, thử cảm giác đó xem
sao? Dù cho có thất bại thì tao cũng không hối hận vì mình đã từng có
dũng cảm để vươn lên phía trước.
Trương Hải nghe những lời này thì chợt cảm thấy xao động trong lòng.
“Trương Hải” trong mộng cảnh kia chẳng phải cũng cố gắng vươn lên đó hay sao? Hắn bây giờ cũng giống như người đó, sống trong sự khinh khi của
người khác, hắn không thể mãi mãi chịu đựng như vậy, hắn cũng phải vươn
lên, phải cố gắng. Quyết tâm nổi lên trong lòng làm cho Trương Hải chợt
nhớ đến một bản nhạc, bản nhạc mà hắn thích nhất trong mộng cảnh kia.
- Thôi! Không nói mấy chuyện này nữa! Chẳng phải hôm nay rủ nhau ra hồ
là để tao lại đàn hát cho mày nghe hay sao? Ghita cũng mang ra rồi, bây
giờ để tao đàn cho mày nghe một bài mới toanh!
Phạm Đức Huy chợt nổi lên hứng thú, thằng này chẳng hiểu kiếm đâu ra cái đàn kỳ quái này, lại còn đặt tên là Ghita. Mấy lần trước nghe Trương
Hải đàn mấy bài nhạc lạ lạ mà Phạm Đức Huy thấy thích thú không thôi,
cũng nhờ Trương Hải làm cho một cái đàn, cũng học theo nhưng chưa thể
hay như Trương Hải được.
- Mày nói về chuyện vươn lên làm tao nhớ đến một loại hoa, tuy nhỏ bé
nhưng lúc nào cũng cố gắng vươn về hướng ánh mặt trời, người ta từ đó
gọi nó là hoa hướng dương. Nhiều người dùng nó để làm biểu tượng cho ý
chí kiên cường vươn lên, bài này tên là “hoa hướng dương”, hình như cũng là của một kẻ tàn phế nhưng không chịu thua số phận viết ra. Tao rất
thích, và cũng rất khâm phục kẻ đã viết ra bài này.
Bài nhạc này thật ra có tên là Sun Flower (https://www.youtube.com/watch?v=uzOE3c12w0U), là của Paddy Sun, một người tàn tật sáng tác ra, trong đó bao hàm nỗi
buồn về số phận, cũng như ý chí vươn lên của anh. Đã có rất nhiều người
học theo nhưng hầu hết không bộc lộ được cái hồn trong đó, Trương Hải
mặc dù cũng mang nỗi buồn, cũng mang ý chí nhưng hắn cũng chưa thể làm
được. Dù thế nhưng mà bài nhạc này cũng đã nghe rất hay rồi, làm cho
người ngồi bên cạnh như Phạm Đức Huy cũng đã như chìm vào trong đó,
dường như cũng cảm nhận được sự buồn bã bên trong.
Lúc này ở trên con đường cái gần đó, một chiếc xe khủng long đang chầm
chậm tiến về hướng căn nhà của Trương Hải. Khi đi qua ven hồ, nghe thấy
tiếng nhạc buồn bã ấy mà người trong xe cũng chợt dặn ngừng lại, dần
dần, một khuôn mặt tuyệt mỹ cũng từ trong xe chui ra, đó không phải ai
khác mà chính là Trương Linh Tuyền, “cô họ” của Trương Hải.
Trương Linh Tuyền đứng ở nơi đó nghe tiếng nhạc, nhưng người thì lại
không thấy. Đó là tại hai người Trương Hải đang ngồi dựa vào một gốc cây ven hồ, người xung quanh chỉ nghe thấy tiếng nhạc mà không thể nhìn
thấy người được.
Trương Linh Tuyền nhìn quanh quất một chút, đến khi tiếng nhạc kết thúc
mà nàng vẫn chưa nhìn thấy người chơi nhạc là ai. Chợt “ùm” một tiếng,
mặt nước đã nổi lên vài gợn sóng nhỏ, vừa có hai thân thể nhảy thẳng
xuống hồ, dần dần bơi ra xa.
Nhìn theo hai cái đầu đang nhấp nhô lên xuống, thân hình lại lướt đi với tốc độ cực nhanh trong nước, Trương Linh Tuyền lắc lắc đầu xoay người
lên xe. Đó cũng chẳng phải là người quen gì của nàng, chỉ vì một bài
nhạc mà chờ hai người đó quay lại thì chẳng đáng. Hôm nay nàng đến nhà
Trương Hải là có việc, chẳng là một tuần sau sẽ diễn ra đợt sơ duyệt
trước khi chính thức vào tập huấn. Năm ngoái Trương Linh Tuyền đã đến
lấy người ở bệnh viện của Trương Thái Cường nhưng vì không biết nên chọn nhầm mấy người non kinh nghiệm, làm ăn không được tốt lắm. Lần này nàng đến đây là để nhờ Trương Thái Cường đề cử cho mấy y sĩ có chút kinh
nghiệm, không những là ở đó cứu trị kịp thời cho học sinh mà còn có thể
truyền dạy cho chúng những kỹ thuật chữa thương nhất định, phục vụ cho
đợt tập huấn kéo dài một năm sắp tới.
….
Trương Hải sau khi đàn xong bài đó thì quyết định xuống hồ bơi một vòng
rèn luyện thể lực một chút. Cái hồ này cũng khá rộng, từ bờ bên này sang thẳng bờ bên kia cũng là hơn một cây số, vừa đi vừa về là hơn hai cây.
Hôm nay chỉ là tập thể lực một chút nên mới bơi ngắn như thế, chứ bình
thường thì hai người đều bơi quanh hồ, độ dài cũng phải lên đến mười cây số, gấp bốn lần lúc này.
Sau khi bơi một lúc, hai người bạn đều chia tay nhau về. Lúc Trương Hải
về đến nhà thì chợt thấy một chiếc xe ngựa xa hoa vừa đi từ cổng nhà
mình ra, Trương Hải chẳng biết trong xe là ai, nhưng mà hắn cũng đoán ra là khách của bố hoặc mẹ, chắc không liên quan nhiều đến mình.
- Chào bố ạ! Nhà mình vừa có khách hả bố?
Trong phòng khách lúc này chỉ còn Trương Thái Cường, Đỗ Kim Hoa chắc
đang nấu cơm, còn Bi thì đang ở đằng sau tập một mình, mấy thứ mà Trương Hải dạy cho nó thì nó vẫn đang tập luyện chăm chỉ, không vì không có
anh trai mà dừng lại.
- Ừ! Là cô họ của con, hình như cũng là lần đầu tiên tới đây, chắc con cũng không biết.
Trương Hải quả nhiên là không biết cô họ này là ai, chẳng ai nói đến cô
ta trước mặt hắn cả. Nhưng mà cũng chẳng quan trọng, Trương Hải đến ông
bác ruột ở ngay biệt thự thành chủ còn chẳng thèm gặp nữa là đến cô họ
này, hắn cũng chẳng quan tâm nữa mà chỉ gật đầu “vâng ạ” rồi đi vào
phòng tắm.
….
Một tuần sau, tất cả các học sinh khóa của Trương Hải đều đã được tốt
nghiệp, lúc này bọn họ đang tập trung ở trường để tiến hành đợt sơ duyệt đầu tiên. Tất cả học sinh nhỏ hơn đã được nghỉ, các phòng học đã trở
thành các phòng ngủ, bàn được kê liền với nhau thành một cái giường lớn, mọi người sinh hoạt mọi thứ ở trường, không được về nhà để hình thành
thói quen độc lập, tránh sau này khi chính thức tập huấn lại không chịu
được, xảy ra rắc rối không đáng có.
Lúc này, mọi người đều đã tập trung tại phòng tập, chuẩn bị chính thức làm quen với các giáo quan trong đợt tập huấn này.
Đến đúng giờ, Trương Linh Tuyền cùng với hai người đàn ông đi vào phòng
tập. Hai người đàn ông kia một người thì có vẻ khá thấp bé, khuôn mặt
bình thường nhưng đôi mắt lại rất linh động, có vẻ là người khôn khéo.
Người đàn ông còn lại là một tên vai u thịt bắp chính cống, cả người hắn to lớn như một ngọn núi vậy, cũng không biết là thuộc chủng tộc nào
nữa. Nhưng mà hấp dẫn ánh mắt của mọi người nhất vẫn là cô gái đi đầu
tiên, không thể không nói rằng Trương Linh Tuyền quá xinh đẹp, trong
trường mặc dù cũng có mỹ nữ nhưng đều là mấy đứa nít ranh, có ai xinh
đẹp và trưởng thành như giáo quan đâu. Còn giáo viên trong trường thì
lại không có ai xinh đẹp, người xinh đẹp ở trong khủng long giới vốn
không ưa chuộng nghề giáo viên.
- Xin chào! Giới thiệu với tất cả các nhóc, cô là Trương Linh Tuyền, từ
nay chính thức là giáo quan của các em. Bên cạnh cô đây là Trương Tiền,
trợ lý huấn luyện và Trương Hậu, trợ lý hậu cần. Trong huấn luyện này có rất nhiều kỷ luật, chỉ có một thứ không cấm chính là thách đấu, có nhìn thấy cái đài kia không? Ai có mâu thuẫn thì thách đấu để giải quyết,
không được tự ý đánh nhau, xô xát, gây hỗn loạn, nếu không thì cô sẽ cho mấy đứa biết thế nào là địa ngục trần gian!
Lời cuối cùng dường như mang theo một áp lực nặng nề, làm cho những đứa
trẻ nơi đây cảm thấy hơi lạnh sống lưng. Trương Hải thì nhìn chằm chằm
vào thân ảnh xinh đẹp đang đứng trên đài, xem ra giáo quan lần này cũng
rất nghiêm khắc, không thể phạm lỗi gì dẫn đến phiền toái cả.