- Được rồi, tôi ăn! - Trương Hải khổ sáp nói, gương mặt
nhăn nhó lại như trái mướp đắng, làm Trương Linh Tuyền lại càng thấy
thích ý không thôi.
- Nhắm mắt vào! - Trương Linh Tuyền cười gian như vừa thực hiện được âm
mưu. Trương Hải rùng mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo.
Trương Hải há mồm, thìa cháo cũng đã được đưa vào miệng hắn, nhưng
Trương Hải còn chưa kịp cảm nhận cái mùi vị nó ra sao thì hắn đã định
phun thẳng thìa cháo ra ngoài.
Nóng!
Nóng rát cả lưỡi.
Bình thường thì cái độ nóng này cũng không làm gì được hắn, nhưng mà bây giờ hắn chẳng có cái gì gọi là “đề phòng” cả, độ nóng của thìa cháo làm hắn tí thì sặc chết.
Trương Hải trợn trừng mắt nhìn Trương Linh Tuyền, ánh mắt vô cùng ai
oán, giống như một đại cô nương vừa bị ức hiếp, mất đi sự trong sạch
vậy. Trương Linh Tuyền cũng thấy chột dạ, có phải đùa hơi quá rồi không? Dù sao hắn cũng chưa có khỏi hẳn.
Nhưng nghĩ lại thì nàng lại thấy không đúng. Ở chung với nhau một năm
cũng không phải là bỏ đi, nhiều lần Trương Hải bị thương trở về, có nặng có nhẹ, nhưng tên này hồi phục cực nhanh, lần dài nhất cũng chỉ mất ba
ngày. Đừng nhìn cái thương thế này của hắn có vẻ nặng, thực ra là do
kiệt sức, tinh thần hao tổn mà thôi, theo Trương Linh Tuyền suy đoán thì chỉ cần sang ngày mai, hắn sẽ lại sinh long hoạt hổ như cũ.
Suy đoán đó của nàng chẳng sai tý nào.
Đêm
Trương Linh Tuyền đã đoạt lại chiếc giường yêu quý, thực ra là đoạt lại
một nửa, một nửa giường còn lại để Trương Hải ngồi đó vận công, khôi
phục sức lực.
Chiếc giường cũng lớn, ít ra cũng phải đủ cho bốn năm người nằm, cho hai người Trương Hải chia nhau vẫn còn tốt chán. Còn cái vấn đề “tế nhị” ở
đây thì đều được cả hai người bỏ qua.
Cả một năm sống với nhau, buổi tối hai người ngủ gần bên nhau cũng đâu có ít.
Trương Linh Tuyền thừa biết cái bản mặt tên này, cơ bản chính là một tên tiểu dâm tặc, mỗi tội dâm tặc này sắc đảm quá bé, không dám cưỡng đoạt
con gái nhà lành. Hồi đầu, Trương Hải buổi đêm còn lăn lộn qua lại một
hồi, cuối cùng sáng ra, hai người ôm nhau mà ngủ. Mỗi tội, tên này toàn
rúc vào những chỗ mẫn cảm của Trương Linh Tuyền mà hưởng thụ hương thơm, làm nàng vô cùng xấu hổ, cuối cùng lại lên giọng khiển trách hắn một
hồi, làm Trương Hải buồn bực không thôi.
Đêm hôm đó là nàng chủ động ôm hắn trước mà…
Nhưng đàn ông không tranh cãi với đàn bà, nàng nói đúng thì là đúng, mi nói nàng sai chỉ tổ tranh cãi nhiều thêm mà thôi.
Tất nhiên, nguyên tắc này cũng chỉ áp dụng vào một số việc nhỏ nhặt,
nhường nhịn để giữ lại chút thể diện cho tấm da mặt mong manh của các
nàng mà thôi. Chứ những việc quan trọng, đàn ông luôn phải có chủ kiến
của mình, không thể nào cúi đầu mà nghe lời đàn bà răm rắp được.
Lời của người khác, dù là người thân thì cũng chỉ có tính tham khảo, bản thân phải biết phân biệt giữa “nên và không nên”, đó mới là nguyên tắc
làm việc của Trương Hải.
Sau cái đêm đó, Trương Hải ngủ rất ngoan ngoãn, nhưng Trương Linh Tuyền
thì lại chủ động ôm lấy hắn, làm Trương Hải cực kỳ hưởng thụ, nhưng cũng phiền muộn vì mấy lần chỉ trích của nàng.
Cô nàng này không ôm người khác không ngủ được hả?
Sự thật là thế, Trương Linh Tuyền thực sự rất thích cảm giác ôm cái gì đó đi ngủ, ở nhà nàng cũng là như vậy.
Cuối cùng, Trương Hải đành nhồi một đống quần áo vào trong một cái bọc,
khâu lại thành cái gối ôm cho Trương Linh Tuyền. Từ đó, buổi tối hai
người được ngủ rất yên ổn, không có nhiều “sự cố” như trước nữa.
Nhưng mấy lần ôm Trương Hải, cảm giác thật khác… thật ấm áp, làm Trương
Linh Tuyền cũng thấy tuyệt. Cái gối ôm này cũng êm, cũng có mùi của hắn, nhưng sao… lạnh quá.
Dùng tạm thôi… - Trương Linh Tuyền thầm nhủ. Đừng nhìn nàng ngày thường
táo bạo, nhưng thực ra bản thân nàng mới biết mình rụt rè tới mức nào.
Chuyện xấu hổ như ôm đàn ông đi ngủ, hơn nữa còn là một thằng bé đang
tuổi trưởng thành… nói thế nào đi nữa thì nàng cũng thấy không thích
hợp…
Nhưng cũng từ đó, Trương Linh Tuyền rất yên tâm khi ngủ cạnh Trương Hải. Nàng biết, nếu nàng không cho phép thì tên này cũng không có động đến
nàng. Điều này làm nàng an tâm, nhưng cũng thấy có gì đó hơi hụt hẫng…
Hắn cứ tới thì nàng cũng đâu có làm gì được? Chẳng nhẽ mắng một vài câu
cũng không chịu được? Thế mà đã bỏ cuộc rồi hay sao? Quá thiếu quyết
tâm! Quá thiếu nghị lực! Quá thiếu… ác, nói chung nghị lực thế này thì
làm sao mà tu luyện tốt được? Phải giáo dục lại…
Và thế là, ngày hôm sau, Trương Linh Tuyền lại tặng cho hắn một bài học
về nghị lực trong cuộc sống, trong tu luyện. Làm Trương Hải giương to
hai mắt lên, ngơ ngác như một chú nai con vừa ra đời, thần sắc chăm chú, cực kỳ thành thật nghe dạy bảo. Nhưng Trương Linh Tuyền thì lại phiền
muộn trong lòng, bởi vì ý hắn hiểu đâu phải ý nàng truyền đạt…
Đầu gỗ…
Đầu gỗ mười phần…
Nhìn cái mặt ra vẻ ngây thơ kia mà nàng chỉ muốn đấm cho một phát, cho hắn thành gấu trúc ngây thơ!
Từ đó, cái tình cảnh giữa Trương Linh Tuyền và Trương Hải khá là vi
diệu. Hai người đều có chút ít tâm tư này nọ, nhưng một người vì mặt
mũi, một người vì “thiếu nghị lực” mà chẳng đi thêm được chút nào, cái
tình cảnh ấy đã duy trì suốt cả một năm, dần dần cũng thành quen rồi.
Trương Hải vẫn đang ngồi vận công, tập trung tinh thần lực, dần dần “vẽ” ra khung cảnh xung quanh ở trong đầu. Nhưng khi hắn “vẽ” đến hình ảnh
Trương Linh Tuyền, khi thấy nàng ôm cái gối ôm vào trong ngực, hai mắt
nhắm nghiền, hơi thở đều đều, bộ ngực đầy đặn đang bị cái gối ôm kia
lách vào… hắn chỉ hận mình không được làm cái gối ôm!
Phụp.
Mất điện rồi… à nhầm, khung cảnh bắt đầu tối sầm lại, Trương Hải buồn bực mở mắt ra.
Hai lần rồi! Cứ tập trung tinh thần để luyện tinh thần lực, đến khi “vẽ” đến Trương Linh Tuyền thì hắn lại bị mấy tâm tư ba lăng nhăng quấy rầy, làm hắn phải ngắt quãng chuyện tu luyện.
Trương Hải chán nản, xem ra định lực của mình còn quá kém nha. Thôi được rồi, ông đây không sợ, không ngày mai thì ngày kia, không ngày kia thì
tuần sau, sớm muộn gì ông cũng sẽ chinh phục được.
Ngồi mãi cũng chẳng tu luyện được nữa, Trương Hải quyết định đi ngủ một giấc, nhất quyết bỏ qua mọi việc.
Sáng hôm sau.
Trương Hải tỉnh lại thì bên cạnh đã không còn ai nữa, Trương Linh Tuyền
đã đi, ngay cả cái gối ôm cũng cất đi mất, chiếc giường lớn chỉ còn mình Trương Hải, có vẻ trống trải vô cùng.
Hắn cứ vậy mơ màng, theo bản năng xuống giường, ngất ngư đi vào trong
phòng trong, cũng chính là phòng bếp, mò mẫm một hồi, lấy ra một cái bàn chải, đánh răng đàng hoàng, sạch sẽ thơm tho, sau đó lại lấy khăn rửa
mặt sạch sẽ, tinh thần cuối cùng cũng phấn chấn lên không ít.
Trương Hải vui vẻ huýt sáo yêu đời, ngủ một giấc xong, hắn đã thấy thân
thể mình tốt lên nhiều, tình trạng vô cùng tỉnh táo. Hôm nay ngồi vận
công thêm một chút nữa là có thể hồi phục hoàn toàn rồi.
Tam Huyền Điển Bí thật tốt, năng lực hồi phục này cũng phải gấp người
khác cả chục lần, tuy rằng chiêu thức của Tam Huyền Điển Bí không quá
cường đại, cũng chẳng hề đặc biệt gì, lại không thể nào tu luyện bất cứ
một chiêu thức nào không thuộc Tam Huyền Điển Bí, nhưng thể lực, khả
năng hồi phục và tốc độ tu luyện thì quá đủ để xưng bá.
Trương Hải vừa định đi ra khỏi phòng bếp thì chợt khựng lại, liếc mắt
nhìn chiếc bàn chải “duy nhất” ở chỗ này, hình như lúc mình dùng, nó vẫn còn hơi ươn ướt… hắc hắc, thảo nào mà thơm dữ vậy…
Tên này có vẻ hoang tưởng, mùi thơm là do mùi thảo dược chế thành thuốc đánh răng thôi mà…
Trương Hải xong việc, đi ra bàn, thấy một tờ giấy, một bát cháo. Đọc qua tờ giấy thì cũng chỉ nói rằng nàng ra ngoài có chút việc, Trương Hải
đoán rằng nàng đi tìm con Thủy Kỳ Lân để hỏi về việc ngọn núi kia.
Trương Hải cũng mặc kệ, dù sao việc đó trước sau vẫn phải giải quyết
thôi mà.
Bát cháo không còn nóng nữa, nhưng vẫn chưa nguội, bởi vì nó đã được đậy kín lại để giữ nhiệt. Nhiệt độ cháo vừa đúng tầm âm ấm. Trương Hải ăn
thật ngon lành, sau đó ngồi lên giường, tiếp tục nhắm mắt tu luyện tiếp.
Đến khoảng gần trưa, Trương Hải nghe thấy tiếng cửa mở, hắn nhanh chóng
đảo tròng mắt, nhanh chóng nằm lăn ra giường, trùm chăn trả vờ ngủ.
Người đi vào là Trương Linh Tuyền, nàng liếc mắt nhìn bát cháo cạn sạch
trên bàn, bĩu môi dài ra, trong lòng thầm nghĩ: “Quỷ lười! Ăn xong cũng
không chịu dọn dẹp!”
Trương Linh Tuyền đi tới cầm cái bát lên, cũng chẳng thèm rửa gì, đun
lại cháo một chút rồi múc luôn vào bát, tiếp tục mang ra cho Trương Hải.
- Dậy! Dậy đi, trưa rồi đó!
Trương Linh Tuyền vỗ vỗ mặt Trương Hải, lúc này hắn mới “suy yếu” tỉnh dậy, mờ mịt đánh giá khung cảnh xung quanh.
- Tôi đang ở đâu vậy? - Trương Hải ra vẻ ngơ ngác, thần trí mơ hồ.
- Không cần giả vờ! Hôm qua cậu còn tỉnh táo, ngủ xong mà lại yếu đi là
thế nào? Nhanh nhanh ăn đi, khỏi nhanh rồi còn đi tiếp! - Trương Linh
Tuyền giục.
- Ừ! Ăn… - Trương Hải tiếp tục giả ngu.
Giả vờ đi! Giả vờ nữa đi! Cho cậu giả vờ đến chết! - Trương Linh Tuyền
nghiến răng nghiến lợi, nội tâm bắt đầu nghĩ đến vài chuyện hung ác.
- Aaaaa… - Trương Linh Tuyền ra hiệu há mồm, như đang cho trẻ con ăn vậy.
Trương Hải rất là phối hợp mở miệng ra, một thìa cháo nóng hôi hổi, bỏng rát giống hệt hôm qua được đút vào miệng hắn.
- Khục khục, khặc khặc! - Trương Hải bắt đầu ho loạn lên. Lúc đầu Trương Linh Tuyền còn đắc ý, nhưng tên này cứ thế ho không ngừng, hai mắt cũng vô cùng uể oải, tiếng ho lại còn càng ngày càng suy yếu, cuối cùng im
bặt, tên kia cũng nằm lăn ra giường, hai mắt nhắm nghiền, ngừng thở…
- Ê! Đừng có dọa tôi, không là hôm nay không nấu cho cậu ăn nữa đâu đó! - Tiếp tục chột dạ uy hiếp!
- Này! Cậu còn giả vờ nữa là tôi bỏ đi, không thèm để ý đến cậu nữa đó nhé!
- Này…
…
- Hu hu! Tỉnh lại đi mà, cậu chết rồi thì tôi làm sao bây giờ? Tôi không cố ý mà! Cậu đừng dọa tôi nữa được không?
Âm thanh đã chuyển sang nức nở, cầu xin nhưng vẫn vô tác dụng.
- Đồ đáng chết! Chết đi, chết đi! Cậu vừa làm hại tôi, sau này tôi nhớ
cậu, lại không ra khỏi đây được, tôi lỡ dở cuộc đời này vì cậu! Cậu
xuống âm phủ sẽ bị hành hạ, rút gân lột ra vì tội bội bạc! Chết đi! Tôi
hận cậu… hu hu…
Vẫn là âm thanh nức nở, nhưng trong đó đã bắt đầu có sự ai oán, thậm chí là phẫn hận…
Nhưng khi câu này của nàng kết thúc, “cái xác” kia bắt đầu có phản ứng.
“Con mẹ nó, nín thở chết ka rồi! Ka chờ câu này mãi! Lần này thì “cô” có chạy đằng trời!” Trương Hải hung ác nghĩ, sau đó dựng bật dậy.
Hắn đưa bàn tay to lớn kia vòng qua eo Trương Linh Tuyền, nàng đang vô
cùng đau lòng, chẳng kịp để ý nên bị hắn đè xuống. Còn đang ngơ ngác
chưa hiểu gì xảy ra thì đôi môi mềm đã bị xâm chiếm, một chiếc lưỡi linh hoạt cũng theo đó mà chui tọt vào trong miệng nàng, chính thức hưởng
hương vị “cháo lưỡi”.
- Ô ô, ặt ơ án óng! Ả a… (Mặt trơ trán bóng, thả ra…)
- Ốn ạn… ọa ết tôi… ô ô (Khốn nạn… dọa chết tôi…)
- Ưm… - Không còn lời dư thừa nào nữa, Trương Linh Tuyền tĩnh lặng trở
lại, hai tay đưa lên ôm cổ hắn, lưỡi lại nhiệt tình đáp trả…
Nàng tức giận, nhưng niềm vui còn lớn hơn.
Hắn còn sống…
Vậy là tốt lắm rồi!
Sau khoảng một phút, cuối cùng Trương Hải cũng không nhịn được mà đầu
hàng. Vừa rồi nín thở lâu như thế, lại thêm hôn hít thế này, chính hắn
cũng thấy không tiêu được.
Hai người đối mặt, bốn mắt nhìn nhau. Lúc đầu Trương Linh Tuyền còn
không kiêng nể, trừng mắt giận dữ nhìn hắn, nhưng một lúc sau, nhìn ánh
mắt trong suốt của hắn, nàng lại thấy có chút chột dạ. Quay đầu lảng
tránh.
- Tôi thích chị! - Trương Hải nói:
- Chị thích tôi không?
Trương Linh Tuyền sửng sốt! Sau khi tiêu hóa được mấy lời này xong, nàng lại càng thêm trốn tránh ánh mắt của hắn, lưỡng lự nói:
- Nhưng mà…
- Không nhưng! - Trương Hải nói:
- Chị là Trương Linh Tuyền! Người khác nói chị dữ dằn, nhưng tôi cho
rằng chị quyết đoán, không cố kỵ nhiều, đó cũng là điều mà tôi thích ở
chị! Bây giờ chị trả lời dứt khoát luôn đi! Có, hay là không?
- Có! - Trương Linh Tuyền yếu ớt đáp.
- Tốt lắm! - Trương Hải cười nói:
- Từ nay chúng ta sẽ là của nhau!
Trương Linh Tuyền sửng sốt tập hai! Sau đó nàng cau mày:
- Nhưng mà… thân phận của chúng ta, còn bối phận… Tôi thích cậu! Đó là
sự thật! Trước đây, tôi thích cậu với tư cách là một giáo quan thích một đệ tử. Cậu là một người tài, đáng để bồi dưỡng. Nhưng khi cậu dám mang
theo Kỳ trốn nhà ra đi, tôi lại thấy có chút gì đó hâm mộ, lãng mạn.
Quan trọng nhất, cậu một thân một mình nhưng vẫn có thể bảo vệ được Kỳ,
chăm sóc cho Kỳ ở cái nơi ngọa hổ tàng long như kinh đô, thật sự, tôi
thấy cậu rất đáng mặt một nam nhi.
- Chuyện của cậu, tôi đã biết! - Trương Linh Tuyền nói câu này làm Trương Hải chấn động.
- Biết cái gì?
- Đừng giả vờ nữa! Những chuyện như thân phận thật, lý do không vào
truyền thừa… tôi đã biết tất cả rồi. Cũng là do cô bé Kỳ kia quá ngây
thơ, chỉ cần dụ dỗ một chút, ra vẻ một chút, thế mà đã bí mật khai báo
hết cho tôi ngay trong cái đại lễ truyền thừa kia. Hừ! Không ngờ gan cậu cũng lớn thật, vậy mà cũng dám dùng thân phận của một linh trưởng tộc,
trà trộn vào thần điện của khủng long tộc.
Trương Hải nhăn nhó.
Bị Kỳ bán đi mất rồi!
Hắn không trách nàng! Kỳ còn quá trẻ, quá dễ tin người! Hắn tin, để nàng nếm một chút đau khổ, sau này nàng sẽ không ngốc như thế nữa!
Cũng may là nàng nói với Trương Linh Tuyền, nếu nói với người khác thì nguy to.
- Chị biết tôi là linh trưởng tộc! Vậy mà còn thích tôi là sao?
- Không liên quan! - Trương Linh Tuyền cười nhẹ:
- Thích là thích! Trương Linh Tuyền này thích ai mà còn cần phải biết
người kia là người thế nào hay sao? Dù hắn là kẻ lừa đảo thì tôi vẫn
thích! Tôi thích cậu là vì cậu rất can đảm, hơn nữa còn có bản lĩnh,
quan trọng, cậu rất biết chăm lo cho người khác! Nhưng thích là một lẽ,
có đến với người đó không thì còn là một lẽ khác…
- Vậy còn tôi? Chị thích tôi, nhưng có đến với tôi không? - Trương Hải
vừa nói vừa vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng, trong giọng điệu tràn
đầy ôn nhu vô hạn.
- Việc này thì còn phải suy xét! - Trương Linh Tuyền cười giảo hoạt:
- Đừng tưởng tôi không biết cậu nghĩ cái gì? Đàn ông các người đều muốn
tam thê tứ thiếp, cho rằng cả thiên hạ như thế, mình không cưới thì đàn
bà cũng lấy người khác, lại phải chung chồng đúng không?
Trương Hải mướt mồ hôi.
Sao cái gì nàng cũng biết vậy? Trương Linh Tuyền đúng là cực kỳ thông
minh, cũng cực kỳ tài giỏi. Nếu không thì nàng cũng không được xếp vào
hạng hạch tâm của dòng họ Trương.
- Trả lời tôi! Cậu sợ không? - Đột nhiên Trương Linh Tuyền đổi sang một chủ đề khác.
- Sợ cái gì? - Trương Hải nghi hoặc.
- Sợ nhà họ Trương. - Trương Linh Tuyền chợt nở một nụ cười lạnh:
- Cậu nên biết tôi là ai! Nếu cậu thực sự muốn tôi, vậy thì vẫn phải để
tôi sinh con với một người mang huyết mạch thuần khiết cao quý trước đã! Đó là quy định của nhà họ Trương, họ đã cho tôi quá nhiều, tôi cũng
không biết trả lại họ thế nào! Còn nếu thực sự cậu muốn tôi là của cậu!
Vậy cũng được, cậu tự nghĩ cách giải quyết nhà họ Trương đi!
Trương Hải nhíu mày.
Xem ra đây đúng là một trở lực thật lớn.
Nhưng nghĩ lại, hắn chợt nở một nụ cười tươi như hoa.
Bây giờ hai người còn ở đây, lo nghĩ đến nhà họ Trương tít đâu đâu làm
gì? Chờ đến lúc đưa được Trương Linh Tuyền ra khỏi đây, chắc chắn mình
cũng có cách để đối phó.
Nhìn nụ cười tươi sáng của hắn, Trương Linh Tuyền chợt nổi lên một tâm tình si mê khó hiểu.
Thực sự không sợ sao?
Có nên tin cậu hay không đây? - Trương Linh Tuyền thầm thở dài trong lòng…