Hai người cố gắng đẩy nhanh tốc độ, theo như trong ký ức
của Trương Hải, ngọn núi Vô Danh nằm ở phía Tây Nam hơn bốn trăm cây số. Đối với những người tu luyện thì khoảng cách này không dài. Nếu như
Trương Hải dốc toàn lực như lúc trốn chạy lúc trước thì chưa đến một giờ đã tới nơi.
Tất nhiên, đó chỉ là nói trên lý thuyết, chứ đã gọi là tốc độ trốn chạy
thì không thể nào duy trì lâu. Trương Hải cũng chỉ duy trì được mười
phút là cùng.
Hơn nữa, khí hậu và địa hình này quá khó đi, cơ bản không thể nào chạy
nhanh được. Vì vậy hai người chỉ đành từ tốn đi từng chút một.
Theo như Trương Hải tính toán thì mất khoảng ba, bốn ngày là sẽ tới nơi. Trong thời gian này, từng giây từng phút đều được nắm bàn tay nhỏ bé
của Trương Linh Tuyền, điều này làm hắn cũng có chút vui vẻ.
Biết nói thế nào nhỉ… hắn thực sự quan tâm đến Trương Linh Tuyền.
Thứ nhất, nàng là mỹ nữ.
Thứ hai, tính cách của nàng đúng là cực kỳ giống hắn.
Bình thường thì nói nói cười cười, cực kỳ thân thiện. Nhưng một khi có
kẻ nào chọc giận thì ra tay thẳng thừng, không cần nói chuyện, không cần giải thích, chỉ cần mày chọc vào bà là đánh.
Tính cách như thế, hành động như thế giống hệt như Trương Hải. Trong
tiềm thức của hắn, những thắng khốn nạn thích chọc ngoáy, thích giở trò
âm hiểm với bản thân thì phải bóp chết càng sớm càng tốt. Giống như lúc
trước, mấy thằng công tử dám đánh chủ ý với Kỳ, hắn chẳng do dự gì mà
cho mỗi thằng một đao cả.
Đối với những thằng như thế cần gì phải giải thích, sủa một câu bố đấm một nhát, thằng nào thích hổ báo thì giết.
Thế mới nói, Trương Hải rất là thưởng thức cách làm việc của nàng.
Còn một lý do nữa, tuy rằng Trương Linh Tuyền rất nhiều lần củ hành hắn, nhưng thực ra nàng còn quan tâm tới hắn hơn cả mấy người khác trong tổ
đặc biệt.
Nếu không có nàng, các kỹ năng của Trương Hải cũng không có thành thục
như bây giờ. Liên tục bị nàng dùng áp lực để trui rèn, Trương Hải mới có thể gấp gáp ngộ ra Đảo Lộ Thức cùng Man Thiên Bộ! Nếu không thì hắn
cũng chưa thể nào dùng được hai chiêu đó.
Còn điều cuối cùng!
Cũng là điều quan trọng nhất.
Hắn nhìn cũng đã nhìn, sờ cũng đã sờ, hôn cũng đã hôn, lại còn ở chung
một nhà, ăn cơm người ta nấu, mặc quần áo người ta giặt… Còn bảo không
có hảo cảm thì là nói điêu.
Chỉ là… thân phận của hai người hơi bị rối rắm một chút.
Thực tế thì Trương Hải đâu có quan tâm đến những thứ này, hắn biết mình
không có huyết thống gì với nhà họ Trương, nói cách khác thì hắn là
người ngoài, thích Trương Linh Tuyền thì cứ thích chứ sao.
Mà kể cả hắn có là con trai ruột của Trương Thái Cường đi nữa thì vẫn có tư cách thích Trương Linh Tuyền. Nên nhớ là bố hắn và Trương Linh Tuyền đã có họ cách nhau sáu đời, trong cái gia phả của nhà họ Trương thiếu
gì cặp vợ chồng cách nhau bốn đời, thậm chí ba đời còn có, sáu đời quá
xa rồi! Còn có người lại nói, bối phận của hai người tính ra là cô cháu
gì gì đó, Trương Hải không quan tâm, đó là mớ lý thuyết chó má của mấy
thằng hủ nho dùng để thi hành chính sách ngu dân mà thôi!
Nhưng hắn không quan tâm, không có nghĩa là Trương Linh Tuyền không quan tâm!
Hắn đã nhiều lần quan sát nàng, khi hắn nói mấy lời quan tâm, bóng gió
như “chị ở bên tôi suốt đời” giống vừa rồi, rõ ràng nàng tỏ ra vui mừng
ra mặt. Nhưng ngày thường thì lại kiềm chế, không biểu lộ ra cái gì, lại càng né tránh hắn…
Trương Hải có định tiến tới thì nàng lại né tránh, điều này làm hắn cực
kỳ buồn bực, nhất thời cũng chẳng có tâm tư tiến tới vội làm gì. Việc gì cũng phải từ từ, cưa gái cũng giống như cưa gỗ, phải cò kè từng nhát
từng nhát một nha.
Còn về vụ tam thê tứ thiếp là có lỗi với Dương Thanh Kỳ… Trương Hải cũng đã nghĩ đến, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn thấy mình làm thế dù có vô sỉ, nhưng cũng đâu có đáng trách lắm đâu?
Thời đại này là thời đại gì? Là thời đại của chiến đấu và chém giết!
Hàng năm có không biết bao nhiêu đàn ông trai tráng ra trận mà chết mất
xác, còn cả những việc lao động nặng như xây dựng nữa, toàn đàn ông là
đàn ông. Tuy rằng phụ nữ cũng tu luyện, cũng có người nắm quyền rất lớn, thậm chí trong một số tổ chức đầu não, địa vị của phụ nữ còn hơn xa đàn ông. Nhưng có một điều, đó là không có đội quân nữ binh nào ở Bạo quốc
này cả, còn Bình quốc thì chịu, mà dẫu có đi nữa thì cũng chỉ giới hạn
số lượng trong lòng bàn tay.
Vậy thì sao? Vậy thì chứng tỏ rằng số lượng đàn ông thua xa số lượng phụ nữ! Vì thế mà chuyện một chồng nhiều vợ đã gần như thành truyền thống.
Còn nữa, chuyện đưa phụ nữ ra làm chính trị, làm tướng quân gì gì đó
cũng là do cái lý do thiếu đàn ông này. Hơn nữa, tài nghệ của phụ nữ
ngày càng được chứng minh, người ta cũng hết lời dị nghị!
Cũng chỉ có người đam mê nghiên cứu, chữa bệnh như Trương Thái Cường, cả đời không gần nữ sắc, mãi mới thích một mình Đỗ Kim Hoa, mới đi theo
cái lộ tuyến 1 vs 1 như vậy. Còn như ông bác Trương Thái Sơn, Trương Hải nghe nói lão có đến hơn ba mươi bà vợ… thậm chí còn phải chia ra sống ở vài cái biệt thự cho đỡ náo loạn!
Ặc, thằng nào cũng thế… thành ra quan niệm của phụ nữ ở khủng long giới
này rất là… thoáng! Kể cả mấy người phụ nữ nắm quyền cực cao trong bộ
máy chính trị cũng có không ít người chung chồng với người khác. Theo
như quan niệm ở khủng long giới: “Gia đình là gia đình, công việc là
công việc! Không thể nào vì việc người ta chung chồng với kẻ khác mà cho rằng địa vị người ta thấp kém!”
Nếu thằng nào cũng thế thì Trương Hải còn khách khí cái gì? Nếu để cho
Dương Thanh Kỳ, hay là Trương Linh Tuyền đi theo thằng nào khác, cũng có nhiều vợ nhưng mà không quan tâm đến các nàng, thà rằng giữ lại bên
mình, chăm sóc cho tỉ mỉ mới là thượng sách!
Trương Hải vô sỉ nghĩ thế.
(Tác giả khinh bỉ chú rồi đó, ku Hải ạ!
Tình hình thực tế! Tình hình thực tế! - Trương Hải ngượng ngùng)
Đang vui sướng hưởng thụ, đột nhiên Trương Hải cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Lớp băng dưới chân bắt đầu chấn động, thậm chí còn nghe tiếng răng rắc thật rõ ràng.
Hôm nay đã là ngày thứ hai, đỉnh núi kia cũng đã có bóng dáng lờ mờ tít
trên cao đằng xa, có lẽ cũng sắp tới nơi rồi, băng ở chỗ này khá là
mỏng, Trương Hải và Trương Linh Tuyền đã cố gắng đi nhẹ nhàng hết sức,
nhưng không thể tưởng được, tại sao lại có hiện tượng này.
Không đúng!
Có một âm thanh gì đó… như tiếng quẫy nước!
Ngay dưới chân mình!
Trương Hải phát hiện ra, chẳng lẽ Trương Linh Tuyền không phát hiện? Hai người đánh mắt một cái, sau đó không hẹn mà cùng tung người lên trên
cao, nhảy vọt về phía trước.
Ngay lúc hai người vừa rời đi, một chiếc sừng chợt chọc xuyên qua tầng
băng ngay vị trí đó, tiếp theo, hai chếc sừng nữa lại chọc theo, hình
thành một hình tam giác trên mặt băng.
Trương Hải nheo mắt nhìn kỹ, chỉ thấy đó là ba chiếc sừng trắng như
ngọc, nhưng trên sừng lại tỏa ra từng đoàn sương khí có màu lam nhạt,
tỏa ra hàn khí khiếp người. Dưới mặt băng, một đôi “đèn pha” hơi phát
lạnh nhìn họ, trong cặp mắt đó có chứa sự khinh thường, cũng có sự tham
lam vô độ.
Crac crac…
Mặt băng ngày càng nứt vỡ, nhưng Trương Hải không có đây mà chứng kiến,
hắn đã sớm dắt tay Trương Linh Tuyền tăng hết tốc lực bỏ chạy rồi.
Đùa à? Cái uy áp vừa rồi thật kinh khủng, không thua gì Cún hồi trước, thậm chí còn hơn.
Quan trọng nhất, đó chính là con vật này chắc chắn là loài của bản địa,
con mẹ nó, chiếm hết địa lợi thế này thì làm sao mà đánh được? Kể cả có
đưa Cún ra thì cũng thọt chắc!
Hơn nữa, Cún bây giờ cũng chưa đột phá đến Thần Thông trung cảnh, Trương Hải không chắc, nhưng hắn đoán là con vật kia đã đạt đến trung cảnh
rồi. Bởi vì uy áp đó hơn Cún cả một bậc, không phải là chuyện đùa.
Hai người Trương Hải vẫn chạy như điên, tay vẫn nắm chặt lấy nhau, mỗi
khi một người đuối sức thì người kia lại kéo đi thêm một đoạn, cho người mệt dưỡng sức một chút, cứ thế liên tục, liên tục.
Hai người đã chạy được năm phút, cũng đã ra ngoài hơn bảy mươi cây số,
trong lòng đang định thở phào thì đột nhiên lại cảm thấy một cỗ khí tức
sâm hàn đập thẳng vào mặt, làm tâm thần của họ chấn động.
Nhìn kỹ lại phía trước, tâm thần của cả hai đều chấn động, đồng thời thốt lên:
- Hàn Kỳ Lân!
- Triceratops! (Con này là tam giác long)
Người thốt lên trước là Trương Linh Tuyền, còn người sau là Trương Hải,
hai người hô xong thì quay lại nhìn nhau, Trương Hải nghi hoặc nói:
- Hàn Kỳ Lân?
- Đúng vậy! Con này đúng là tam giác long Triceratops! Nhưng nó là chằn
tinh! Chằn tinh của loài này thường tu luyện hệ hàn, giống như Cún của
cậu tu luyện hệ lôi vậy!
- Hệ Hàn? - Trương Hải chấn động:
- Tu khí sao? - Tu Thân thì có các loại thuộc tính là: Hỏa Thủy Băng Mộc Thổ Kim. Tu khí có các trường phái: Nhiệt Ôn Hàn Không gian và Vận
mệnh. Tu Hồn thì có: Lôi Phong. Ngoài ra còn có hai hệ đặc biệt nhất:
Quang cần song tu thân khí, Ám cần song tu thân hồn.
Hàn hệ khác với băng hệ! Băng hệ là tu thân, có thể từ thân thể bắn ra
các cột băng, làm lạnh không khí xuống, từ đó sinh ra hàn khí. Còn hàn
hệ thì lại xuất ra hàn khí, đóng băng cả hơi nước lại hình thành băng.
Hai con đường hoàn toàn trái ngược nhau, một cái là tu thân, một cái là
tu khí.
Tương tự như thế, hỏa hệ và nhiệt hệ cũng giống hệt, không khác nhau là bao nhiêu.
Nếu nói về sự khác biệt cơ bản nhất giữa băng hệ và hàn hệ, thì đó chính là phương pháp công kích.
Có thể hiểu nôm na thế này, băng hệ dùng công kích vật lý là chính, dùng chính các loại băng đao băng thương để làm tổn thương thân thể đối
phương, lại kết hợp với các loại băng bắn ra, bao bọc lấy từng bộ phận
thân thể, làm chúng trở nên giòn yếu, dễ dàng bị công kích vật lý của
băng hệ làm cho tan nát.
Còn hàn hệ thì khác, đặc tính là truyền hàn khí vào thẳng trong cơ thể
của đối phương, làm họ phát lạnh từ bên trong, chân tay bủn rủn, mất
toàn bộ khí lực. Nói cách khác, đây là một đòn phế hoàn toàn khí lực của đối phương, làm họ trở thành cá nằm trên thớt.
Hàn hệ mà nhẹ nhất thì có thể làm đối phương nhiễm… phong hàn.
Còn nặng thì có thể đông cứng khí huyết, máu không lưu chuyển, các được
tuần hoàn đều bị khống chế sạch, đối thủ chết ngay tức khắc, thân thể
còn tím tái vì lạnh từ bên trong.
Tất nhiên, hai thứ này cũng có điểm tương tự, vì vậy mà tu sĩ thần thông cảnh thường kiêm tu Băng - Hàn, hoặc là Hỏa - Nhiệt cũng tức là thân
khí song tu!
- Hỏi nhiều làm cái gì? Nghĩ cách mà đối phó đi! - Trương Linh Tuyền giục gấp.
Trương Hải cười khổ.
Hỏi thì mới biết mà ứng phó chứ! Lần này thì khó rồi, Cún là chằn tinh
tu hồn, vốn đã không chịu nổi con Triceratops… ặc, Hàn Kỳ Lân này, tu vi còn kém hơn! Lại còn phải chịu ưu thế địa lợi của đối phương, làm gì có cơ mà thắng!
Hàn Kỳ Lân thần thông trung cảnh! Làm sao bây giờ?