"Ngươi lẩm nhẩm gì vậy"_Đang suy nghĩ miên man thì chợt một
giọng nói phát ra từ sau lưng làm Lục Nam thoáng giật mình,
nhanh chóng xoay người lại.
Một chút kinh ngạc xen lẫn vui mừng bởi trước mắt hắn lúc này là một người cao gầy, đầu tóc rối bù đang đứng đó, điềm
tĩnh nhìn hắn. Giây phút này, cả hai đều như chết lặng, hai
cặp mắt ươn ướt nhìn nhau.
"Đúng là ngươi sao?".
"Ừ, là ta".
"Quả thật là ngươi rồi".
"Ừm".
Còn ai khác ngoài tên tiểu tử lúc nào cũng chạnh choẹ với hắn suốt 16 năm kể từ khi được sinh ra.
"Chết tiệt này, hai năm qua sao lại không về thăm quê lấy một
lần"_Lục Nam đấm vào vai Tiểu Phong, miệng cất giọng trách
móc.
"Ta"_Nghe Lục Nam nói vậy, tâm tình hắn liền có chút trầm xuống.
Hai năm nay, nỗi nhớ trong lòng Tiểu Phong chưa bao giờ nguôi,
nhưng theo đuổi nghiệp tu tiên đã là cái mệnh, cái mệnh mà hắn chẳng thể dứt ra được. Hắn không trả lời, dường như hắn chỉ
muốn né tránh một cảm xúc gì đó rất tồi tệ, tồi tệ cho cả
hai. Hồi lâu sau, hắn quay sang nhìn Lục Nam khô khốc nói:
"Chúng ta cùng ra khỏi đây thôi.".
"Ra khỏi đây ư???, đây...đây là đâu?".
"Đây...chỗ này không phải là nơi để nói chuyện".
Lúc này, hai chàng thanh niên của chúng ta chính xác là dang ở bên trong ảo cảnh do cấm chế tạo ra. Lại nói Lục Nam tuy có võ công và cũng khá
thông minh nhưng dù sao cũng là người trần mắt thịt, hắn dĩ nhiên không
thể nhìn ra sự ảo diệu này.
“Sao thế, phải chăng trong lòng ngươi đang có điều gì khó xử?”_một hồi
vẫn chưa thấy Tiểu Phong có biểu hiện gì khác, Lục Nam mới cất tiếng
hỏi.
“Ta…ta không chắc có thể thoát khỏi đây!”
“Ngươi nói sao, có thể cho ta biết điều gì đang xảy ra không?”.
Nghe Lục Nam nói vậy, cái đầu của hắn khẽ gật rồi lại lắc lắc nói:
“Chờ sau khi rời khỏi chỗ này rồi ta sẽ giải thích cho ngươi cũng không muộn”, đoạn tay móc trong túi trữ vật bên hông lấy ra một đống cờ nhỏ,
chúng đều có một quầng bụi sáng mờ mờ bao phủ bên ngoài.\
Vừa thấy mấy lá cờ này, ánh mắt của Lục Nam không hiểu sao chợt lộ ra vài phần biến đổi.
Tiểu Phong chẳng hề để ý điều đó, hắn đưa tay gạt đám lá dưới chân tạo
ra một khoảng trống nhỏ rồi ném hẳn đám cờ trên tay xuống.
Nhưng không ngờ vào lúc này, mặt dưới chân hai người bắt đầu rung
chuyển dữ dội, những tiếng “ầm ầm” gê rợn không ngừng phát ra. Cùng với
đó, các phiến đá thô kệch khổng lồ vốn dĩ đứng yên liền như bị một nguồn lực nào đó mạnh mẽ tác động, chậm rãi xê dịch ra xung quanh.