Nếu theo cách nói của cô ấy, tôi cũng có thể được coi là tình địch,
thì số lượng tình địch của cô ấy đủ để tạo thành một đội quân mỹ nữ rồi. Tôi thấy hơi khó tin với yêu cầu của La Lan: “Thật xin lỗi, tôi mạo
muội hỏi một câu: cô có hiểu rõ anh Hàn không?”
“Tôi biết cô muốn hỏi gì. Có phải cô muốn hỏi tôi có biết thói quen
sinh hoạt của Hàn Ức hay không?” La Lan lấy từ trong túi xách ra một
điếu thuốc lá dành cho phụ nữ, châm thuốc, khói trắng lượn lờ: “Tôi quen Hàn Ức hai năm rồi, tôi có thể tự tin mà nói, cho đến bây giờ, không có người phụ nữ nào hiểu anh ấy hơn tôi. Tôi biết bên cạnh anh ấy chưa bao giờ thiếu đàn bà, và anh ấy thường xuyên đưa những người phụ nữ khác
nhau về nhà qua đêm nữa.”
“Vậy cô có đi gặp tất cả những cô gái đó, và yêu cầu họ rời khỏi Hàn
Ức không?” Nếu cô ấy mà có thể gặp được hết mấy cô gái kia, thì chuyện
hôm nay cũng không có gì lạ lắm.
“Không.” Cô ấy khẽ búng móng tay, nhẹ nhàng gạt tàn thuốc vào chiếc
gạt tàn trên bàn, động tác tao nhã đến mê người: “Họ không quan trọng.”
“A?” Tôi mơ hồ.
“Những phụ nữ ấy với Hàn Ức chẳng qua chỉ là trò chơi anh tình tôi
nguyện, sẽ chấm dứt trước bình minh. Nhưng cô thì khác, tôi có thể thấy
được, trong lòng anh ấy, cô không giống với những người kia. Gần đây anh ấy thay đổi rất nhiều, nghe nói, lâu rồi anh ấy đã không chạm vào những người phụ nữ kia. Tôi cũng đã tìm hiểu qua những việc anh ấy làm gần
đây, người phụ nữ ở gần anh ấy nhất chỉ có cô mà thôi.”
Tôi cười khổ: “La Lan tiểu thư, chắc là cô quá đề cao tôi rồi. Tôi
không nghĩ sức quyến rũ của tôi lại lớn đến thế đâu. Có lẽ là có nguyên
nhân khác khiến Hàn quản lý thay đổi, ví dụ như sức khỏe không tốt, công việc quá mệt mỏi, hoặc là tình cờ gặp một cao nhân chỉ bảo anh ta một
chút, làm anh chàng lãng tử lúc trước…”
“Tôi cũng không thể khẳng định được, nhưng dù sao cũng có khả năng
đó.” La Lan dụi tắt điếu thuốc, “Tôi không thể mạo hiểm như vậy. Nếu cô
đồng ý rời xa Hàn Ức, tôi có thể giúp cô tìm một công việc rất tốt, chức vụ cũng không khác hiện tại là mấy, nhưng tiền lương thì cao gấp đôi.”
Gấp đôi? Trong lòng tôi hơi hơi kích động, tuy vậy vẫn cố gắng duy
trì vẻ ngoài bình tĩnh như cũ: “Nhưng tôi cũng vẫn sống ở đây, cô không
bắt tôi chuyển nhà luôn đấy chứ?”
“Việc này thì không cần.” Cô ấy hơi căng thẳng hỏi tôi, “Cô thấy thế nào?”
Đề nghị của cô ấy cũng không sai. Thứ nhất, tôi chỉ tạm thời ở đây,
chờ Angel về nước thì sẽ chuyển đi. Thứ hai, nơi tôi và Hàn Ức gặp mặt
nhiều nhất là ở văn phòng chứ không phải ở nhà, ngày thường có gặp ở
thang máy thì nhiều nhất cũng chỉ gật đầu chào hỏi mà thôi. Thứ ba, nếu
một người đàn ông thật lòng muốn gặp một người phụ nữ, thì dù cô ấy có ở bất cứ góc nào của thành phố, anh ta cũng có thể tìm được.
“Cô La, cô thật sự yêu anh Hàn sao?” Tôi hỏi.
Trên mặt cô ấy hiện lên một tia cô đơn: “Phải, nếu không, sao tôi có thể hèn mọn mà đi thỉnh cầu một phụ nữ khác như vậy?”
Nhất là đến thỉnh cầu một phụ nữ vốn không bằng cô ấy như tôi đây.
Tôi bắt đầu thấy thông cảm với cô ấy: “Được rồi, tôi đồng ý với cô, sẽ cân nhắc lại một chút.”
Về đến nhà, tôi kể chuyện này cho Thục Phạn nghe, anh ta hỏi tôi: “Em thật sự sẽ không từ chức đấy chứ?”
“Cũng muốn. Nhưng sẽ không đâu.” Tôi với cô gái kia không quen biết,
vì sao lại phải nghe cô ấy. Tiền lương gấp đôi, nghe rất hấp dẫn, nhưng
nếu công việc mới là do cô ấy sắp xếp, thì cũng có nghĩa là, cô ấy cũng
có thể khiến tôi mất việc bất cứ lúc nào, vì cái gì mà tôi phải bỏ những thứ tôi đang có để tin vào một lời hứa hẹn không có gì đảm bảo như thế
chứ.
Công việc mới chắc chắn sẽ chẳng có ai mang chocolate và thịt bò khô hối lộ tôi cả. Tôi thực sự rất để ý việc đó.
Thục Phạn thở phào một cái: “Trông em có vẻ rất thông cảm với cô ta.”
“Đúng vậy, tôi thật sự rất thông cảm với cô ấy, nhưng tôi lại càng
thương bản thân mình hơn. Tính tôi vốn ôn hòa, lại chẳng chọc ghẹo hay
gây sự với ai, thế mà lại bị người ta coi là tình địch.”
“Không phải em đồng ý với cô ấy là sẽ cân nhắc một chút sao?”
“Cân nhắc không có nghĩa là sẽ đồng ý. Vừa rồi anh không thấy đấy
thôi, cô nàng La Lan đó có vẻ rất đau lòng, tôi chỉ lo nếu không mà từ
chối yêu cầu của cô ấy ngay lập tức, cô ấy mà không khống chế được cảm
xúc, thì tôi cũng không đánh lại được cô ấy đâu.”
Thục Phạn cười hì hì nói: “Thì ra em cũng không ngốc lắm. Chà, tiền lương gấp đôi mà cũng bỏ qua, em không đau lòng đấy chứ?”
“Tôi càng đau lòng với số tiền mời cơm kia hơn.” Bởi vì biết rõ mình
không thể đồng ý với yêu cầu của cô gái kia, nên tôi cũng không thể
không biết xấu hổ mà để cô ấy mời mình, đành vụng trộm đi trước một
bước, giành lấy hóa đơn. Hết mất 400 tệ.
Vì sao liên tiếp mấy lần đều là người khác mời cơm, mà cuối cùng người trả tiền vẫn lại là tôi?
“Này, Thục Phạn, nếu ngày nào đó có người phụ nữ của anh mời tôi ăn
cơm, cuối cùng lại là tôi trả tiền, lúc đó tôi sẽ tìm anh để đòi nợ
đấy.”
Thục Phạn vô cùng đắc chí nói: “Yên tâm đi, sẽ không có ngày đó đâu. Mấy cô bạn gái của tôi không ai biết tôi ở đây cả.”
“Vì sao?”
“Đàn ông có nhiều bạn gái đương nhiên sẽ không thể để các cô bạn gái
đó biết chỗ ở của mình, nếu không, một hôm nào đó, các cô ấy đột nhiên
muốn dành cho anh ta sự bất ngờ, lại đúng lúc gặp anh ta ở cùng cô gái
khác, vậy thì làm sao bây giờ? Hay là có cô gái nhớ mãi không quên được
anh ta, cứ bám chặt lấy, không có việc gì cũng đến chăm sóc nhà cửa hộ
anh ấy, chẳng may lúc nào đó, cảm xúc dâng trào, lại đứng ngoài cửa sổ
nhà anh ta mà hô to tuyên ngôn tình yêu, không phải sẽ thành gây mất
trật tự sao? Nhà là thành lũy cuối cùng, là nơi tinh thần được nghỉ
ngơi, nên đảm bảo an toàn là điều quan trọng nhất.”
Bảo sao mà tôi chưa từng thấy Thục Phạn đưa phụ nữ về nhà qua đêm.
“Thục Phạn, anh quá vô tình rồi.”
Thục Phạn ra vẻ ý vị thâm trường nói: “Vô tình tức là hữu tình, cách
xử sự dây dưa, không dứt khoát, chẳng khác nào làm lãng phí tuổi xuân
của phụ nữ.”
Tôi ném cho anh ta một cái nhìn khinh thường: “Rõ ràng là kẻ tuyệt tình, lại coi mình thành lãng tử đa tình cơ đấy.”
Thục Phạn cười vào mặt tôi: “Tôi nghe em họ tôi nói, tổng giám đốc
Chu trước kia của em hình như vẫn nhớ mãi không quên được em đấy, hay là như vậy đi, tôi nói cho ông ta biết địa chỉ của em, để khi nào rảnh rỗi ông ta chạy đến đây chơi với em một chút, ôn lại tình đồng nghiệp khi
xưa, em thấy thế có được không?”
“Đừng!” Tôi hoảng sợ kêu to, “Tôi với ông ta là không có khả năng,
không cần phải đi lại làm gì, tốt nhất là cả đời không nên qua lại với
nhau.”
Thục Phạn lập tức nói: “Bạn học Sinh Mễ, em đã thấy chưa, vô tình tức là hữu tình. Tôi giảng giải cho em nhiều điều như vậy, không phải là em cũng nên trả cho tôi ít thù lao sao?”
“Có mà. Anh không thấy là tôi đang nhìn anh mỉm cười sao? Nụ cười của tôi chính là thù lao đấy.”
“Thù lao này rất đáng giá! Em trả nhiều rồi, để tôi cười đáp lễ với em mấy cái nhé.”
“Thục Phạn, nụ cười kia của anh sẽ khiến tôi gặp ác mộng mất.”
………………………
Đang lúc tôi đắc ý dào dạt vì cuối cùng miệng lưỡi của mình cũng có
thể chiếm thế thượng phong trước Thục Phạn, thì tên tiểu tử này đột
nhiên hỏi: “Mễ, chẳng lẽ em không động lòng chút nào với anh chàng ở
tầng mười tám kia sao?”
“Tôi không phải công chúa.”
“Nghĩa là sao?”
“Anh ta là hoàng tử, nhưng tôi không phải công chúa. Mơ mộng hão huyền không phải là sở trường của tôi.”
“Vậy tôi thì là cái gì?”
“Anh là phù thủy trong truyện cổ tích, là kẻ xấu xa thích trêu chọc người khác.”