Nhận lấy
bàn tay nhỏ nhắn, cô gái đó gượng đứng dậy. Phủi sạch bụi
bám trên mép áo, cô dịu dàng nói khẽ. Qua giọng nói, cô thật
rất yếu ớt.
Vén lọn tóc ương bướng vươn trước trán, cô gái kia nở nụ cười nhẹ hệt
thiên thần. Ánh nhìn trở nên trong suốt giữa trời mát.
_ Chị là Mẫn Mẫn. Rất vui được quen biết em. Em tên Phương?
Không mấy
ngạc nhiên khi cô gái ấy biết tên mình. Vì mỗi chiếc phù hiệu
điều có tên học sinh trên đó để tiện cho việc theo dõi của
Kiến Văn. Mà không… chắc đó cũng là chủ kiến của Hội trưởng
chứ không ai khác.
Khóe môi chúm chím hình thành nụ cười trong veo, Tiểu Phương gật nhẹ đầu rồi đáp lời cô chị 12S xinh đẹp.
_ Dạ. Em cũng rất vui. Chị thật sự không sao chứ?
_ Không sao mà! Sắp vào học rồi, chị đi nhé. Hẹn gặp lại em.
_ Anh Chấn Vũ, đừng thế. Đi với em chẳng vui hơn sao?
Anh Chấn Vũ… Anh Chấn Vũ…
Hừ! Ba từ ấy sao đáng ghét thế kia?
Phải! Anh
chán ngáy việc phải nghe ba từ đơn điệu kia. Việc đó khiến anh
nhớ đến con nhóc tí hon nào đó. Cách xưng hô của nhóc ấy thật làm anh khó chịu!
Rầm!
Dằng mạnh
tay xuống bàn, thứ thanh âm rợn người đó khiến cô gái nhỏ run
sợ rồi im bặt. Chấn Vũ đứng phắt dậy, anh thật sự không chịu
nổi tiếng ong vo ve quanh mình nữa. Chán ngắt!
_ Nè, anh
Chấn Vũ có biết mình vô duyên lắm không? Sao chứ. Anh lớn hơn
Phương thì Phương gọi anh thôi. Có gì sai à? Chẳng lẽ Phương
phải gọi anh bằng em? Hay gọi bằng tên? Hay xưng hô như bạn bè?
Hay kêu mày, tao? Hay nói trổng? Hay…
_ Im ngay!
Tia xanh
thống trị sắc hoàng hôn. Luồng khí lạnh trào qua kẽ hở của
đôi môi quyến rũ làm lạnh sống lưng người khác. Thảy những
thanh từ trầm thấp vào làn không khí ấm áp, Chấn Vũ cao ngạo
ném cho chuột con tia nhìn man rợn. Cảnh cáo thái độ gây ồn ào của nhóc con lếu láo!
Rời con xe,
cô nhóc lon ton chạy theo sau hoàng tử rồi chặn trước anh. Tiểu
Phương im lặng gieo tia nhìn nghi hoặc lên người chàng trai trẻ.
Chợt, cô rướn người lên cao, đưa một tay chạm vào vầng trắng
kia.
Chuột con
vừa sợ vừa lo nhìn Chấn Vũ. Bỗng, cô nhóc gan lì sấn tới
trước, nhón chân và đặt tay lại trên vầng trán cao như muốn xác định điều gì đó. Lần này, để ngăn chặn thói bạo hành của ai kia, Tiểu Phương lém lỉnh cất lời trước :
_ Anh Chấn
Vũ đứng im nhé. Phương xem chút thôi. – Giật tay lại khi đã nhận biết được tình hình của ai kia, chuột con lo lắng nói – Anh
sốt rồi!
Sốt? Sốt sao?
Chấn Vũ
dửng dưng không quan tâm. Anh lẳng lặng dịch chân sang hướng khác
rồi thản nhiên bước tiếp. Anh biết lý do mình sốt là gì!
Chẳng phải hôm qua, anh đã ăn “thứ không hợp với cơ thể” hay sao! Hơn thế, nãy giờ còn đứng đón gió trời. Cơn sốt ấy được
thỏa sức hoành hành trong cơ thể anh còn gì!
Y như rằng,
mỗi lần chạm vào cà rốt là cơ thể anh lại nóng ran rồi dẫn
đến sốt cao. Còn nhớ lúc nhỏ, anh chỉ lén ăn thử một ít cà
rốt trong món cơm dương châu thì đã phát sốt li bì.
Triệu Chấn
Vũ là người ngang bướng thì làm sao để cơ thể mình có khiếm
khuyết. Chỉ vì cà rốt mà anh phải sống chung với sốt hay sao?
Vì thế, anh quyết sẽ thuần hóa cà rốt cam lè kia nên mới chịu trận mà ném thử lần nữa. Chẳng ngờ lại thành ra thế này!
Chết tiệt!
4
Lê từng bước mệt nhoài trên con đường dài vô hạn. Chấn Vũ phải khổ thế
này cũng vì tội ngang bướng. Anh kiên quyết rời Kiến Văn mà
không cần đến tài xế hay xe. Chẳng hiểu vì sao nữa! Anh cứ lê
chân trên vỉa hè, mặc cho người qua lại dòm ngó, mặc cho những
cô nàng điệu đà ngợi khen. Cho đến khi Chấn Vũ nhìn thấy ai đó đang đạp chân thoăn thoắt trên “thứ đồ cổ điển” thì anh mới
dừng bước.
Bực thật! Lại phải gòng mình đi trong gió rồi lếch về nhà.
Dừng chân
hẳn, Chấn Vũ nhếch hờ môi rồi quay phắt lại phía sau. Tia nhìn xanh chế ngự ngay con chuột nhắt nãy giờ lẻo đẻo theo sau anh.
Tiểu Phương
dắt nhanh con xe lại gần anh, cười vui như không có gì to tát.
Thật chất, cô rất lo cho anh. Cô không muốn một người đẹp trai
thế này phải ngã bệnh chút nào :
_ Nhà anh Chấn Vũ ở đâu, Phương đưa anh về nhé. Nếu anh cứ đi trong gió thế này thì mai sẽ sốt cao hơn đó.
Trăng và sao
thoắt ẩn hiện sau rặng mây đen kìa trên cao. Một vài sáng nhỏ
len lỏi tách mình khỏi mây mù hé ra thảm đen.
_ Thật muốn biết?
Hỏi lại trong cái khó chịu cứng người, Chấn Vũ ném tia nhìn bí hiểm sang cô nhóc nhỏ.
Cười ma mị.
Anh thong thả cho tay vào túi. Sẽ sao nếu cô nhóc con kia biết
anh nói láo? Sẽ sao nếu nhóc con biết anh thật sự không nghèo
như nhóc vẽ ra? Sẽ sao nếu… anh đưa nhóc ấy về nhà?
_ Thật. Anh còn đứng mãi đây thì mai chắc sẽ nằm liệt giường đó.
Nóng lòng muốn được Chấn Vũ dẫn về nhà, Tiểu Phương hối thúc anh bằng chất giọng đáng yêu.
Gieo tia nghi hoặc lên người chuột con, Chấn Vũ khẽ hếch môi đùa cợt :
_ Thật?
Anh thừa
biết, cái bướng trong anh khá cao. Dù có bệnh liệt giường anh
vẫn sẽ lếch mình ra ngoài hay đâu đó tùy thích. Chẳng đời nào anh nằm trên giường và chờ người hầu hạ như những người bệnh
khác.
Chẳng đợi nhóc con kịp trả lời, Chấn Vũ dửng dưng hướng tia nhìn sang vật thể sắc kia, nói :
_ Đi… bằng nó?
Theo hướng
anh ném tia nhìn xanh, Tiểu Phương nghiêng đầu rồi cười xòa. Dắt con xe gần anh hơn, chuột con tinh nghịch nở nụ cười thiên thần :
_ Tất nhiên!
_ Chết cũng không!
Câu nói lạnh toát kia như nuốt chửng bầu nhiệt huyết trong chuột nhỏ, khiến cô nhóc xụ mặt xuống. Cái gì mà “Chết cũng không!” cơ chứ…
Chẳng kịp
nói thêm lời nào nữa, Tiểu Phương đã nhìn thấy ai kia duỗi
thẳng chân về phía trước. Từng bước chân đầy kiêu hãnh.
Thà đi bộ cũng không ngồi xe đạp sao?
Người kì hoặc!
_ Nè, anh Chấn Vũ…
Dắt vội xe
yêu theo “chiều cao lí tưởng phía trước”, Tiểu Phương không ngừng gọi lớn tên ai kia. Giọng nói trong veo như muốn xé toạc đêm
đen.
Còn ai kia,
vẫn thản nhiên như không nghe thấy gì, vẫn cứ ung dung sải những bước dài trên nền xi măng xám ngắt. Mặc ai đó gào tên mình
thật lớn. Mặc điều đó làm anh khó chịu và phát ớn.
5
_ Woa….
Tiểu Phương trưng bộ mặt ngạc nhiên ra trước khung cảnh chói mắt đang đập vào mắt cô.
Khoảng sân
rộng thênh thang đủ loại cây kiễng quý hiếm. Cỏ xanh mướt khiến người ta thật muốn chạm vào và ngã người trên ấy. Cánh cổng
to lớn lấp lánh được chạm khắc điêu luyện, công phu. Xa nữa,
dãy đèn sáng trưng đang được bật hết lên. Tạo mảng sáng cho
lói đi đầy cỏ mướt. Gần đó, chiếc chuông gió xanh nhạt đang lơ
đễnh chạm vào gió, kêu leng keng thật thích. Cả căn nhà to lớn
được bao phủ bởi hoa, cỏ và những ô kính trong suốt.
Tiểu Phương không thốt nên lời, cô nhóc mãi dán mắt vào hình ảnh thật đang bày sẵn trước mặt.
Ngạc nhiên hơn là… Triệu Chấn Vũ cứ đứng trước cánh cổng sang trong kia không rời bước.
Lùi xe lại, chuột con khẽ nheo mắt nhìn gương mặt điềm đạm của anh rồi cất giọng :
_ Anh Chấn Vũ… đi thôi…
_ Xem nhé!
Sau câu nói gọn là thứ âm thanh đinh tai nhức óc làm Tiểu Phương nhăn mặt, nhíu mày.
Rầm!
Chấn Vũ
duỗi thẳng chân không do dự đá ngay vào cánh cổng chạm khắc
khiến nó rung bần bật rồi phát ra thứ thanh âm kia.
Tiểu Phương sợ hãi vì khả năng phá hoại của anh, cô níu lấy vạt áo vương mùi hoắc hương, nói gấp :
_ Anh Chấn Vũ, chạy mau. Chủ nhà mà ra thì chết chắc!
_ Đến nhà rồi!
Hay thật... Có chạy cũng chẳng kịp.
Không nghe
thấy những gì Chấn Vũ vừa nói, Tiểu Phương thất thểu nhìn
sang anh khi nhìn thấy dáng một người từ trong nhà chạy vội ra.