Bực tức,
chuột con quăng luôn con xe đáng thương đã theo mình từ nãy giờ
sang một bên. Tức không chứ, khi không kêu người theo anh, để rồi
anh lạnh lùng ra lệnh dẫn xe và rồi ngang nhiên đứng nhìn ai đó lủi thủi bước ra khỏi cánh cổng Kiến Văn và cho đóng cổng
không hề do dự. Sau đó, anh mang mùi hoắc hương biến mất mà
không thèm nói thêm lời nào nữa.
_ Ya… bực
quá điiiii. Tưởng anh đẹp là hay lắm sao. Nếu không phải anh có
chút nhan sắc thì Hạ Tiểu Phương này đã cho anh ăn giày rồi...
_ Cướp, cướp, bớ người ta.
Vù!
Một dáng
người cao to chạy vụt qua trước mặt chuột con khiến cô nhóc
giật mình. Theo đó là tiếng la thất thanh của một ai đó.
Cướp? Cướp sao?
“Giữa ban ngày mà dám cướp của ư! Đúng là…”
Không nghĩ
ngợi nhiều, Tiểu Phương chóng rượt theo tên bặm trợn phía trước mà quên luôn con xe yêu đang nằm lăn lốc trên vỉa hè.
Hộc.. hộc.. hộc.
_ Chú… chú ơi… dừng lại.
Thều thào
nói trong hơi thở đứt quảng, chuột con ngang nhiên gọi tên bặm
trợn kia là “Chú” rồi chóng tay xuống gối thở dốc.
Quả là có công dụng.
Tên bặm trợn ấy khẽ dừng bước, quay lại nhìn cô nhóc đang thở hồng hộc rồi gằng giọng hỏi :
_ Mày muốn gì?
_ À, chú... chú là cướp ạ?
…
Chất giọng
ngây thơ thánh thoát vang lên giữa bầu không gian nóng bức. Câu
hỏi khẽ khiến tên cướp đứng hình vài giây. Có ai đời đi bắt
cướp mà hỏi thế không?
Bụp!
Chợt, hai người mặc vest đen ở đâu xuất hiện và ra tay đánh gục tên bặm trợn trong tích tắc. Chuyện gì thế này!
_ Con ổn. Nhưng… con đâu phải người giúp cô lấy lại túi.
_ Sai, nhờ
con nói chuyện với tên cướp nên người của ta mới đến kịp chứ.
Dù sao cũng cám ơn con. Nhưng… nếu ta không lầm thì con học ở
Kiến Văn, nhỉ? Giờ chẳng phải đang giờ học hay sao?
Chất giọng
dịu dàng kia đâu ngờ lại chạm đến vết thương trong lòng chuột
con. Cười hì hì, cô ngượng ngùng giải thích :
_ Dạ, đúng là con học ở Kiến Văn. Tại… một số lý do nhỏ nên… Hội trưởng… đuổi con…
_ Vậy à? Nếu là Kiến Văn, ta có thể giúp con. Con tên Tiểu Phương sao?
Thoáng thấy
phù hiệu trên áo cô gái nhỏ, người phụ nữ ấy cười hiền rồi
nói. Trước khi quay đi, bà không quên nhắc cô nhóc vài điều quan
trọng :
_ Mai, con cứ đến trường. Coi như ta và con huề nhau nhé. Chắc chắn, chúng ta sẽ gặp lại. Tạm biệt.
2
Giờ ra chơi.
Sau khi Tiểu Phương rời khỏi lớp cùng hoàng tử thì mọi người trong 11C điều “lo lắng” cho cô nhóc.
Lớp trưởng
buồn thiu ngồi chống càm thở dài. Những cô nàng khác thì bu
quanh Thủy Tiên với hàng câu hỏi dày đặc :
Học sinh 1 : Ê, Tiểu Phương theo anh ấy sẽ ổn chứ?
Học sinh 2 : Nè, có khi nào Hội trưởng thích Tiểu Phương không?
Học sinh 3 : Không đời nào.
Học sinh 4 : Sao anh ấy lại biết tên Tiểu Phương chứ. Hơn nữa, còn gọi thân mật thế.
…
_ STOP! Im lặng hết đi. Ồn chết được.
Chịu không
nổi với cái ở bạo động mà trong đó, mình cũng là thành viên, Thủy Tiên bịt chặt tai lại rồi hét lên. Cuối cùng thì cô nàng đã hiểu lý do vì sao toàn thể giáo viên ở Kiến Văn đều sợ
11C này.
_ Chào các em, anh muốn tìm…
Hôm nay thật vinh hạnh cho 11C. Toàn nhân tài đến tìm thôi.
Ngay cửa ra
vào, Trần Thanh Phong của 12S đang đứng đó. Mái tóc vàng bồng
bềnh trong gió. Anh lập tức thu hút được sự chú ý của cả
lớp.
Rải tia nhìn một lượt lớp học, Thanh Phong thu lại nụ cười sát gái khi
không tìm thấy người muốn tìm. Anh ngơ ngác nhìn Thủy Tiên như
muốn hỏi “Tiểu Phương đâu?”.
Những tiếng
la hét chói tai khiến Thủy Tiên càng thêm bực mình. Cô nàng quay sang liếc xéo lần lượt các đài phát thanh rồi nghiến răng nói nhỏ :
_ Yên lặng
chút đi. Các cậu, đừng ồn lên như thế. Lát nữa tớ sẽ tặng
mỗi người một tấm ảnh của anh Thanh Phong. Chịu không?
Những lời
thỏ thẻ ấy của Thủy Tiên thật ra rất được việc. Gì chứ ảnh
trai đẹp thì 11C rất khoái. Ngay lập tức, ai về việc nấy. Không còn bất cứ tiếng ồn nào nữa.
Cười mãn nguyện, Thủy Tiên nhanh chóng rời lớp cùng Thanh Phong kèm theo cái nháy mắt ma quái.
Ngồi trên ghế đá, Thủy Tiên bắt đầu hoang mang nhìn Thanh Phong, nói gấp :
_ Em đã nghe Phương kể lại. Anh đã giúp nó vào trường an toàn đúng không?
_ Uh. Thế Tiểu Phương đâu rồi?
_ Hội trưởng tìm nó và đi rồi. Chắc giờ nó đang lang thang ngoài đường.
_ Sao?
Thanh Phong
ngạc nhiên nhìn Thủy Tiên, đứng hình trong vài giây. Sao lúc nào tên Hội trưởng ấy cũng ra tay trước anh thế kia.
À, không.
Không đúng. Anh là người ra tay trước mới đúng. Nhờ anh nên cô
nhóc mới vào được trường. Lần này, Triệu Chấn Vũ đã hành
động sau anh.
“Khà, khà. Triệu Chấn Vũ chết tiệt. Cậu cũng có lúc đi sau tôi?”
Mừng thầm vì suy luận của mình, Thanh Phong gian manh cười lén. Mắt ánh lên tia tinh quái.
_ Trần Thanh Phong!
Gió mang hơi
thở lạnh toát truyền đến sau gáy Thủy Tiên và Thanh Phong. Mùi
hoắc hương được dịp tỏa ra làn khí lạnh quanh đó, bao phủ cả
hai. Hoắc hương như ngọn giáo nhọn đang lăm le nhắm vào cổ tội
phạm.
_ Em hiểu
rồi. Nhưng có lẽ… anh đã nhầm lẫn. Người làm anh Thanh Phong
trở nên lạ đối với anh là bạn em. Anh ấy tìm em là để hỏi về Tiểu Phương thôi.
Những lời Thủy Tiên nói làm Thế An tỉnh hẳn. Anh đã nhầm thật rồi!
Nhìn cô nhóc trước mặt, Thế An cười xòa để che đi ngượng ngịu rồi nói :
_ Anh xin lỗi nhé!
_ Hi hi, không sao. Không đánh không quen mà.
_ Ừ. Chúng ta làm quen lại nhé. Anh là Thế An.
Trước khi
tiếng chuông vào học cất lên, Thế An đã kịp để lại câu nói
khẽ. Quay người đi cùng nụ cười thân thiện, Thế An vẫy tay chào Thủy Tiên rồi bước nhanh về lớp.
4
_ Trần Thanh Phong!
_ Đã nói đừng gọi cả họ tên tôi thế mà.
Thanh Phong
cau có gắt lên khi mà từ nãy đến giờ người nào đó vẫn cứ
gọi cả họ tên anh lên như thế. Muốn khiêu khích nhau ư? Hừ.
_ Được.
Ánh nhìn băng đột nhiên quay sang hướng khác. Lấy tờ giấy trên bàn, Chấn Vũ lạnh lùng ra lệnh :
_ Viết đi.
_ Viết gì chứ?
_ Đơn thôi học.
Cái gì? Đơn thôi học?
Thanh Phong
giận dữ trừng mắt nhìn tên Hội trưởng trước mặt, ánh nhìn
rực lửa đỏ. Chỉ vì việc cỏn con ấy mà phải viết đơn thôi
học? Cái tên này…
_ Không viết cũng được. Tan trường, quét sân, nhé?
Cầm chặt tờ giấy trong tay, Thanh Phong hầm hầm nhìn người trước mặt. Nếu
anh là hổ, anh thề sẽ xông thẳng vào bản mặt đáng ghét kia.
Cắn, cào, cấu cho đến khi xấu xí mới thôi. Anh sẽ gặm nhắm
xương thịt kẻ đó. Uống máu kẻ đó.
Trái lại,
Triệu Chấn Vũ vẫn điềm tĩnh. Chỉ cần liếc qua nét mặt biến
sắc vì tức giận của ai kia anh cũng đủ biết ai kia đang nghĩ
gì trong đầu. Nếu anh là hổ, anh chỉ sẽ giương mắt nhìn con
mồi, thách thức nó chiến đấu. Anh sẽ im lặng quan sát nhất cử nhất động của con mồi, chờ lúc sơ hở mà vồ tới. Lúc đó, con mồi sẽ nằm gọn dưới nanh vuốt anh. Mặc cho anh vờn nó trong
nỗi sợ hãi của nó.
Sau một hồi
đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, cuối cùng, Thanh Phong đổ gục.
Thà chọn cái cách hữu dụng còn hơn chọn cách rời bỏ Kiến Văn với cục tức to đùng trong lòng. Quét sân thôi, có gì to tát.
Quăng lại tờ giấy cho chủ nhân nó, Thanh Phong khoan khoái duỗi thẳng chân bước đi rồi nói :