Từng tốp
học sinh thay nhau vào trường. Trên người là bộ đồng phục Kiến
Văn đáng yêu. Những gương mặt xinh đẹp nổi bật hẳn dưới ánh ban mai tinh tươm.
Những cô
nàng đỏng đảnh nói nói cười cười ríu rít. Nhiều mùi hương
khác nhau hòa trộn vào bầu không khí tinh sạch. Tạo nên một
hỗn hợp hương thơm. Các kiểu tóc đang được thịnh hành lần lượt xuất hiện. Chắc hẳn những cô gái ấy cũng mất rất nhiều thời gian cho việc trang điểm trước khi đi học.
Những chàng
trai anh tuấn khoác trên người bộ đồng phục đầy sang trọng.
Chiếc cavat như tôn thêm phần cao quý cho mỗi một chàng trai quý
tộc.
Lý do rất
dễ hiểu. Ở Kiến Văn, khi có tin báo ai đó bị đuổi học thì
ắt, kẻ đó sẽ chẳng bao giờ bước được bước thứ hai vào đến
sân trường. Bởi lẽ, Hội trưởng lạnh lùng, tàn bạo nào đó đã
ra lệnh thì tất nhiên, không ai dám chóng lại.
Vì không muốn liên lụy Thủy Tiên nên hôm nay, chuột con đã bật
báo thức và dậy từ rất sớm để chuẩn bị “tâm lí”. Sau khi
nhắn tin cho cô bạn thân xong, chuột con mới rời khỏi chiếc niệm hình sao để soạn bài cho hôm nay.
Thật ra… chuột con chẳng soạn gì cả!
_ Này, nhóc. Làm gì giống tên trộm thế?
Chất giọng quen thuộc vang lên phía sau làm chuột con giật bắn
mình. Cô nhóc chậm rãi quay người lại để xem khả năng đoán bừa của mình có chính xác không.
Cái giọng này… không là Thiên thần tóc vàng thì là ai được!
Lặp lại lần nữa câu hỏi khẽ, Thanh Phong đưa ánh nhìn trìu mến nhìn con
chuột nhỏ. Từ đằng xa, anh đã quan sát cái vóc dáng bé nhỏ
thân quen kia, nhưng mãi chẳng thấy cô nhóc nhúc nhích hay có
dấu hiệu sẽ vào trường nên anh mới ngạc nhiên. Cũng sắp vào
giờ học rồi còn gì?
Cười nhẹ,
Thanh Phong cho một tay vào túi hệt chàng hoàng tử nào đó. Mắt vẫn dán chặt vào gương mặt chuột con không rời. Chờ đợi câu
trả lời từ ai đó.
_ Cũng tại
anh đấy thôi. Nếu anh không nói cho Hội trường biết chuyện tôi đi trễ thì đâu khổ thế này. Hic, tên Hội trưởng đó đã gửi giấy
đuổi học đến lớp…
_ Khoan.
Choáng ngợp với màn dạo đầu không rõ nguồn gốc kia, Thanh Phong đưa tay ra hiệu cho chuột con giữ im lặng rồi nhíu mày :
_ Em nghĩ anh đã nói với Hội trưởng là em đi trễ?
Đến lúc này, Tiểu Phương mới ngơ ngác mở to mắt nhìn Thanh
Phong đầy kinh ngạc như muốn nói “Anh không nói chẳng lẽ tôi
nói?”
_ Nghe này,
anh không hề mách lẻo như em nghĩ. Thêm nữa, Hội trưởng luôn luôn biết mọi chuyện diễn ra trong Kiến Văn. Anh ta tường tận tất
cả.
_ Hả?
Tiểu Phương há hốc. Thật là Thanh Phong không mách lẻo? Thật là tên Hội trưởng kia có thể biết hết mọi chuyện?
Đúng rồi!
Hội trưởng thì có mọi đặc quyền. Hơn nữa, Kiến Văn quản lí
học sinh nghiêm khắc thế này thì làm sao mà không nắm bắt thông tin mọi lúc mọi nơi cho được cơ chứ!
Vậy ra cô nhóc đã lầm về Trần Thanh Phong.
_ Đó là lý do em nói “Sẽ bỏ qua cho anh?”
Khẽ quan sát cổng trường, Thanh Phong hờ hững buông ra câu hỏi mà anh đang
nghi vấn. Thì ra, những lời khó hiểu cô nhóc “ban tặng” cho anh
là do chuyện này.
_ Tại…
_ Không sao.
Anh không để bụng. Mà nè, anh hơn tuổi em nên cứ xưng anh – em đi. Tức thật, nếu anh đoạt được chức Hội trưởng thì tốt rồi!
Nhắc đến là bực mình.
Thanh Phong
hậm hực nghiến răng rồi buông ra câu trách móc. Chỉ nghĩ đến
điểm số xấp xỉ kia là muốn trào máu rồi. Ông trời thật không
công bằng.
_ Em nêu ý nghĩa đi. – Cô Sử cười nhẹ nhắc nhở.
_ Cách mạng…
_ Phát triển… Nhật…
Bên dưới
lớp, chuột con và Thủy Tiên thay nhau nhép miệng đọc từng chữ
cho lớp trưởng được biết. Nhưng dường như, lớp trưởng không hiểu được hàm ý của những từ đó nên đành lắc đầu chán ngán.
Không đầu
hàng số phận sớm thế. Lớp trưởng cười ma mãnh rồi trả lời
sau khi đã “lĩnh hội” vài ý từ hai cô bạn cuối lớp :
Một tràng
dạy bảo từ giáo viên bộ môn Sử được tuôn ra ngay sau đó. Khiến
cả lớp như ù tai đi. Lớp trưởng đứng yên đó, cười như chẳng có chuyện gì rồi quay sang cô Sử, mặt tỉnh bơ :
_ Câu hỏi tiếp ạ!
_ Câu đầu 0 điểm. Câu này là cơ hội cuối cho em. Hãy cho cô biết, Thiên Hoàng Minh Trị sinh và mất vào năm nào?
Giữ bình tĩnh, cô Sử nhẹ giọng hỏi tiếp, mắt chăm chú quan sát phía dưới lớp học.
_ Cô không biết ạ? Sao lại hỏi em năm ông ta sinh ra và mất?
Nhìn thấy
anh, mọi cặp mắt trong 11C điều trố ra đầy kinh ngạc. Không ngờ
lại có một ngày Hội trưởng bí ẩn đích thân đến nơi này. Thật bất ngờ. Một bất ngờ lớn.
Ánh nắng
nhè nhẹ vương trên mái tóc ngã nâu. Gương mặt đẹp tựa điêu
khắc, từng đường nét trên mặt anh thật tuyệt mĩ. Mùi hoắc
hương men theo gió truyền đến cánh mũi chuột con.
Ngay lập tức, cô nhóc ngẫng đầu dậy.
Cô Sử cười
híp mắt rồi đứng lên, toan bước đến chỗ chàng trai anh tuấn
nhưng đã bị chặn lại bởi chất giọng lạnh tanh của anh.
_ Hạ Tiểu Phương.
Vừa nghe tên
mình, chuột con đã rụng rời tim gan. Cô quá rõ mục đích của
anh đến đây là để làm gì. Rõ như ban ngày.
Mọi ánh
nhìn trong lớp đổ dồn về phía cô như muốn tra khảo “Tiểu
Phương, sao Hội trưởng lại tìm cậu?” mà quên mất một điều quan
trọng.
Nhận được ánh lườm ganh tị của các nữ sinh trong lớp, Tiểu Phương nhỏ giọng phân bua :
_ Giấy đuổi học.
Cả lớp cùng gật gù rồi quay phắt lên, tiếp tục ngắm anh trong say mê.
Cuối cùng
thì mọi người cũng nhớ ra nguyên nhân quan trọng ấy. Thở phào
nhẹ nhõm, Tiểu Phương quay sang Thủy Tiên “cầu cứu” và chỉ nhận được cái gật đầu nhẹ của cô bạn kèm theo câu nói chắc nịch :
“Tớ biết cậu không thông minh như tớ nghĩ cho lắm. Dù sao thì… cậu cố lên nhé. Chúc cậu gặp may mắn”.
Não nề với
dòng suy nghĩ của mình, Thủy Tiên gục đầu xuống bàn đầy tuyệt vọng. Mong sao cho chuyên gia gây rắc rối này “bình an” vô sự.
_ Tiểu
Phương, Hội trưởng tìm em. Còn không mau lên? – Cô Sử hối thúc
khi nhìn thấy học trò của mình vẫn cứ đứng như tượng nơi cuối lớp.
_ Dạ… - Tiểu Phương nhăn trán. Chợt, cô nhóc cười gian manh rồi đáp nhanh – Em thích môn Sử. Em sẽ ở lại học.
_ Hội trưởng tìm em. – Một lần nữa, cô Sử nhấn mạnh từng âm điệu nhầm nói cho cô nhóc biết tầm quan trọng của câu nói đó. Nếu chuột con
không đi, cũng đồng nghĩa với việc anh sẽ… phá tan tiết học
này.
_ Em không đi… em muốn học…
_ Cô đồng ý
cho em đi. Mau đi, các bạn còn học bài mới nữa. Đừng làm mất
thời gian. Một tiết học rất ngắn ngủi. Không nên để Hội trưởng chờ lâu.
Với Triệu
Chấn Vũ, chờ đợi là vô nghĩa. Đừng bao giờ quên điều đó khi
đã chứng kiến anh đập tan nát chiếc điện thoại xinh xinh nào
kia.
Nhớ đến
cảnh tưởng “hãi hùng” kia, Tiểu Phương tím tái mặt mày. Thật
may vì bay giờ cô đã không còn điện thoại. Nếu không chắc nó
sẽ theo “bạn kia” sớm.
Đợi đến khi
chuột con thấu được sự nguy hiểm đang cận kề thì mùi hoắc
hương đã đậu trên cánh mũi. Dáng người anh tuấn đã hiện rõ
trước mắt cô.
Anh đã bước đến nơi cuối lớp từ khi nào không hay.
Ánh nhìn
sắc lạnh như thu phục được một “bày cá” lớn. Bằng chứng là
toàn thể nữ sinh lớp 11C đang ngây ngất dõi theo anh như trúng
bùa “yêu”.
Khoanh hai tay trước ngực, Chấn Vũ cười lạnh rồi quẳng sang chuột nhỏ câu nói lạnh người :
_ Phương, theo tôi.
Những thanh
từ anh phát ra có phần nhẹ nhàng, có phần mạnh bạo. Chuột con nghĩ thế vì cô nghe anh gọi tên mình thật khẽ. Còn hai từ
phía sau thật đáng sợ.
“Theo anh?
Chỉ có con đường chết. Hu hu. Anh đẹp đến thế nhưng sao tính
cách tàn bạo vậy? God ơi, Ngài có đang nghe con khóc không? Mau
xuống đây và thực hiện ước nguyện của con đi. Lựa loại thiên
thạch cỡ lớn ấy ạ. Nhưng Ngài đừng ném quá mạnh kẻo ảnh
hưởng đến nhan sắc của anh ấy.”
Thật không ngờ đến nước này mà Tiểu Phương vẫn mê mẩn trước vẻ đẹp hớp hồn của anh.