Chỉ
một loáng, cả người Tiểu Phương đã bị một ai đó kéo vào trong giang phòng thí nghiệm vắng vẻ khiến cô nhóc giật thót tim.
Bình tĩnh lại, Tiểu Phương lại giật mình khi nhận ra gương mặt
thân quen đang gần sát bên mình.
Ngay
khoảnh khắc cô đang lo lắng không biết nên làm sao thì chính anh
đã mách bảo cách làm hay cho cô. Nếu anh không dùng chất giọng
kênh kiệu ấy để nói thì hẳn là tim cô vẫn còn đang loạn nhịp
vì anh mất.
Dẹp bỏ mọi thứ, Tiểu Phương thẳng thừng nhìn thẳng tia nhìn xanh man rợn, hung hăng cất giọng :
- Việc gì phải hồi họp? Anh Chấn Vũ chứ có phải người lạ đâu? Phương chẳng sợ anh.
- Giỏi!
- Anh quá khen!
Hơ! Hay thật! Cô đang đá đểu lại anh đó chăng?
Mừng thầm trong lòng, Tiểu Phương khá thích thú với cách hành xử
mới xuất hiện của mình. Tính háo thắng mách bảo Tiểu Phương
phải tiếp tục lấn át Triệu Chấn Vũ, thế nên, cô nhóc không
ngại gì mà lập tức nói tiếp. Mắt vẫn nhìn thẳng tia nhìn
xanh buốt lạnh đầy khó hiểu.
- Anh Chấn Vũ, đừng xem Phương như người vô hình nữa. Anh phải công bằng chứ!
Đâu
một ai biết rằng, ẩn trong tia nhìn xanh đầy bí ẩn ấy là một
loạt các dòng xúc cảm đang tuôn trào. Anh đã cố gắng lắm mới
có thể điều chỉnh nhịp tim của mình trong khoảng thời gian
này. Để cho nhịp tim chịu yên vị hoạt động với hiệu suất như
bình thường.
-
Phương không tuyệt giao với anh. Ai bảo anh và anh Thanh Phong làm
chuyện mờ ám lại giấu Phương. À, đúng rồi. Chuyện giữa anh và anh Thanh Phong, có liên quan đến Phương. Lúc đó, anh có biết cả hai người đáng ghét lắm không? Cả hai chỉ xem Phương là món đồ chơi vô giá trị, còn Phương lại ngốc nghếch xem hai người là
hai người bạn thật sự đấy!
Trừng mắt, Chấn Vũ lườm lườm nhìn con nhóc vừa phát ngôn. Anh vừa
nghe những triết lý rừng gì thế này? Con bé này thật có tài
suy diễn!
Hừ nhạt, Chấn Vũ lạnh lùng nói :
- Không có!
- Đừng chối nữa, Phương biết mà. Phương không ngốc như hai người nghĩ đâu.
- Có tin tôi loan tin Phương lẵng lơ, dụ dỗ tôi không?
Lẳng… lơ? Dụ dỗ?
Khi nào? Bao giờ?
Tròn mắt, Tiểu Phương đưa tay đẩy mạnh thân hình lực lưỡng ra xa
người mình. Một cách hung hăng, cô nhóc xắn tay áo lên rồi chỉ
thẳng tay vào mặt Triệu Chấn Vũ, cao ngạo cất lời :
- Anh nói dối, Phương không lẳng lơ, cũng không dụ dỗ anh.
- Nhưng dụ dỗ anh tôi? – Khoanh hai tay trước ngực, Chấn Vũ nhướn mày châm biếm.
- Không có. Không hề có.
- Tôi thấy Phương cúp cua để đi với anh tôi. Tin không?
Cúp cua? Đi với anh… Triệu Khương?
À! Ra là vậy!
Dòng chảy của kí ức ào ạt xông về cư ngụ trong não bộ của Tiểu
Phương, cô nhóc lập tức nhớ ra mọi chuyện. Thì ra, cái hôm cô
nhóc đi cùng anh trai Triệu Khương đã bị tên đầu heo Triệu Chấn
Vũ bắt gặp. Nhưng… có vấn đề gì à? Cô đi với ai là quyền của cô chứ? Anh liên quan chắc!
Đột
nhiên, một lí lẽ hoàn toàn mới mẻ từ đâu kéo đến, đóng đô
trong suy nghĩ của bé con khiến cô nhóc phải nén cười.
Anh. Triệu Chấn Vũ. Có khi nào là đang ghen không?
Và
rồi, sợi dây thần kinh vui đùa lập tức được kích hoạt trong
Tiểu Phương. Chuyện cô nhóc sắp sửa làm sẽ để lại một dấu ấn quan trọng trong cách nhìn nhận của Triệu Chấn Vũ dành cho cô. Tuyệt đối đấy!
Nhích đến trước một bước, Tiểu Phương cười thầm trong bụng vì trò
vui sắp diễn ra rồi khẽ khàng nhón chân lên. Đồng thời lúc đó, bàn tay nhỏ nhắn của cô cũng giơ lên không trung, kéo chiếc
cavat màu xanh xuống thấp một tí.
- Em rất tài giỏi, Tiểu Phương ạ! Vì em mà anh đã dần thay đổi, tại sao ông trời lại cho em gặp anh kia chứ?
Ánh chiều buồn rọi thẳng vào dáng người anh tuấn, mang đầy nỗi niềm tâm sự không biết tỏ bày cùng ai.
- Anh Thanh Phong?
Phía xa, Tiểu Phương khẽ mỉm cười khi xác định được Thanh Phong đang
ngồi bên vệ đường vắng. Lon ton chạy đến nơi anh ngồi, cô nhóc
tinh nghịch cười rồi ngồi xuống cạnh anh :
- Sao anh lại ngồi đây? – Bỗng, chiếc mũi cáu kỉnh lập tức đánh hơi được mùi rượu phả ra từ người Thanh Phong. Nhíu mày nhẹ, Tiểu Phương thẳng thắng lên giọng khiển trách Thanh Phong – Anh, sao
lại uống rượu? Rượu rất có hại cho sức khỏe, anh không biết
à? Hơn nữa, em rất ghét mùi rượu. Khó chịu làm sao ấy!
- Ừ, có hại. Hại cũng chẳng sao!
Cười buồn, Thanh Phong trầm tư nói. Hệt như đang nói với chính bản
thân mình vậy. Vì ai mà anh lại uống rượu cơ chứ? Cô nhóc con
này thật ngây thơ! Càng ngây thơ, càng làm anh đau lòng.
- Anh nói gì thế?
- Em chẳng phải đang giận anh sao?
-
Không, em biết mình sai rồi! Là do em ngang bướng không nghe giải
thích. Cho nên, bây giờ anh giải thích mọi chuyện cho em nghe đi.
- Thì là trò chơi thôi. Anh và Triệu Chấn Vũ cùng là người tham gia. Chỉ có vậy!
- Trò chơi gì ạ? Có liên quan đến em?
-
Thì… xem ai là người em ghét nhất! – Cuối đầu, Thanh Phong nói
với giọng trầm thấp – Thì ra người em ghét nhất là anh.
- Ơ, em không ghét anh Thanh Phong đâu!
Xua
tay, Tiểu Phương cười hì hì rồi nhanh miệng nói. Thật sự là cô không hề ghét anh kia mà. Có hiểu lầm ở đây rồi!
- Ừ, anh biết. Anh chỉ đùa thôi. – Chợt, đôi mắt u buồn bỗng nhiên
bừng sáng trong màu hoàng hôn. Thanh Phong nhếch môi cười nhẹ,
chậm rãi ngửa đầu lên, ngắm nhìn nền trời cam sẫm rồi cất
giọng miên man – Phương nè, anh cần được tư vấn. Em nghe nhé. Anh
có một người bạn, bạn rất thân. Bạn của anh thầm yêu một cô
gái. Nhưng mãi mà cô gái ấy chẳng nhận ra. Và bạn anh thì lại không muốn nói ra một cách dễ dàng. Theo em, bạn anh hay cô gái kia bị ngốc?
Gió
như ngừng thổi xung quanh. Mặt trời cũng dần lặn xuống, khép
mắt ngủ vội. Đoạn đường nhỏ lại ngập ánh đèn soi sáng, lấp
lánh huyền ảo như trong mơ.
Suy nghĩ hồi lâu, Tiểu Phương vội quay sang Thanh Phong, cười lém lỉnh :
- Cả hai đều bị ngốc ạ!
Ha! Câu trả lời hay thật! Vậy ra… cả hai đều bị ngốc…