_ Lần này lớn chuyện rồi chuột con ơi, cậu có biết là mình đã làm chuyện tồi tệ gì không hả? Khi khổng khi không lại chạy
vào “khu vực cấm”, đã vậy, còn cả gan chụp hình của Hội trưởng nữa chứ.
Cậu nhìn bức thư này đi. Chết thật rồi!
Bức thư đã được gửi đến tận cửa lớp 11C với lời đề nghị của Hội trưởng, làm “bàn dân thiên hạ” hết xôn xao mà chuyển qua
thờ ơ. Họ tự hiểu thân phận mà rút khỏi địa bàn của kẻ “đang gặp nguy
hiểm” để không bị vạ lay. Thật là một lớp học “đoàn kết” và “chơi tốt”
với bạn bè.
Cầm bức thư trong tay mà cứ như đang nắm một cục
lửa trong Hỏa Diệm Sơn, nóng rát tay. Thủy Tiên toát mồ hôi, tay run
run “nâng niu” bức thư một cách sợ sệt. Nói rõ hơn là sợ bị “tống
cổ” khỏi Kiến Văn.
Nhìn hàng chữ nhỏ trên tờ giấy tinh tươm, chuột con bẫng đi một lúc lâu rồi hạ quyết tâm :
_ Đừng lo. Đưa tờ giấy cho mình.
Nhận lấy tờ giấy từ tay Thủy Tiên, chuột
con đứng phắt dậy rồi đi đến “điểm hẹn” trông thật oai phong
nhưng thật ra… đang rất run sợ.
“Bàn dân trong lớp” thay nhau gửi đến những
ánh mắt buồn ngờ ngợ cho chuột con như muốn nói “Chúc cậu
toàn thây” vậy. Thủy Tiên thì sốt sắn bấu lấy cây bút bi như
muốn bẻ gãy nó ra làm tư, làm năm.
Khi Tiểu Phương bước ra khỏi lớp học, còn
được gọi là ổ bạo động, thì tất cả mọi “thành viên” trở nên
xôn xao hẳn lên, họ xúm nhau tại bàn Thủy Tiên và thỏ thẻ
“tám” về chàng đẹp trai Hội trưởng.
_ Anh ấy đẹp quá. Ứơc gì mình là Tiểu Phương nhỉ? Như vậy có thể đến gặp anh ấy rồi. – Lớp trưởng xuýt xoa.
Ngao ngán lắc đầu, Thủy Tiên nheo mắt nhìn
cô nàng lớp trưởng đỏng đảnh đang chìm đắm trong thế giới đầy
hoa hồng.
_ Vậy sao lúc nãy cậu không đi thay cho chuột con đi.
_ Tớ đâu muốn chết.
_ Nhưng… để Tiểu Phương đi một mình như vậy ổn không?
_ Chắc không. – Thủy Tiên đáp mà không cần suy nghĩ – Vì con chuột này chuyên làm rối mọi chuyện mà.
Như không để tâm tới lời than vãn của Thủy
Tiên, mọi thành viên trong ổ bạo động bắt đầu làm ồn, vấn đề
lại xoay quanh Hội trưởng đẹp trai và Trần Thanh Phong.
Cái lớp 11C làm náo động cả một góc
trường. Biết là vậy nhưng không một thầy cô nào dám liều mình
chui vào cái lớp ấy cả. Vì có vào cũng không cãi lại cái
miệng chí chóe của lớp trưởng và các thành viên khác trong
lớp. Đúng là một tai họa cho thương hiệu vàng Kiến Văn.
2
Đếm từng bước chân trên đường đến “địa
điểm”, tờ giấy trên tay “vinh hạnh” được Tiểu Phương vò nát và
nắm lại trong lòng bàn tay một cách “khinh thường chủ nhân của
nó”.
Cái dáng người cao cao đang hiện ra trước
mắt Tiểu Phương, chuột con không cần đoán cũng biết đó chắc là Hội trưởng hội học sinh rồi. Vì đây lãnh địa của anh mà.
Rụt rè bước tới sau lưng Hội trưởng, Tiểu Phương chậm rãi thả ra không trung một thứ âm thanh nhỏ nhẹ nhất :
_ Chào anh, Hội trưởng.
_ ...
Cái dáng cao cao ấy vẫn im lặng dõi mắt
nhìn ra tít xa mà không thèm hướng lại nhìn người đang đứng
phía sau mình. Tay cho vào túi một cách thư thái, nhìn từ đằng sau, vẻ cao quý và sang trọng vẫn bao trùm lấy anh. Mùi hoắc
hương lại được dịp theo gió phả vào cánh mũi của chuột con.
Không quên cái ý định khi đến đây, Tiểu Phương hít thở sâu rồi chìa tờ giấy ra trước mặt, nói thật dứt khoác :
“Ôi! Anh ấy biết tên mình, hạnh phúc quá. Hô hô…Nhưng, anh ấy tên gì nhỉ? Suốt một năm học ở Kiến Văn mình
đâu nghe tên anh ấy, chỉ biết được gọi là Hội trưởng.”
“ Aigoo, từ Phương thoát ra từ miệng anh ấy sao nhẹ nhàng quá. Hạnh phúc quá”
“Hơ, anh ấy đẹp quá…Mà anh ấy nói gì nhỉ, một tiếng nữa, giấy đuổi học…. Giấy-đuổi-học ư?”
Há hốc nhìn người đối diện, đôi mắt phóng
to hết cỡ, trong tia nhìn của cô nhóc toàn hình ảnh về gương
mặt điển trai kia thôi.
Tin tức mà anh muốn có và nhất định phải
có luôn luôn mang tính chính xác cao tuyệt đối. Như đã nói,
không gì là không thể khi anh muốn tìm cho bằng được. Tất cả
mọi thứ như nằm dưới lòng bàn tay anh. Chỉ việc lật ngược nó
lên và nắm chặt.
_ Chờ đã, Hội trưởng.
Lấy hết can đảm, không hiểu sao hôm nay Tiểu
Phương lại có nhiều can đảm đến thế nữa, chắc là tại… người
trước mặt quá cuốn hút.
Bước nhanh đến nơi người ấy đang dừng chân,
chuột con đánh liều, đưa tay nắm lấy tay áo của anh. Điều đó
làm anh thoáng bất ngờ.
_ Hội trưởng đẹp trai, anh là người đẹp
nhất nhất nhất thế giới, vĩ đại nhất nhất nhất thế giới,
thông minh, tài giỏi nhất nhất nhất thế giới. Làm ơn đi, Phương
không muốn bị đuổi học đâu. Tha cho Phương lần này, nha!
Tiểu Phương nắm chặt điện thoại trong tay.
Chợt, cô nhớ ra một điều, đấy là lý do vì sao nãy giờ điện
thoại cô rung liên hồi khi cô lướt phím. Cô vội quá nên quên nhấn ngày sinh nhật của mình vào cái ô trống trên cùng.
Đôi mắt ánh lên tia nhìn đầy giận dữ, nắm
đấm trong tay được co chặt lại một cách hết sức bạo lực.
Tiếng gầm của Thủy Tiên như làm dịu đi bầu không khí ồn ào
trong lớp :
“Cái tên Hội trưởng ấy đúng là mất hết
nhân tính. Một tên đại ác ma. Một tên đẹp trai mà đáng ghét.
Chúa ơi, Ngài hãy thực hiện điều ước nhỏ nhoi ấy cho con đi.
Cứ nhắm vào hắn ta mà quăng thiên thạch vào. Ôi, điện thoại yêu dấu ơi, tội nghiệp mi quá…”
Thủy Tiên vò đầu suy nghĩ, trí thông minh
của cô có thừa so với con chuột ngốc nghếch kia. Ít ra, cô cũng hơn một người. Một điều đáng tự hào.^^
Nghĩ đến cái tài phá phách của con chuột
rắc rối, một kế hoạch mới lóe lên trong đầu Thủy Tiên. Cô chưa
xác định rõ đây là kế hoạch tích cực hay tiêu cực nữa. Nhưng
có là phải dùng tới. Đôi khi sẽ có ích hoặc… không có ích…
nhưng cũng dùng nốt.