Cảm giác
mệt mỏi hoành hành trong tâm can, từng tế bào thần kinh như mê
man, tê dại. Đầu và cổ đau buốt, cánh tay không tài nào nhấc
nổi lên khiến Tiểu Phương nhíu mày. Bỗng chốc, khung cảnh tối
tâm ghê rợn trong kí ức từ đâu ùa về trong tâm trí, như mớ rễ
bồng bông quấn chặt lấy các nơron thần kinh và kích thích lên
toàn bộ suy nghĩ. Nhíu mày nhưng không mở mắt vì nỗi sợ hãi
vẫn còn đang ám ảnh trong tìm thức, Tiểu Phương nắm chặt hai
tay, bấu víu vào tấm grap giường mịn màng.
Nhìn cô nhóc trong thật đáng thương…
“Sợ đến thế sao?”
Nghĩ thầm, chàng trai đang đứng nghiêm ở đó khẽ dang chân bước
đến cạnh chiếc giường xanh lam lạnh lẽo, đưa mắt quan sát nhóc
con tinh nghịch.
Màu mắt xanh hút hồn người khác nhìn chầm chầm người con gái
đang nằm đó, đôi môi đỏ mộng đầy quyến rũ dường như toan nói
điều gì nhưng lại thôi. Bàn tay thon dài khẽ giơ lên không trung
rồi bỗng nhiên khựng lại giữa làn không khí vô hồn.
Thời gian như ngừng trôi ngay khi bàn tay săn chắc vừa đưa lên khoảng không vô
định. Chẳng ai biết anh nghĩ gì trong đầu nhưng sau đó chỉ thấy bàn tay kia hờ hững buông xuôi.
Đứng thẳng
dậy, Chấn Vũ khẽ nhún vai rồi lạnh lùng bước ra ngoài. Tiếng
đóng cửa nhẹ đến nỗi chẳng ai nghe thấy, trừ anh, cứ như sợ
tiếng ồn gây ra sẽ làm người đang say giấc vô tình thức tỉnh.
Mơ màng mở mắt khi chiếc mũi cáu kỉnh vừa thoáng ngửi thấy
một mùi hương quen thuộc nào đó, chuột con khó khăn để mắt
mình tiếp nhận hết luồng sáng trong không gian rồi khẽ đưa tay
xoa nhẹ lên cái đầu đang đau buốt của mình.
Căn phòng
mang màu xanh thoáng đãng, phủ lên mình chút nét lãng tử, cao
quý. Mọi thứ trong phòng điều toát lên tia lạnh lùng khó tả,
cứ như một vị chủ nhân khó bảo nào đó vậy!
Hay ho rồi,
nếu cô không “di hành” đến cánh cửa 12S kia thì chắc mãi mãi
cũng không biết Thế An luôn cười như thế mỗi khi ở bên cạnh một người con gái nào đó. Cô cứ đinh ninh rằng nụ cười ấm áp của anh chỉ dành cho riêng cô. Nhưng mọi chuyện đã quá rõ ràng
rồi, nụ cười ấm áp chỉ xuất hiện khi anh đi cạnh cô bây giờ
cũng được trao cho cô nàng ngồi nơi cuối lớp.
- Đáng ghét, đồ đáng ghét, anh là tên đáng ghét…
Xả tức vào
nhành cây vừa trông thấy, Thủy Tiên vừa nghiến răng, vừa nguyền
rủa Thế An khiến anh hắt xì không ngừng. Chỉ một loáng, nhành
cây với nhiều lá xanh khi nãy đã trơ trụi đến trần truồng,
không một mảnh lá quấn thân.
Vẫn chưa hả
tức, Thủy Tiên còn định bứng luôn nhành cây kia thì một chất
giọng dịu dàng vang lên, kịp thời ngăn chặn hành động tàn phá
thiên nhiên của cô nàng trong nháy mắt.
- Ai làm em giận đến mức phải trút vào cây cỏ vô hại thế, Thủy Tiên?
Quay đầu lại nhìn, Thủy Tiên ngơ ngác khi nhận ra đó là Trần Thanh Phong.
Còn ai hiểu
Thế An ngoài anh kia chứ! Tính tình của anh chàng Thế An vẫn
không hề thay đổi, mặc dù đã có người yêu nhưng vẫn cứ đối xử thật tốt với các cô gái quanh mình. Điều đó… không gây hiểu
lầm sao được! Xem ra… cặp đôi này sẽ gây nhau dài dài đây mà!
Cười thầm, Thanh Phong thản nhiên đứng lên rồi nhìn sang cô nàng đang hờn dõi, cất giọng :
- Đi, anh giúp em hiểu rõ mọi chuyện!
Vẫn chưa
hiểu lắm hàm ý của Thanh Phong, Thủy Tiên ngạc nhiên nhìn anh
nhưng rồi cũng ngoan ngoãn đi theo anh chàng. Tưởng anh dẫn cô đi
đâu chứ ai ngờ lại quay trở về với cái lớp 12S kia. Đưa tay
ngoắc Thế An xong, anh nói nhỏ gì đó với chàng Thế An rồi
ngồi xuống chỗ của mình. Sau đó còn ban tặng cho Thủy Tiên một cái nháy mắt đầy ẩn ý.
Bị Thế An
kéo xuống khuôn viên, Thủy Tiên tức càng thêm tức. Khi đến nơi,
đang định mắng anh một trận thì cô nàng đã nghe thấy chất
giọng ấm áp của anh vang lên, kèm theo đó là một cái ôm đầy
tình cảm.
- Sau này,
nếu có chuyện gì thì cứ hỏi thẳng anh, đừng có ghen tuông như
vậy. Phong đã nói cho anh hết rồi. Em đó, ngốc vừa thôi chứ, em thừa biết anh yêu em thế nào mà? Luôn tốt với mọi người đã
là bản tính của anh nên khó bỏ lắm. Còn nữa, ở bên em hoàn
toàn khác hẳn với ở bên những cô gái kia, hiểu chưa hả?
- Nhưng…
Dường như
vẫn còn uất ức nên Thuỷ Tiên toan gông cổ lên cãi bướng. Nhưng
cô chưa kịp mở lời thì đã bị bờ môi của Thế An ngăn lại.
- Không nhưng gì hết. Anh nói rồi, có gì thì cứ hỏi thẳng anh, đừng chịu một mình. Nhớ đó!
Và thế là…
mèo con hung hăng Thủy Tiên đã bị thuần hóa bởi chất giọng ấm
áp đầy chân tình và cử chỉ dịu dàng thể hiện sự thật lòng
của anh chàng Thế An.
Ngượng ngùng cuối đầu, Thủy Tiên khe khẽ thốt lên :
- Ừm, biết rồi mà.
4
Trở lại với cuộc đối đầu giữa chàng hội trưởng lạnh lùng và nhóc con sợ đủ thứ. Một khung cảnh hoàn toàn khác, một bầu không khi hoàn toàn chênh lệch so với khung cảnh giữa đôi uyên ương khi nãy.
Sau một hồi
đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Tiểu Phương cũng chịu mở miệng
mà cố trân mình nuốt những muỗng cháo do Chấn Vũ đúc vì cô
không muốn anh móm cho cô ăn!
Móm quái gì mà móm chứ! Cô có phải con nít lên 3 đâu!
Nhưng không biết vì sao mà Tiểu Phương lại sợ “hành động” đó mà ngoan ngoãn ngồi nuốt cháo trong uất ức nữa.
Công việc của anh là đúc cháo.
Công việc của cô là nuốt cháo.
Không thấy chán sao?
Chứ Tiểu Phương thì thấy ngán cháo lắm rồi đó!
Cuối cùng, không chịu nổi nữa nên chuột con phải vùng lên đấu tranh vì sự sống còn của mình.
Chẳng biết
nghĩ gì trong đầu, Chấn Vũ đặt tô cháo xuống bàn rồi bỏ đi
đâu đó. Bỏ lại cô nhóc ngồi ngơ ngác trong phòng. Nào ai biết
việc anh làm khiến chuột con mừng rơn.
Nhưng… niềm
vui chỉ vừa nhen nhúm lên thì đã vụt tắt ngay khi Chấn Vũ quay
trở lại phòng với chiếc hộp nhỏ trên tay. Đó chính là điểm
kì lạ mà Tiểu Phương dõi mắt quan sát. Đột nhiên, hệ thống
thần kinh trực thuộc đơn vị cảnh báo chớp nháy đèn báo hiệu
liên hồi khiến Tiểu Phương phập phòng lo sợ.
Trở lại vị
trí cũ, Chấn Vũ nghiêm túc làm tiếp công việc của mình. Anh
lạnh lùng múc một muỗng cháo rồi lại ra lệnh :
- Há miệng ra.
- Không!
Cứ nghĩ
rằng phản ứng kia của mình khiến Chấn Vũ tức lắm nên Tiểu
Phương cười thầm trong bụng. Cô nào hay anh đang có một âm mưu
khác.