_ Tức chết đi được… tức chết đi được…. Yaaaaaa…
Vừa đi, Tiểu Phương vừa lầm bà lầm bầm như nguyền rủa một ai đó. Mắt thì
lắm lét lườm hết thảy mọi xung quanh khiến ai cũng điều dòm cô bằng con mắt nghi hoặc.
Cảm thấy có người dóm ngó, Tiểu Phương cố trấn an mình và điều hòa nhiệt độ trong cơ thể. Duỗi chân, cô nhóc bước thẳng đến cấm địa để xả stress. Chỉ duy có nơi đó mới yên tĩnh tuyệt đối và không
bị ai nhìn.
Chỉ khi vừa
đặt chân vào cấm địa, Tiểu Phương đã hậm hực vứt balo xuống
đất. Bắt tay thành hình cái loa, cô nhóc hung hăng hét lớn :
_ Đồ con heoooooooo….
Lý do… Cái lý do đơn giản nhất khiến chuột con nổi giận chính là tên họ Triệu nào kia.
Hôm qua, vì
ham vui và nghe lời tên nào kia nên chuột con mới tin cậy mà đi
theo đến khu giải trí mới. Khu giải trí tuy có lớn và sang
trọng thật đấy. Chẳng những thế, còn có cả vô vàn trò chơi
thú vị, hấp dẫn “mê hoặc” chuột nhỏ.
Lần đầu
bước vào một khu sang trọng thế làm chuột con có phần bất ngờ lẫn ngạc nhiên. Và hẳn là, giá trò chơi đắt hơn ở khu giải
trí rẻ tiền rồi!
“Bé con phải khao anh… bằng với số tiền anh khao bé!”
Đấy! Vậy đấy!
Tiểu Phương
ham thích chơi rất ư là nhiều trò mới mẻ. Đến khi cô nhóc mệt
rã rồi thì ai kia chốt câu nói “vui” nhất trong ngày bằng cái
giọng lạnh như băng đăng ngàn năm làm Tiểu Phương vừa nghe xong
lập tức đóng băng.
Triệu Chấn
Vũ sau khi đã cho “con mồi” thỏa thích lựa chọn trò chơi thì
anh bắt đầu cười nham hiểm. Đến phiên anh chọn trò chơi! Tất
nhiên, số tiền đó cũng được tính vào khoảng tiền chuột nhỏ
phải khao lại anh.
Chấn Vũ cũng “đâu ác lắm”. Những trò anh chọn toàn trò đắc nhất trong khu giải trí…
Và… điều ác nhất đối với Tiểu Phương chính là trò chơi kinh dị. Nhóc con
nào dám “bén mảng” vào “Hang tử thần”… Thế mà bị “ép buộc”
phải vào. Suốt chặng đường “khám phá” hang ổ đen Tiểu Phương
chỉ toàn nhắm mắt và bám lấy cánh tay rắn chắc của tên nào
kia thật chặt. Đã thế đôi khi còn bị hắn gạt phăng ra. Đến khi
ra ngoài còn bị ai kia nhạo báng bằng câu nói mỉa mai.
“Thích chứ!”
Tiểu Phương mém khóc đấy chứ chẳng đùa!
Nhớ lại mà tức vô cùng…
Máu giận
đang sôi sục trong tâm can Tiểu Phương như muốn phá vỡ mọi tế
bào thần kinh. Mím môi, chuột con hậm hực không biết nên xả tức vào đâu. Hét cũng đã hét nhưng sao giận vẫn chưa nguôi.
Khóe môi
hình thành đường cong ma mãnh mà không một con mắt nào nhìn
thấy được. Vì tầm nhìn của hai người kia đã bị cỏ che khuất
nên nào hay Chấn Vũ đang nhếch môi ma mị.
Không phải trùng hợp mà Chấn Vũ đến đây giờ này đâu. Mọi chuyện điều có nguyên nhân của nó mà!
Khắp mọi
ngóc ngách trong Kiến Văn, không nơi nào là không có camera.
Ngoại trừ nhà vệ sinh. Qua màn hình camera trong chiếc điện
thoại đa chức năng, Chấn Vũ quan sát hết thảy mọi thứ và mọi
chuyện diễn ra trong Kiến Văn mọi lúc mọi nơi.
Cấm địa… là một trong những nơi anh đang quan sát.
Qua chiếc phone đeo hờ trên tai, anh đã nghe rất rõ ràng tiếng hét “hay ho” của chuột con lém lỉnh.
Và qua khung
camera rõ nét, anh cũng đã nhìn thấy có kẻ lẻn vào cấm địa
và trèo lên cây ngồi một cách chiễm chệ.
Thế nên, Triệu Chấn Vũ đến đây để bắt trộm…
_ Cỏ có thuốc độc hãi. Gây mẫn ngứa.
Vừa nghe
thấy thế, Tiểu Phương và Thanh Phong liền tròn mắt dẹt nhìn
nhau hồi lâu. Đúng như dự định, cả hai nhảy ra khỏi cỏ xanh
trong chớp nhoáng và phủi phủi “chất độc hại” ra khỏi cơ thể.
Lời vừa dứt cũng là lúc hai cái bóng kia khuất sau cánh cổng to Kiến Văn.
Nhìn theo đứa bạn thân, Tiểu Phương cười tươi rồi tiếp tục dán
mắt xuống nền xi măng không cảm xúc. Quét quét…
Quăng cây chổi sang một bên, Thanh Phong ung dung bước đến cạnh chuột con, cười ma mãnh :
_ Dẹp! Không làm nữa. Bấy nhiêu đủ rồi. Mình đi uống nước.
Giật lấy cây chổi trong tay chuột nhỏ, Thanh Phong quăng sang bên khác rồi kéo cô nhóc đi. Thật ra Tiểu Phương cũng muốn quăng chổi từ lâu rồi nhưng không dám. Nhắc đến nước mới nhớ, khát khô cả cổ rồi.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, chuột con khẽ ngẩng đầu đưa ra quyết định. Vừa đó, Thanh Phong cũng cất giọng…
_ Đi Friend nhé!
_ Đi Friend nhé!
Một con gió
nhè nhẹ lướt qua đám lá vừa được gom lại. Đậu lại trên một
mảnh lá khô xơ xác, gió lặng im quan sát hoàng hôn dần buông.
Đâu đó trên nền trời đang chuyển màu, một vài chú chim nhỏ lượn qua lại giữa khung cảnh hòa sắc.
Hai tia nhìn
chốc chạm nhau trong tích tắc. Tận sâu trong đáy mắt là niềm
vui nho nhỏ. Hệt như vệt nắng đã lụi tàn từ lâu nhưng vẫn để
lại cho người ta cảm giác ấm áp.
Không hẹn mà cả hai cùng đồng thanh thốt lên ba từ, một điểm đến. Chẳng
ngờ Friend nhỏ bé lại có dịp được Trần Thanh Phong biết đến.
Lém lỉnh
nháy mắt, Tiểu Phương khẽ nói, chất giọng trong trẻo nương theo
gió chiều nhẹ đậu bên tai thiên thần tóc vàng :
_ Trước đầu giờ ngày mai, chủ mưu đến gặp tôi. Nếu không, hậu quả chắc ai cũng rõ!
_ Hội trưởng… tôi chính là chủ mưu.
Láo thật!
Anh đã có ý chừa cho chàng thanh niên kia con đường sống vậy
mà… Muốn chết lắm sao? Hoặc… kẻ đứng sau chuyện này sẽ khử
tên thế mạng ngay sau khi hắn ta bị Hội trưởng đuổi về?
Ý nghĩ kia
thoáng vụt qua cái đầu thông minh, Chấn Vũ dừng hẳn lại nơi
phía cửa ra vào của phòng Hội trưởng hồi lâu rồi chuyển mắt
sang hướng khác. Chẳng ai biết anh đang nghĩ gì…