Tiếng chim ríu rít chuyền cành trong ánh ban mai thật vui tai. Bình
minh dần nhạt màu. Thay vào đó là thứ ánh sáng trong vắt của
buổi sáng tinh sương.
Mới hôm qua, Tiểu Phương còn sợ hãi bấu víu lấy con người “nghĩa
hiệp” để thoát khỏi bóng đêm đáng ghét một cách an toàn. Thì
hôm nay, cô lại tươi tắn nghiêng mặt hứng gió trời.
Không sao quên được mùi hoắc hương dễ chịu kia. Cô lén lút lút định
ngẩng đầu nhìn gương mặt anh tuấn thì ngay tức khắc đã bị
phát hiện. Xấu hổ chỉ biết cuối đầu cho đến khi thấy đèn
đường có phần sáng hơn. Thế là, Tiểu Phương rời tay khỏi người ai kia một cách nhanh chóng. Vừa đi được chừng ba, bốn bước
thì lập tức, một bàn tay to tướng đã kéo lấy cổ áo cô khiến
cô phải lùi lại.
Gió đã lạnh nay càng lạnh hơn bởi câu nói khe khẽ được rít lên giữa đêm.
Ngay cả ngủ, Tiểu Phương cũng không sao đá bay câu nói đáng ghét kia ra khỏi tâm trí được.
Gió vi vu lướt nhẹ trên mặt đường để không tạo ra chút âm thanh
nào. Trời nhạt màu đến lạ. Hẳn là, hôm nay có mưa!
Xì xầm…
Xì xầm…
Từng thứ âm thanh khác nhau thi đua vang lên, không khí trở nên ồn ào. Khác hẳn với bầu không gian êm lìm ngoài kia.
Vừa đến cổng Kiến Văn, Tiểu Phương đã nhìn thấy “một bày ong vo
ve” cùng những tiếng bàn tán xôn xao vang ngút trời. Cô nhíu
mày nghi hoặc nhìn cảnh “hỗn loạn”. Vừa đó, từ trong đám đông, Thủy Tiên hối hả chạy ra khi nhìn thấy chuột con. Thở hì hụt, cô nói với giọng gấp gáp :
_
Chuột con, anh Thanh Phong đâu? Hôm qua, anh không nói gì với cậu
hết, đúng chứ? Cậu không hề biết chuyện gì về anh ấy, phải
không?
_ Ơ…
Tiểu Phương nghệch mặt ra. Thật sự thì cô chẳng hiểu nãy giờ
bạn mình đang ám chỉ điều gì nữa. Rốt cuộc, lại có chuyện
quái gì nữa đây? Có liên quan đến Trần Thanh Phong sao?
Phải rồi! Ngay chính hôm qua, sau khi nhận được cuộc điện từ ai đó,
Thanh Phong đã tối sầm mặt và giận dữ bỏ đi. Anh đã gặp
chuyện gì sao?
Tiểu Phương lo lắng nhìn Thủy Tiên không biết nói gì. Tâm trạng bắt
đầu rối bời khi nghĩ đến việc Thanh Phong xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, sao hôm nay học sinh Kiến Văn lại tập trung trước bảng
thông báo thế kia? Trường tổ chức cuộc thi hay hội thao gì
chăng?
Chất giọng trầm thấp lạ lẫm được truyền đến tay chuột con ngay lúc đó. Gương mặt không chút biểu cảm, tia nhìn chứa đựng sự căm
phẫn tột cùng. Thanh Phong rẽ chân sang bên khác, bước đi thẳng
thừng.
Ngẩng người, Tiểu Phương hoang mang nhìn theo thiên thần tóc vàng đã
đi xa mà không hiểu chuyện gì đã xảy ra với anh. Cô nhớ, mình
đâu làm sai chuyện gì? Rõ ràng là vậy!
_ Đồ hèn!
_ Trơ trẽn.
_ Tiểu nhân.
Một loạt các từ ngữ mắng nhiết thậm tệ đồng loạt vang bên tai
khiến chuột con càng ngơ ngác hơn. Cô đứng bất động nhận lấy
những cái nhìn khinh bỉ của hàng nữ sinh trước mặt.
Rời bảng thông báo, các cô nàng nữ sinh kiêu kỳ thay nhau ném những cái nhìn miệt thị cho “kẻ tiểu nhân” rồi bỏ đi.
Sững người, Tiểu Phương như muốn khụy xuống khi nhìn thấy từng hàng chữ đậm nét trên bảng thông báo. Mẫu đối thoại giữa cô và
Trần Thanh Phong, những gì anh kể điều được ghi hết lên bảng
thông báo với tiêu đề : Trần Thanh Phong - hoàng tử sa đọa”.
Chẳng những thế, dòng cuối cùng còn ghi thêm kẻ bêu xấu anh và loan truyền tin này là ai.
_ Tức chết đi được. Chuột con, cậu yên tâm đi, tớ tin cậu mà. Cậu không phải người như thế!
Xé
nát những gì dán trên bảng thông báo, Thủy Tiên nghiến răng ken
két. Cô tức giận vò nát tờ giấy đáng ghét rồi vỗ nhẹ vai
bạn mình an ủi. Chuột con tinh nghịch trong mắt Thủy Tiên không
hề làm những chuyện dơ bẩn đến vậy! Rõ là thế!
2
Ngồi chéo chân, Thanh Phong ung dung nhấm nháp tách trà nóng một
cách từ tốn. Chẳng thèm nghĩ ngợi nhiều, cũng chẳng thèm quan tâm ai đang ngồi trước mặt mình. Cứ như vậy, anh ngồi giữa
giang phòng im lìm không tiếng động hệt như đang thu mình trong
thế giới của riêng mình. Một thế giới ngập tràn đau thương và
sự đơn độc.
Nực cười. Vậy mà anh đã nghĩ, rằng mình không đơn độc nữa. Rằng
bé con nào đó đã khiến anh vui biết bao. Rằng anh sắp sửa lạc
vào mê cung ái tình mà chính anh căm ghét. Đã sao, giờ, mọi
thứ tan biến trong phút chốc. Cứ bốc hơi hệt hơi nước mà không
để lại chút dấu vết nào.
Ngây thơ à? Trong sáng ư? Hồn nhiên sao?
Tất cả điều dùng để che mắt mà thôi. Rốt cuộc, cũng chẳng ai trên đời là đáng tin. Ngay cả chính mình cũng vậy!
Ngụm trà này… sao lại chát đến vậy!?
Để
mà xem, anh sẽ đùa bé con kia. Chỉ là cỏ dại thì làm sao sánh bằng hoa hồng? Hẳn là, bé con sẽ ngã gục trước anh. Rồi, anh
sẽ… thế nào nhỉ? Sẽ quăng món đồ chơi mới ấy sang một bên? Hay chà đạp nó? Không, phải mạnh tay hơn với thứ đồ chơi này.
Đúng vậy!
Nhưng, Thanh Phong nào hay biết, cỏ dại mạnh mẽ hơn anh tưởng. Đó là
lý do vì sao chúng vẫn tồn tại được sau những trận mưa giông
trông khi có hàng tá cây to đã bị quật ngã trong chớp mắt.
_ Thanh Phong!
_ …
Mãi chìm đắm trong thế giới của riêng mình, Thanh Phong nào hay có
người đang gọi anh. Anh vẫn im lìm, cầm tách trà trong tay.
_ Trần Thanh Phong!
Lần này, Thanh Phong đã nghe thấy tiếng kêu. Cũng chẳng phải nghe
thấy nên mới thoát khỏi nghĩ suy, chỉ là… anh nghe có “kẻ” gọi cả họ lẫn tên mình nên mới thoát khỏi dòng suy nghĩ kia. Thanh Phong ghét có người gọi cả họ lẫn tên mình như thế! Vì, họ
của anh, nhắc cho anh nhớ, anh có một người cha như thế nào…
Trong Kiến Văn, ngoài Triệu Chấn Vũ không sợ trời, không sợ đất kia
ra thì vẫn còn một người. Hiệu trưởng thật khổ tâm khi mà ở
Kiến Văn uy nghiêm lại “chứa chấp” hai nhân tài “hiếm” này.
_ Cậu muốn nổi loạn sao?
Đi
vào vấn đề chính, Hiệu trưởng gạt bỏ “nỗi đau thầm kín” sang
một bên, từ tốn cất giọng. Lý do ông dùng từ “nổi loạn” rất
dễ hiểu. Hai cánh tay đắc lực của Kiến Văn – Triệu Chấn Vũ,
Trần Thanh Phong – một khi có scandal thì y như rằng, cả Kiến Văn sẽ loạn lên. Ngay cả Hiệu trưởng cũng đành bó tay. Thế nên,
ông luôn tìm mọi cách và bằng mọi giá, ngăn chặn scandal của
hai “ông vua” trẻ kia.
Nhưng, một khi đã là vua thì đâu ai quản nổi!?
Nhếch môi, Thanh Phong thản nhiên đứng lên. Trước khi rời phòng Hiệu
trưởng, anh không quên bỏ lại một câu khiến người nghe tức trào
máu.
_ Ừ.
3
Cấm địa.
Không hiểu sao Tiểu Phương lại bước tới nơi được gọi là cấm địa
này nữa. Buồn cười thật. Lỡ không may mà bị tên Hội trưởng kia bắt gặp thì toi mạng. Chưa biết chừng lại còn hâm he đuổi
khỏi Kiến Văn nữa chứ.
Tựa người vào thân cây cao to, Tiểu Phương cụp mắt buồn bã. Mặc
kệ, bị bắt gặp thì đã sao. Giờ đang buồn, không quan tâm chuyện đó.
Tán cây rộng như đang xòe ra che chắn cho dáng người nhỏ bé. Nhành
cây lao xao chuyển động theo gió như khẽ cất tiếng an ủi tâm
trạng không vui. Cánh hoa hồng nhạt nhẹ rời cành, rơi vào tay
chuột con. Thật mỏng manh. Chỉ cần co tay lại chắc chắn hoa sẽ
nát cho xem. Giống như niềm tin vậy…
Nắng nhẹ hắt vào tán lá xanh rì. Chiếu sáng cả một vùng rộng
lớn. Những cánh hoa bé li ti cũng đung đưa theo gió, cứ như đang
vui lắm.
Tại sao anh lại không tin cô chứ!? Cô không hề làm chuyện đó. Anh
thừa biết, cô thích cái đẹp. Hà cớ gì phải làm hại người
đẹp bằng trò tiểu nhân kia?
Vì
mãi ngắm nhìn cảnh quang và mãi nghĩ mông lung về Thanh Phong
nên khứu giác dường như chẳng hoạt động. Vì thế mà Tiểu Phương không hề hay biết chủ nhân của lãnh địa này đã đặt chân đến.
Mùi hoắc hương đang men theo gió, lan rộng khắp nơi.
Trong đôi mắt xanh giá buốt là khoảng trời vô định. Là tâm trạng
không thể gọi tên. Là dòng nghĩ suy không ai có thể chạm đến
được.
Rút phone ra khỏi tai, Chấn Vũ nhẹ sải chân bước đến con nhóc
trước mặt. Dù bước chân anh đủ làm người khác rợn người đấy,
nhưng chuột con vẫn không hề hay biết sự tồn tại của anh.
_ Bé con, lại dám vào đây?
Cất giọng, Chấn Vũ đứng thẳng người, mắt dán chặt vào con người nhỏ bé kia không rời.
Giờ, Tiểu Phương nhận thấy sự có mặt của ai đó. Chớp nhẹ mắt, cô đứng dậy rồi buồn bã đáp lại :
_ Xin lỗi. Phương chỉ “mượn” chỗ này chút thôi.
Đang buồn, Tiểu Phương định bụng sẽ biến khỏi mắt anh trước khi anh đuổi. Nhưng, ý nghĩ kia chỉ vừa lóe lên chưa đầy 5 phút thì
đã bị gạt phăng ngay lập tức.
Quay quắt sang tên ngang tàn nào kia, chuột con nhẹ giọng đớp chát thói bạo hành :
_
Anh Chấn Vũ đã nói, nó là của Phương. Tùy Phương mà! Thế nên,
việc Phương đập nó là chuyện bình thường. Vì đó là tài sản
của Phương.
_ Trên đó có tên Phương, huh?
Rõ là không!
Tiểu Phương nhân cơ hội ai kia vừa nhắm mắt, toan đứng lên. Cô nhìn
chàng thanh niên trước mặt chầm chầm rồi nghiến răng hung hăng.
Cuối người, cô nhóc lém lỉnh nói khẽ vào tai ai kia :
Thanh Phong giận dữ nghiến răng, anh nhìn chằm chằm Chấn Vũ như muốn xông vào đánh một trận hả hê. Dường như máu trong khoang ngực
đang thôi thúc anh làm chuyện đó. Ngay bây giờ!
Không do dự, Thanh Phong vo tay thành nắm đấm. Thật dứt khoát, anh lao tới và vung tay lên. Nhanh như cắt.
Bộp!
Thời gian như dừng lại ngay lúc đó, Tiểu Phương lạnh run người tròn
mắt ngạc nhiên. Cô bàng hoàng không hiểu chuyện quái gì đang
diễn ra.
Mưa mỗi lúc một lớn hơn…
Cảnh quang càng u ám hơn…
Vạn vật như bị mảng nước trắng xóa bao phủ…
Giữ chặt nắm đấm của Thanh Phong trong tay, Chấn Vũ nhếch môi ma mị rồi gạt phăng nó ra trong phút chốc. Cho một tay vào túi, anh
nhẹ thảy chất giọng lạnh lẽo vào màn mây mù trắng xóa.
Trong mảng trắng, cái dáng gầy gầy của cô hầu nhanh chóng hiện ra
cùng cây dù trên tay. Mở cửa thật nhanh, cô vội chạy đến chìa ô cho anh nhưng lại bị gạt phăng.