"Có Đại Lực** hộ
giá, là ai không có mắt dám động thủ trên đầu Thái Tuế?" Ada nhớ tới
tình huống sến súa sáng nay, không khỏi hạ thấp giọng, vừa đi ra khỏi
phòng làm việc vừa cười ha ha.
**Đại lực: một lối chơi chữ, ám chỉ Lăng Lực, người nắm giữ quyền lực to lớn.
"Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi. Có bạn bè nào xấu xa hơn chị không?" Mạc Đồng tức giận nói.
"Ha ha, em cứ phong lưu khoái hoạt đi, chị em còn phải chiến đấu trong nước sôi lửa bỏng, thương tích đầy mình. Còn có tâm trạng cân bằng cuộc sống sao?" Ada cười thành tiếng. "Em không biết căn bệnh sáng nay của em hành hạ không biết bao nhiêu trái tim của các thiếu nữ thơ ngây đâu."
"Gì mà ngây thơ, còn thiếu nữ nữa chứ? Trong công ty chúng ta có thiếu nữ ngây thơ nào nhỏ hơn hai mươi tuổi sao?"
"Thôi em gái yêu quý, mau nói chị nghe, anh ta bế em đi đâu vậy?"
"Còn đi đâu được nữa, tất nhiên là đi bệnh viện."
Ada cười tới chảy nước mắt. "Đi thật hả?"
"Em đã nói em không có bệnh nhưng anh ta không tin, ông bác sĩ kia còn đưa ra một thực đơn ăn uống dài ngoằng, còn định truyền nước cho em làm em sợ gần chết, chị biết đấy, mạch máu em bị chìm, rất sợ bị truyền dịch."
"Đừng có dài dòng nữa, báo cáo kết quả mau."
"Kết quả là em tránh được một kiếp, anh ra đưa em đến nhà anh ta, còn nói em phải nghỉ ngơi cho tốt. Bây giờ vẫn còn chưa tối, em ngủ thế nào được."
Trong khi Mạc Đồng đang nhăn nhó rầu rĩ, Ada ở đầu dây bên kia lại hâm mộ
"woa, woa". "Trời ơi, bây giờ em đang ở trong nhà anh ta sao? Nhanh như
vậy đã đi gặp mặt bố mẹ chồng rồi?"
Mạc Đồng ngửa mặt thở dài.
"Gặp cái đầu chị, là một căn hộ chung cư anh ta mua ở bên ngoài để tiện
đi lại. Anh ấy đưa em tới đây rồi về công ty luôn. Không giống như kịch
bản đen tối trong đầu chị đâu, những lời này của chị mà để Bùi Văn nhà
em nghe được, chắc chắn sẽ xé rách cái miệng bát quái của chị."
"Xì, gì mà Bùi Văn nhà em, nói mà không biết ngượng."
"Có gì phải ngượng, cũng là chuyện sớm muộn thôi."
"Nghe em nói như vậy chị cũng muốn gặp mặt người của em xem anh ta có gì tốt
mà để em toàn tâm toàn ý yêu anh ta như vậy, ngay cả một soái ca hiếm có như giám đốc Lăng cũng không làm em động tâm."
"Không phải vội,
sớm muộn gì chị cũng được nhìn thấy." Mạc Đồng hơi ngừng lại. "Thật ra
chị hiểu lầm Lăng Lực rồi, chị đừng nhìn anh ta có vẻ ngoài phòng lưu,
thực tế anh ta là một người từng bị tổn thương về mặt tình cảm, anh ấy
đối xử đặc biệt với em là vì em giống với một người quen cũ của anh ta."
"Thật sao? Chính miệng anh ta nói như thế với em?" Ada nửa tin nửa ngờ, không khỏi nhớ lại đêm đó, anh ta vừa ôm Mạc Đồng vừa luôn miệng gọi tên cô,
nhìn thế nào cũng không giống như coi Mạc Đồng là người thế thân, xem ra chuyện này có gì đó rất lạ, không biết rõ ngọn nguồn, cô không dám nói
ra chân tướng với Mạc Đồng.
"Ừm, đúng vậy, thế nên sau này chị
đừng có suy nghĩ lung tung nữa." Mạc Đồng nhớ tới chuyện chính. "Được
rồi, đừng nói mấy chuyện này nữa, quay lại chủ đề chính. Bây giờ em bị
bó buộc ở đây, túi xách và chìa khóa đều để trong phòng, trong người
không có tiền, không thể về nhà. Hơn nữa em cũng không biết đường. Thế
nên chỉ có một cách, em bắt xe về công ty, chị cầm một trăm tệ gửi ở
phòng bảo vệ, khi em tới nơi trả cho tài xế hộ em."
"Em được lắm
Mạc Đồng, mấy loại chuyện tiền trảm hậu tấu lỗ vốn này mà em cũng nghĩ
ra được." Cô còn đang đùa giỡ mấy câu, chợt cửa phòng làm việc của Tổng
giám đốc hé mở, Lăng Lực tiễn một vị khách bụng bự ra ngoài, dùng ánh
mắt nghi ngờ nhìn cô, cô vội hạ thấp giọng nói: "Được rồi, bớt nói nhảm
đi, chị cầm tiền đợi em dưới tầng, nhưng em nhớ phải trả lại đầy đủ cả
gốc lẫn lãi."
"Yên tâm, cảm ơn chị trước."
Mạc Đồng cúp
máy bước xuống tầng. Lúc đi tới đây cô ở trong trạng thái mơ ngủ, ngay
cả đường ra khỏi khu chung cư này như thế cũng không biết, loay hoay hỏi thăm vài lần mới vất vả đi ra được, bắt được một chiếc taxi, vừa nói
tên tập đoàn Á Hoa, bác tài không nói năng gì quay đầu xe lại.
Thì ra chỗ này cách tập đoàn Á Hoa chưa đầy hai mươi phút đi xe, xe vừa
dừng lại, Mạc Đồng cười xin lỗi. "Đợi tôi một chút, bây giờ trên người
tôi không có tiền, bạn tôi đang đợi ở cổng đằng kia, nếu anh không tin,
có thể đi theo tôi."
Bác tài nói: "Không sao, dù gì cô cũng là
nhân viên ở đây, hòa thượng chạy được miếu không chạy được, còn nếu
không phải, tốc độc chạy trốn của cô cũng không thể bằng xe của tôi."
Mạc Đồng không ngừng luôn miệng cảm ơn, vừa bước xuống xe liền chạy đến phòng bảo vệ, nói lớn: "Tiền đâu rồi?"
Nhìn gương mặt của em trai bảo vệ ngây ra như hòa thượng không sờ thấy tóc, Mạc Đồng không nhịn được thúc giục. "100 tệ."
Lúc này em trai bảo vệ mới hiểu ra, vội vàng lấy 100 tệ trong túi áo Ada
gửi ở chỗ anh ta cho Mạc Đồng. Trả tiền xong, Mạc Đồng luôn miệng nói
cảm ơn, sau đó mới quay người đi vào công ty.
Cô đi tới trước cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc, hít sâu một hơi, cẩn thận xoay nắm
cửa, cố gắng không để phát ra tiếng động. Sau khi mở cửa cô mới phát
hiện phòng làm việc trống rỗng, Lăng Lực không có ở đây, cô thầm khen
hay, ngay cả ông trời cũng giúp cô. Cô chạy nhanh tới chỗ của mình, cầm
lấy túi xách chạy ra ngoài. Lúc tới ban biên tập số hai, cô còn khẽ
ngoắc tay gọi Ada ra ngoài, Ada vừa bước ra đã nói. "Về rồi à?" Mạc Đồng vội vàng nói. "Là em lén về đây, chị đừng nói to thế." Cô rút 100 tệ
trong ví ra đưa cho Ada. "Lần này thật cảm ơn chị. Em đi trước đây, có
gì tối buôn sau." Ada nhìn dáng vẻ thập thò như trộm của cô, chỉ nói.
"Được rồi, em đi đi. Buổi tối gọi cho chị." Mạc Đồng chạy như bay về
phía thang máy, thoắt cái đã không thấy người đâu.
Đến khi tan
tầm, Lăng Lực nghĩ tới Mạc Đồng đang chờ ở nhà liền thu dọn đồ đạc trở
về cho sớm, ra khỏi phòng mới nhớ tới túi xách của cô, nhưng khi quay
lại thì không thấy cái túi đâu nữa. Anh lấy di động gọi vào số của Mạc
Đồng, vừa đúng lúc Mạc Đồng bước lên xe buýt, vừa nhìn đã thấy Lăng Lực
gọi tới.
"Giám đốc Lăng."
"Em về công ty lúc nào vậy?"
Mạc Đồng xấu hổ nói. "Một lúc lâu rồi."
"Sao anh không biết."
"Lúc đấy anh không có trong phòng."
"Vậy em lấy tiền ở đâu?"
"Là em đi xe về, em bảo Ada để tiền ở phòng bảo vệ, em xuống xe thì qua đó lấy."
Đầu dây bên kia trầm mặc một chút, sau đó cất tiếng nói. "Được lắm, còn có
gan coi phòng của tôi như chỗ không người mà vào trộm đồ.”
Mạc Đồng vội vàng nói. “Lấy đồ của mình cũng coi là trộm được sao?”
Lăng Lực nghe vậy cười. “Ừ, không được sự cho phép thì chính là trộm.”
Mạc Đồng biết anh đang đùa mình, ấp úng không biết trả lời thế nào. Lăng
Lực thấy cô im lặng hồi lâu, liền nói. “Được rồi, về nhà nhớ nghỉ ngơi
cho tốt, nếu em đã về rồi, tôi ở lại công ty làm thêm chút việc.”
“Cảm ơn anh.”
…………
Những tuần kế tiếp sóng yên biển lặng. Lăng Lực rất quan tâm chiếu cố cô, các bản kế hoạch lớn nhỏ cũng không giao cho cô mà tự mình viết. Công việc
chủ yếu của cô chỉ là sắp xếp cuộc hẹn cho Lăng Lực, tập trung chuẩn bị
tài liệu tiếng anh. Quen công việc rồi làm gì cũng dễ dàng hơn nhiều.
Sau khi hội chợ sách trong nước kết thúc thuận lợi thì đã tới tháng mười.
Khoảng cách tới ngày triển lãm sách quốc tế ở Frankfort Đức ngày càng
gần, Mạc Đồng đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu, vì không muốn mất mặt ở hội
chợ triển lãm sách có quy mô lớn nhất thế giới, cô còn đặc biệt chuẩn bị thêm tài liệu tham khảo về những hội chợ triển lãm lần trước.
Triển lãm sách quốc tế Frankfort năm nay tổ chức vào ngày mùng mười tháng
mười, trong vòng bốn ngày. Đoàn của Lăng Lực sẽ tới sớm trước ba ngày,
quyết định lên đường vào ngày mùng sáu tháng mười.
Trước hôm quốc khánh, Dương Bùi Văn từng gọi điện hẹn cô tới thành phố B chơi, nhân
tiện tham quan công ty của anh, lúc đó Mạc Đồng đã đồng ý, nhưng khi
biết Lăng Lực định dẫn cô đi Đức tham gia triển lãm, cô liền gọi điện
nói lại với Dương Bùi Văn. Chỉ là cô lại giấu chuyện mình bị điều sang
làm thư ký riêng của Lăng lực, cô nói do lãnh đạo thấy cô có năng khiếu
sáng tác nên chọn cô đi cùng, cộng thêm chuyên ngành tiếng anh của cô.
Cô cảm thấy không nên để Dương Bùi Văn biết quá nhiều, tránh càng bôi
càng đen. Dương Bùi Văn tỏ ý đã hiểu, trước nay, anh vẫn luôn tin tưởng
cô một cách tuyệt đối.
**Quốc khánh Trung Quốc là ngày 1/10
Tối mùng năm, Mạc Đồng thu dọn xong xuôi hành lý, sau khi tắm liền thoải mái ngồi trên ghế sofa gọi điện cho Dương Bùi Văn.
“Anh đang làm gì thế?”
“Còn làm gì được nữa? Anh đang làm thêm giờ, công ty của anh là công ty nhỏ
không thể thoải mái như lãnh đạo của em được, ở đây chuyện gì anh cũng
phải làm. Ông chủ kiêm nhân viên, đúng là mạng khổ.”
“Mạng khổ
này không phải do anh tự rước lấy sao? Ai bảo anh có phúc mà không
hưởng.” Dù trước nay Dương Bùi Văn luôn thận trọng khi nói chuyện về gia đình mình, nhưng Mạc Đồng cũng hiểu được ít nhiều. Cô biết sự vất vả
của anh hoàn toàn là do anh tự nguyện.
Dương Bùi Văn nghe xong
cười ha ha. “Không phải anh đang hy sinh sức lao động, để Dương phu nhân tương lai có cuộc sống tốt sao?”
“Thôi đi.” Mạc Đồng xấu hổ nói. “Anh toàn trêu em.”
Dương Bùi Văn nghe xong liền hắng giọng. “Không phải em thích được anh trêu
sao. Anh nhớ lúc ở Tam Á, không biết là ai rất hưởng thụ……”
“Dương Bùi Văn, anh….” Mạc Đồng xấu hổ ngắt lời anh, sau đó cắn răng nguyền rủa. “Da mặt quá dày.”
Dương Bùi Văn bị mắng nhưng lại cười rất đắc ý, trong tiếng cười khàn khàn
mang theo tình cảm nồng đậm. “Được lắm, em dám mắng anh, để xem mùa xuân sang năm anh xử em như thế nào.”
“Mùa xuân anh sẽ tới đây sao?”
Mạc Đồng không muốn tiếp tục dây dưa với anh, cô biết cả về phương diện
thân thể hay miệng lưỡi cô hoàn toàn không áp đảo nổi anh, đây là chân
lý được đúc rút từ hồi học đại học.
“Anh sẽ cố gắng thu xếp. Em yên tâm chuẩn bị quà Tết đợi anh qua là được. Đến lúc đó, chúng ta sẽ gặp lại nhau.”
“Vâng.”
“Vậy là mai em công tác đúng không?” Dương Bùi Văn hỏi ngược lại.
“Ừm.”
“Sắp xếp hành lý xong chưa?”
“Xong hết rồi.”
“Không có chuyện gì thì cũng đừng xem TV, ngủ sớm một chút đi.”
“Được rồi. Anh cũng đừng có thức muộn quá nhé.”
“Ừ, anh biết rồi. Vậy em cúp máy trước đi, trước khi cúp máy nhớ hôn ông xã em một cái. Nhớ là phải kêu vào.”
Mạc Đồng nghe xong vừa thẹn vừa giận, hét lớn. “Dương--- Bùi---- Văn! Anh không muốn sống nữa rồi.”
“Được rồi, được rồi.” Dương Bùi Văn vội đẩy điện thoại ra xa lỗ tai. “Em nghe đi, âm thanh kêu quá, đến màng nhĩ anh cũng muốn thủng luôn. Cứ tạm vậy đã, bảo bối, ngủ ngon.” Lời vừa dứt, điện thoại vang lên âm thanh tút
tút.