Trong thời điểm
Mạc Đồng và Dương Bùi Văn tình chàng ý thiếp ở Tam Á, mọi người ở tập
đoàn Á Hoa luôn sống trong tình trạng hỗn loạn, nơm nớp sợ hãi. Sắc mặt
Lăng Lực cả ngày khó coi, nhìn thứ gì cũng thấy không thuận mắt. Không
có việc gì lại tới tuần tra từng phòng ban một, có thể bới lông tìm vết bất kỳ lúc nào, khiến cho tất cả mọi người thấp thỏm không yên, ai cũng chỉ lo tự bảo vệ mình.
Mạch nước ngầm trong công ty vốn đang chảy xiết, tới ngày thứ sáu lại xảy ra một sự kiện mang tính bùng nổ mạnh mẽ, đó là thiên kim Phùng Linh Linh của tập đoàn Thịnh Thế tới Á Hoa, còn đặc biệt tới tìm giám đốc Lăng Lực của bọn họ.
Giờ tan tầm chiều thứ sáu, Phùng Linh Linh xinh đẹp bức người được Mã phó tổng tập đoàn Á Hoa dẫn lên tầng mười ba, chiếc giày cao gót màu trắng không nhiễm một hạt bụi phát ra những tiếng vang trên sàn. Thang máy dừng lại, Mã Khôn cúi đầu làm thư thế mới rồi đi trước dẫn đường, lúc đi ngang qua đám biên tập đã thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò.
Dưới sự dẫn dắt của Mã Khôn, Phùng Linh Linh sải bước vào phòng làm việc của Lăng Lực.
“Giám đốc Lăng, Phùng tiểu thư tới.” Mã Khôn vừa vào cửa đã vội vàng thông báo.
Lăng Lực đang đọc báo cáo nghe thấy vậy liền ngẩng đầu nhìn lên, vừa thấy Phùng Linh Linh đi giày cao gót tới. Anh kinh ngạc đứng lên, cười hỏi: “Sao cô lại tới đây?”
“Tôi không tới được sao?” Phùng Linh Linh thản nhiên nhìn anh hỏi. “Không chào đón tôi?”
“Sao có thể như vậy.” Lăng Lực nói xong liền đi tới trước mặt cô. “Tôi mừng còn không kịp. Cũng vừa vặn đến giờ tan tầm.”
“Tôi muốn anh bất ngờ nên không gọi điện cho anh, chỉ khi tới Á Hoa mới phát hiện không biết anh làm việc ở đâu, thành ra tôi gọi điện cho Mã phó
tổng bảo anh ấy xuống dưới dẫn đường. Cảm ơn anh nhé, Mã phó tổng.”
Phùng Linh Linh nói xong liền nhoẻn miệng cười với Mã Khôn.
Mã
Khôn thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: “Đâu có, được Phùng tiểu thư nhớ tới là vinh hạnh của Mã Khôn tôi, tôi rất vui khi giúp đỡ cô.” Miệng
anh trơn như bôi mật, trong lòng lại thầm nghĩ: có cơ hội nhất định phải nịnh nọt bà giám đốc tương lai này.
Ở bữa tiệc hoan nghênh lần
trước, Lăng Lực đã biết Phùng Linh Linh rất nổi tiếng, trên dưới tập
đoàn Á Hoa không ai không biết cô, nhưng khi thấy hai người nói chuyện
tự nhiên như vậy anh vẫn thấy tò mò: “Hình như hai người rất thân?”
Phùng Linh Linh làm như không để ý quay lại nói. “Cái vòng luẩn quẩn này lớn
như vậy, thường xuyên gặp nhau thì có gì lạ. Nói không chừng tôi còn
biết nhiều người trong công ty hơn người làm giám đốc như anh.”
Lăng Lực cười, Mã Khôn cũng pha trò hùa theo. “Giám đốc Lăng mới về chưa
được bao lâu, vẫn chưa quen được nhiều người, Phùng tiểu thư nói vậy
không đúng rồi.”
Phùng Linh Linh quay lại nói với Lăng Lực. “Tôi đến mà cũng không nỡ mời tôi ngồi một chút.”
Lúc này Lăng Lực mới chỉ vào ghế dựa dành cho khách. “Mời ngồi, mời ngồi.”
Đã nhiều năm Mã Khôn chưa từng thấy thiên kim tập đoàn Thịnh Thế danh
tiếng lẫy lừng Phùng Linh Linh tới Á Hoa, có thể thấy mặt mũi giám đốc
bọn họ lớn tới mức nào. Mã Khôn khôn khéo, xảo ngôn lệnh sắc, chưa đầy
một giây đã nhận ra đây không phải lang quân hái hoa, mà là Phượng cầu
Hoàng, Phùng Linh Linh dùng mọi cách lấy lòng mà Lăng Lực chỉ lập lờ
nước đôi.
Vừa thấy Phùng Linh Linh ngồi xuống, anh liền nói: “Hai vị từ từ nói chuyện, tôi còn có việc phải xử lý.”
Lăng Lực ừ một câu, Mã Khôn liền nhanh chóng rời khỏi. Thấy Mã Khôn đi rồi Lăng Lực mới hỏi: “Uống trà nhé?”
Phùng Linh Linh cười duyên. “Tất nhiên rồi, hiếm có khi nào được uống trà do
đích thân giám đốc tập đoàn Á Hoa pha, sao lại không uống.”
Lăng Lực cười hỏi: “Uống trà xanh hay hồng trà?”
“Hồng trà đi.”
Lăng Lực ra ngoài pha trà còn nghe thấy Phùng Linh Linh nói. “Anh cũng kỹ
tính quá đấy, tuyển chọn thư ký lâu như vậy đúng là còn khó khăn hơn cả
hoàng đế tuyển phi.”
Bưng ấm trà mới pha trở về, Lăng Lực nói.
“Đừng phóng đại như vậy, tôi không khó hầu hạ chút nào. Phòng nhân sự
cũng đề cử hai, ba người của tôi, nhưng chưa vội thì cứ từ từ mà chọn.”
Lăng Lực rót cho cô một chén rồi tự rót cho mình một chén. Anh ngồi xuống
bưng chén trà lên uống một ngụm nhỏ. “Sao lại rảnh rỗi tới đây thế này?”
“Anh không đi, tôi đi không tốt hơn sao?” Cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng Lăng Lực có thể nhận ra sự ai oán trong giọng nói của cô.
“Tôi từng nói với cô, thời gian này thật sự tôi rất bận…..”
“Thôi đi, chỉ cần là người anh muốn gặp anh vẫn có thể dành ra ít thời gian.
Giống như tôi vậy, tôi cũng chẳng rảnh rỗi hơn anh là bao, nhưng nhìn
xem, chẳng phải tôi vẫn có thời gian tới gặp anh sao”
Nghe cô nói vậy Lăng Lực cũng không biết phản bác thế nào cho đúng, cảm giác như bị lật tẩy, anh chỉ đành cười xấu hổ. Đôi mắt đẹp của Phùng Linh Linh dời
về phía anh, khi vừa nhìn thấy phản ứng của anh đã biết mình đoán trúng
rồi. Cô nhìn đồng hồ nói. “Vậy giám đốc Lăng ngày kiếm tỷ bạc, đến giờ
tan tầm rồi, có bận rộn gì cũng phải ăn cơm chứ, đêm nay tôi mời khách
ăn hải sản, không biết giám đốc Lăng có nể mặt không?” Cô nói rất thoải
mái, nhưng có ai đã có người tới tận cửa mời cơm còn không nể mặt. Lăng
Lực sảng khoái đáp. “Vẫn là để tôi mời đi.”
Mục đích đã đạt được.
Phùng Linh Linh lườm anh, cười nói: “Tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh.”
Lăng Lực thu dọn chút đồ rồi cả hai cùng rời khỏi văn phòng, vừa nói vừa
cười đi tới thang máy. Suốt mấy ngày, mọi người chỉ nhìn thấy gương mặt
băng sơn của giám đốc, không khí trong công ty như đóng thành băng, hiếm khi thấy anh lộ vẻ tươi cười như hôm nay. Hai người vừa đi qua, ban
biên tập số hai lại sôi trào thêm lần nữa, trong lúc nhất thời, dưới đất rơi đầy những mảnh vỡ trái tim thiếu nữ.
Hài người tới Vương
Triều ăn hải sản, sau khi rời khỏi nhà hàng, Phùng Linh Linh thấy thời
gian còn sớm nên đề nghị. “Chúng ta đi hát karaoke đi, đã ra ngoài thì
nên chơi cho thỏa thích”
Lăng Lực không thích hát, nhưng anh cũng không muốn làm cô mất hứng, không có cách gì khác đành hỏi: “Cô muốn đi đâu?”
“Quảng trường Vanda cách nơi này không xa, chúng ta tới Agogo ở nơi đó đi.”
“Cô có muốn gọi thêm mấy người nữa không? Thật sự tôi không biết hát.”
Khó có cơ hội ở cùng một chỗ với anh, sao Phùng Linh Linh có thể tự rước
bóng đèn, cô nũng nịu trừng mắt nói. “Dù chỉ có mình anh làm khán giả,
tôi cũng không ngại biểu diễn cho anh xem cả đêm.”
Lăng Lực khẽ
cười che giấu cảm giác bất đắc dĩ, lái xe tới Vanda Agogo, trong lòng
thầm nghĩ không biết đên nay sẽ bị dày vò tới lúc nào.
Hai người
gọi một ít đồ ăn với bia, Phùng Linh Linh bắt đầu hát. Không thể phủ
nhận giọng hát Phùng Linh Linh rất hay, giai điệu cô hát chuyển từ nhanh sang chậm, từ dân ca tới tình ca, hát tới khàn cổ vẫn chưa cảm thấy
thỏa mãn. Ăn cơm xong từ bảy giờ tới mười giờ, Lăng Lực chỉ ngồi vỗ tay, trừ khi bị ép quá mức mới miễn cưỡng hát vài bài. Anh không thích hát,
cũng không muốn hát. Thậm chí ngũ âm của anh cũng không đầy đủ, Phùng
Linh Linh thấy anh quá miễn cưỡng nên cũng không làm khó anh nữa.
Phùng Linh Linh hát tới mệt, bỏ lại một nửa bài “Proud Of You.” ngồi xuống
bên cạnh Lăng Lực, mở một lon bia uống. Lăng Lực nhìn cô nói. “Đó là
rượu, không phải nước đâu.”
Phùng Linh Linh cười nói. “Anh sợ tôi say sao?” Nói xong cô lại đổ một lượng lớn vào miệng. “Tôi tự thú với
anh, lần trước tôi không hề say.”
Lăng Lực nhìn đồng hồ nói. “Hát thoải mái chưa? Bây giờ cũng không còn sớm nữa, hôm nay dừng ở đây đi.”
Phùng Linh Linh bĩu môi nói. “Còn sớm mà, mai cũng không phải đi làm nữa.”
Lăng Lực thấy cô uống hết một lon chỉ trong vài ngụm, còn định lấy một lon
khác nữa, anh vội lấy tay ngăn cô lại. “Đừng uống nữa, khát thì uống
nước khoáng đi.”
Phùng Linh Linh cầm lấy tay Lăng Lực, dùng vẻ
mặt của người say rượu nhìn anh đầy say mê, đột nhiên cô gục vào lòng
anh, hai cánh tay như hai con rắn quấn lấy cổ anh. Lăng Lực dùng sức đẩy cô ra “đừng như vậy”, nhưng làm thế nào cô cũng không động đậy.
Cô vùi đầu vào ngực anh, rầu rĩ hỏi: “Sao anh lại chán ghét tôi như vậy?”
Lăng Lực ngẩn người, cảm thấy không đành lòng, nhẫn nại nói: “Chúng ta có
thể trở thành bạn tốt. Tôi có thể coi cô như em gái mình.”
“Nhưng tôi không muốn, tôi không thèm làm em gái anh. Anh cũng biết tối muốn gì mà.” Giọng nói có phần nức nở khó giấu.
“Tôi từng nói với cô tôi không phải người tốt.”
“Tôi không sợ.”
Không phải Lăng Lực không biết thương hương tiếc ngọc, nhưng anh biết, nếu
anh đã vô tình cho Phùng Linh hi vọng, càng dây dưa sẽ càng phiền phức.
Nghĩ như vậy anh liền quyết tâm cứng rắn. “Sao cô vẫn chưa hiểu, tôi
không thể cho cô thứ cô muốn, cô và tôi không thể có kết quả, cha tôi và cha cô là bạn thâm giao, tôi không muốn làm tổn thương cô.”
Cánh tay đang bám trên cổ Lăng Lực của Phùng Linh Linh trở nên cứng ngắc,
những giọt nước mắt yên tĩnh rơi xuống người anh. Mãi lâu sau cô mới
nói: “Không có kết quả cũng không sao. Anh để tôi thành người phụ nữ của anh cũng được. Tôi cam đoan cha tôi sẽ không trách anh.”
Cuối
cùng Lăng Lực đành nhẫn tâm đẩy cô ra. “Coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra. Chỉ cần cô đồng ý, tôi sẽ vẫn coi cô như em gái. Đã trễ rồi,
tôi đi thanh toán rồi đợi cô dưới tầng.”
Nói xong anh tuyệt tình
đứng dậy rời khỏi lô ghế. Trên màn hình TV lớn xuất hiện hình ảnh một
người con gái duyên dáng đứng hát giữa đồng lúa mạch vàng óng, nhưng chỉ nhìn thấy khẩu hình mà không nghe thấy tiếng, đó là bài “Vở kịch độc
diễn – Hứa Như Vân”. Những lời ca trên màn hình từ từ hiện lên.
…………..
Bắt đầu là anh, kết thúc cũng là anh.
Đã để cho em nhập vai đến cùng.
Nếu đã định trước là bi kịch.
Tại sao lại làm em quá ảo tưởng?
Diễn xuất chỉ là tương phùng và biệt ly.
…………..
Thứ bảy là ngày Dương Bùi Văn và Mạc Đồng ở lại Tam Á thêm hai hôm nữa.
Dương Bùi Văn cũng dạy Mạc Đồng tập bơi thật. Anh dùng hai tay đỡ cô nổi lên mặt nước, cứ chậm rãi như vậy, Mạc Đồng cũng ngộ ra được chút ít.
Chỉ là học bơi đâu dễ như vậy, vì có một huấn luận viên miễn phí nhiệt
tình như Dương Bùi Văn, cô mới không vội vàng gì.
Buối tối, bọn họ ngồi trên bờ cát, nghe tiếng gió thổi, nghe tiếng sóng vỗ.
Đêm khuya yên tĩnh, cả trời đất như chỉ còn lại hai người họ. Trời làm
chăn, đất làm giường, Dương Bùi Văn kéo hai chân ôm lấy Mạc Đồng, Mạc
Đồng tựa vào lòng anh, an tâm nghe tiếng tim anh đập thình thịch.sssssssssssssss