“Đó là công việc làm thêm ngoài giờ học, Dương Bùi Văn tìm việc giúp mình,
mình báo đáp anh ấy, giúp anh ấy giặt quần áo. Cậu đừng nên hiểu lầm.”
Mạc Đồng cái khó ló cái khôn. “Hơn nữa, ai mà không biết Vương Nhược Nam chính là người yêu của Dương Bùi Văn, khoảng cách giữa mình và anh ấy thật sự rất xa.”
“Ra là vậy.” Nhắc tới Vương Nhược Nam, Vương Lộ Lộ còn đang nửa tin nửa ngờ đã hoàn toàn tin tưởng.
Đến giữa trưa, Dương Bùi Văn như kiến bò trên chảo nóng, anh có làm cách nào cũng không tìm thấy Mạc Đồng. Mãi tới buổi tối, anh mới tìm thấy cô ở phòng tự học.
Anh nắm chặt tay, thầm nghĩ: Em giỏi lắm Mạc Đồng, bây giờ em còn dám chống đối anh nữa phải không? Để xem anh thu phục em như thế nào. Anh tràn ngập ý chí chiến đấu bước vào trong gọi cô, cô không để ý; kéo cô, cô ngồi vững như núi Thái Sơn. Trong phòng học yên tĩnh có rất nhiều sinh viên đang chăm chỉ học hành, động tác của anh vô tình đụng phải một bạn học ngồi phía sau, chỉ thấy nam sinh kia tức giận nói. “Bạn học à, đây là phòng tự học, hai người muốn đánh muốn mắng muốn cười thì ra ngoài được không?”
Mạc Đồng nghe thấy đỏ bừng mặt, còn Dương Bùi Văn lúc trắng lúc đỏ, anh nhìn Mạc Đồng, cúi người ghé sát vào tai cô uy hiếp. “Em có đi ra không thì bảo?” Mạc Đồng cúi đầu, kiên quyết phun ra một chữ “không”. Dương Bùi Văn chịu thua, chỉ có thể phẫn nộ nhìn Mạc Đồng vui sướng khi thấy người gặp họa, lúc rời đi anh còn tức giận chỉ ngón tay về phía cô, làm khẩu hình nói. “Em chờ đấy cho anh.”
Cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.
Mạc Đồng tự học từ năm giờ, nhìn thấy đồng hồ chỉ mười một giờ, cô liền thu dọn sách vở quay về ký túc xá. Cô định về sớm một chút, nhưng lại sợ
Dương Bùi Văn chờ ở cửa, đã trễ như vậy, chắc anh cũng hết hy vọng rồi.
Cô nhàn nhã bước trên con đường nhỏ trở về ký túc, người trên đường lúc
này rất thưa thớt, phần lớn sinh viên đã đi nghỉ ngơi. Đột nhiên phía
rừng cây bên trái xuất hiện một đôi ưng trảo, nhanh nhẹn kéo cô vào
trong. Mạc Đồng còn tưởng có ma, sợ tới hồn phi phách tán, hét lớn. “Ai
đó?” thì nghe thấy một giọng nói hung dữ quen thuộc. “Anh đây.” Chờ tới
khi cô trấn tĩnh lại liền tức giận hỏi. “Đã trễ như vậy còn ở đây giả ma giả quỷ, anh bị bệnh à. Rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
“Làm gì?
Em còn dám hỏi như vậy sao. Em là loại người vong ân phụ nghĩa, không
chỉ dám la hét với ân nhân mà còn dám tắt điện thoại, từ chối cuộc gọi
của anh, em không muốn sống nữa đúng không?”
Mạc Đồng quay đầu định rời đi. “Em không tranh luận với anh.”
Cổ tay bị Dương Bùi Văn tóm chặt lấy. “Còn muốn chạy sao? Không dễ dàng như vậy dđâu.”
Mạc Đồng từ chối hai lần, lực tay Dương Bùi Văn rất mạnh, cô rõ ràng không
phải là đối thủ của anh, dưới tình thế cấp bách cô nảy sinh ác ý, nói
giọng uy hiếp. “Nếu anh không buông tay, em sẽ kêu lên, em nói thật đấy, anh có sợ không?” Nói xong cô liền há miệng tỏ vẻ sắp kêu lên.
Dương Bùi Văn vẫn ghì chặt tay cô, anh nhìn cô cười tủm tỉm, gương mặt khiến
bao nhiêu nữ sinh thần hồn điên đảo tiến lại gần, khẽ nói. “Em kêu đi.”
Tim Mạc Đồng đập loạn lên, tay kia dùng sức đẩy anh ra mà không dịch chuyển được chút nào, ai nói nam nữ bình đẳng, sự khác biệt giữa nam và nữ sờ
sờ ra đấy. Cô tức giận uy hiếp. “Em kêu thật đấy.”
Dương Bùi Văn không những không sợ mà còn cổ vũ. “Kêu đi, kêu nhanh đi.”
Mạc Đồng thấy không còn cách nào khác, mở miệng hô to. “Có……” chữ “ai
không” còn chưa kịp thoát ra ngoài, gương mặt xấu xa kia đã cúi hắn
xuống, đầu óc cô trở nên mơ hồ, miệng bị bịt chặt lại, đầu tiên cô kinh
ngạc mở to hai mắt, sau đó lại xấu hổ nhắm chặt mất lại, cô giãy dụa ưm
ưm vài tiếng lại bị cánh tay tà ác kia ôm chặt hơn, miệng bị chăn kín,
cả mũi cũng bị đè ép không thể hô hấp.
Lúc Dương Bùi Văn hôn thì
cô đang há miệng kêu, vì thế miệng cô mở rộng không hề phòng bị, anh
không cần cậy hàm răng cô đã tiến quân thần tốc, đầu lưỡi khuấy đảo
trong miệng cô, đảo đông đảo tây, vô cùng càn rỡ. Trên thực tế, chỉ vì
sự dọa dẫm của Mạc Đồng nên Dương Bùi Văn mới có thêm can đảm Bá vương
ngạnh thượng cung, đây cũng là nụ hôn đầu tiên của anh, không hề có kỹ
xảo, trình tự, đơn giản chỉ là bản năng và tình cảm mãnh liệt.
Mạc Đồng cảm nhận được hơi thở mùi bạc hà nhàn nhạt trong miệng anh, trong
đầu như có pháo hoa không ngừng nổ tung, dù rất xấu hổ nhưng cô lại
không ngăn được mình hưởng thụ cảm giác kỳ diệu này, sự chống cự yếu ớt
dần, cuối cùng chỉ biết thuận theo anh.
Mãi lâu sau, tới khi Dương Bùi Văn thỏa mãn cơn đói khát mới buông cô ra. Hai người đứng trong bóng cây loang lổ, thở hổn hển.
Mạc Đồng che miệng lại, khẽ mắng. “Anh là đồ lưu manh.”
Mặt Dương Bùi Văn đỏ bừng như người say rượu, nhưng vẫn không buông tha cô, cười nói. “Sợ rồi à, nếu em dám không nghe lời lần nữa, anh càng lưu
manh hơn.”
Mạc Đồng nghe vậy chỉ sợ anh xông tới làm loạn, cô lùi về phía sau mấy bước, xấu hổ hỏi: “Vậy rốt cuộc anh muốn gì?”
“Muốn gì? Hỏi hay lắm. Hôm nay anh giao hẹn với em ba điều. Thứ nhất, sau này em không được tự ý bắt chuyện với nam sinh. Thứ hai, anh gọi thì em
phải tới, không được lớn giọng với anh, không được từ chối cuộc gọi của
anh, càng không được tắt máy khi anh chưa cho phép. Thứ ba, lúc anh gọi
thì không được ra vẻ không quen biết anh, nhưng phải giữ bí mật chuyện
giặt quần áo giúp anh, không được để xuất hiện tin đồn.”
Mạc Đồng nghe thấy những điều khoản ngang ngược này cũng bất chấp cảm giác xấu
hổ khi nãy, hai tay chống hông, nhanh chóng hóa thành Mẫu Dạ Xoa, âm
lượng cao tới quãng tám. “Dựa vào cái gì?”
Dương Bùi Văn cười phóng đãng, không có ý tốt đi tới gần cô, uy hiếp: “Có bạn lĩnh em hỏi lại lần nữa đi.”
Mạc Đồng thấy tình hình không ổn, lùi liên tục về phía sau, cô nghĩ hảo hán phải bỏ qua thiệt hại trước mắt, hừ một tiếng, quay đầu co cẳng chạy,
trong nháy mắt đã ra khỏi rừng câu. Dương Bùi Văn không đuổi theo, anh
đứng phía sau nhìn bại tướng hốt hoảng trốn tránh như chuột cười mỹ mãn, anh nghĩ, em có chạy tới đâu cũng không chạy thoát khỏi lòng bàn tay
anh.
Về đến ký túc xá, Mạc Đồng ngồi chết lặng trên giường, lỗ
tai không ngừng ong ong, cô mất hồn mất vía, một lúc lâu vẫn không biết
đã có chuyện gì xảy ra. Cuối cùng, cô vẫn đưa ra được kết luận: cô đã bị Dương Bùi Văn cưỡng hôn.
Nằm trên giường, cô lăn qua lăn lại mà
vẫn không ngủ nổi. Những tình tiết trong rừng cây như một bộ phim tái
hiện trong đầu cô. Đúng là Dương Bùi Văn đã hôn cô, nhưng cái này được
tính là hôn sao? Nhớ lại cảnh đó, mặt cô nóng bừng như phát sốt.
Mà tối đó, Dương Bùi Văn như người vừa được uống mật, anh nằm trên giường
không ngừng vuốt ve môi mình cười trộm. Buổi sáng, khi tỉnh lại anh còn
phát hiện ngón trỏ vẫn đặt trên môi, khóe miệng cong cong giống lúc
trước khi ngủ.
Về sau, giống như Dương Bùi Văn đã cài thiết bị
theo dõi lên người cô, mọi hành tung của cô đều được anh nắm rõ. Chỉ cần có nam sinh bắt chuyện với cô trong nhà ăn, ở trên đường, trong thư
viện, cô đều có thể khe được một tiếng ho khan đã cật lực khống chế.
……………
Sau đó trường đại học A xảy ra một chuyện kinh thiên động địa. Đó là thị trưởng thành phố Y đến thị sát trường đại học A.
Chuyện cán bộ nhà nước tới thị sát trường học cũng không phải mới mẻ gì, nhưng khi nói qua bối cảnh, cả trường đại học A như muốn nổ tung. thì ra thị
trưởng thành phố Y chính là cha của trưởng ban tuyên truyền Vương Nhược
Nam, Vương Nhược Nam chính là con gái của thị trưởng thành phố Y, tên
của hai cán bộ cao cấp này đã khiến đại học A bùng nổ.
Cái này
cũng chưa tính là gì, truyện giật gân hơn nữa là hôm thị trưởng thành
phố Y tới, người đi theo ông ta không chỉ có ban lãnh đạo đại học A,
Vương Nhược Nam mà còn có cả chủ tịch hội sinh viên Dương Bùi Văn. Thị
trưởng đã chỉ đích danh anh đi cùng, vì thế, tất cả mọi người trong
trường đều tận mắt chứng kiến, ngài thị trưởng cao quý được đám đông
tháp tùng, hai bên trái phải là con gái cưng và con rể tương lai Dương
Bùi Văn.
Mạc Đồng không có cơ hội nhìn thấy hình ảnh hài hòa đó,
chỉ có mấy chị em trong ký túc trở về hào hứng kể lại, bàn luận sôi nổi
về mối tình Dương – Vương trong khoảng thời gian dài.
Sau đó Mạc
Đồng mới nhìn thấy ảnh chụp thị trưởng ở trước phòng tuyên truyên, ảnh
chụp dán đầy một tủ kính. Không chỉ có một bức cô nhìn thấy Dương Bùi
Văn, còn có một bức, cô nhìn thấy cảnh gia đình ấm áp, Dương Bùi Văn
thản nhiên đứng bên cạnh thị trưởng, mỉm cười. Còn thị trưởng thì cúi
đầu nhìn Dương Bùi Văn cười ngọt ngào với con gái bảo bối, mặt đầy vẻ
yêu chiều. Nhìn vào bức hình này thật khiến người ta có cảm giác, ba
người này chính là một gia đình.
Hôm đó là lúc chạng vạng, cô giả bộ đi ngang qua lại bị mất bức ảnh đó hấp dẫn tầm mắt. Sau đó, cô đã
xem xét rất kỹ lưỡng, trái tim không ngừng đập loạn như kẻ trộm.
Nhìn thấy những bức ảnh đó, cô thất thần đi tới chỗ pho tượng Lý Thì Trân
phía sau thư viện ngồi rất lâu. Cô cũng không biết mình đang nghĩ gì.
Mỗi lúc phiền muộn, cô đều thích ngồi ở một nơi an tĩnh, pho tượng Lý
Thì Trân trong rừng cây nhỏ chính là nơi an tĩnh cô yêu thích nhất.
Cô không muốn dây dưa, nhưng mỗi khi cô ghìm cương trước bờ vực, muốn để
bản thân tỉnh táo thì Dương Bùi Văn lại tới trêu chọc cô. Mỗi khi cô
khát khao mơ ước giấc mộng đẹp, anh lại dội cho cô một gáo nước lạnh.
Những ngày như vậy phải tiếp tục bao lâu nữa? Nghĩ kỹ lại, anh chưa bao
giờ hứa hẹn gì với cô. Đúng là cô tự chuốc phiền toái vào người.
Ngay lúc cô nghĩ sau này nên đối xử với người kia như thế nào, người kia lại gọi điện tới.
“Đi ăn cơm với anh.” Hiện giờ, biểu hiện của Dương Bùi Văn giống như cô đã trở thành vật sở hữu của anh.
“Em ăn rồi.”
“Ăn rồi thì đi ăn khuya với anh.”
Hai mắt Mặc Đồng bắt đầu ẩm ướt. “Không đi có được không?”
Phía bên kia điện thoại im lặng một lát, hình như Dương Bùi Văn nhận ra
giọng nói cô có phần khác lạ, liền hỏi. “Có phải gần đây em đã nghe được tin đồn gì không?”