"Đang ở dưới sân nhà em." Dương Bùi Văn nói xong liền cúp máy.
Thang máy bị hỏng nên sau khi đi giày xong Mạc Đồng liền vội vã chạy xuống lầu, vừa chạy xuống đã nhìn thấy Dương Bùi Văn mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng đứng tựa vào xe, vẻ mặt điềm đạm tràn đầy sức sống. Khuôn mặt của anh rất anh tuấn, đôi mắt sáng như sao, toàn thân tràn đầy sức sống thanh xuân, lúc còn học đại học ai gặp cũng yêu, đúng là một chủ tịch hội học sinh đào hoa.
Thấy Mạc Đồng đi tới trước mặt, anh làm bộ liếc nhìn đồng hồ đeo tay, "Hai phút. Người hầu nhà ta càng ngày càng không để ân nhân này vào trong mắt nữa rồi!" Anh cố ý ra vẻ mất hứng nói.
"Em vừa tắt điện thoại xong liền chạy một mạch xuống đây, giờ vẫn còn đang thở gấp này. Còn nữa, ai là người hầu nhà anh?"
"Hắc, em dám không nhận sao, một ngày làm người hầu thì cả đời cũng là người hầu. Em dám nói em chưa từng làm người hầu của anh sao?"
"Lúc đó em dựa vào hai bàn tay mình mà kiếm tiền, chỉ bán sức lao động chứ có ký vào khế ước bán thân đâu." Mạc Đồng bĩu môi tỏ vẻ khinh thường, tiếp đó hai người nhìn nhau cười ha ha.
. . . . . .
Nếu như năm đó Dương Bùi Văn không đăng bản tin quảng cáo tuyển dụng kì lạ kia, có lẽ cả đời này cô cũng không có cơ hội gặp Dương Bùi Văn, như vậy cuộc đời của cô sẽ thay đổi thế nào
đây? Cho tới bây giờ, có nhiều khi Mạc Đồng vẫn không nhịn được mà tưởng tượng tới tình huống đó.
Một người cùng với một sự kiện ngẫu
nhiên, một lần vô tình gặp gỡ lại giống như một nhánh rẽ mới trên đường
đời có thể đưa con người đi tới một tương lai hoàn toàn mới. Đối với Mạc Đồng mà nói Dương Bùi Văn chính là người như vậy.
Anh chính là ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi vào cuộc đời cô lúc tăm tối nhất, mang tới cho cô ấm áp và cả hi vọng.
Năm đó Mạc Đồng luôn nghĩ Dương Bùi Văn giống như một làn nắng ấm, chỉ cần đến gần là có thể được anh sưởi ấm.
Trên thực tế, Mạc Đồng là một đứa trẻ mồ côi.
Cha mất từ khi cô còn nhỏ, mẹ tái giá nên chỉ có cô và bà nội sống nương
tựa vào nhau. Năm cô tốt nghiệp sơ trung thì bà nội cô qua đời, cuối
cùng lại là bà ngoại nuôi cô ăn học hết cao trung. Sau khi cô thi đỗ đại học A thì không còn ai có khả năng giúp đỡ cô nữa, may mắn cô xin được
học bổng giải quyết được vấn đề học phí, nhưng cô vẫn phải kiếm tiền
trang trải phí sinh hoạt, thành ra cô vừa học vừa làm thêm, cô đã làm
rất nhiều công việc như gia sư, bán báo, phát tờ rơi quảng cáo, làm phục vụ tại MacDonald, ngoài những lúc đi học cô chỉ có đi làm, nên ngày nào cô cũng rất bận rộn.
Một hôm, cô theo thói quen đọc lướt qua
thông báo dán ở dưới ký túc xá, trong vô vàn thông tin cô tìm được một
quảng cáo tuyển dụng: tuyển người kiêm chức** ( chỉ tuyển sinh viên nữ), công việc vô cùng chính đáng, đãi ngộ ưu đãi, chi tiết công việc xin
mời liên hệ tới số: 138××××××××.
**kiêm chức: công việc bán thời gian nhưng kiêm nhiều việc một lúc.
Cô nghĩ thầm không biết đây là công việc thần bí gì mà lại không dám công
khai. Nhưng bốn chữ "Đãi ngộ ưu đãi" này giống như cánh gà Mcdonald's,
vừa nhìn đã khiến người ta chảy nước miếng, chỉ cần không phải việc phi
pháp thì dù bảo cô đi bán ghế sofa hay bán thịt cô cũng muốn thử một
lần. Vì vậy cô quyết định gọi tới số điện thoại đó, đầu dây bên kia là
một sinh viên nam bắt máy.
"Tôi đọc được quảng cáo của anh, xin hỏi anh muốn tuyển người sao?" Mạc Đồng hỏi phủ đầu.
"Đúng. Xin hỏi cô là…?"
"Tôi là sinh viên năm hai khoa ngoại ngữ, xin hỏi công việc cần làm là gì?"
Mạc Đồng đi thẳng vào vấn đề, cô không thích quanh co lòng vòng, gọi
điện thoại cũng mất tiền nữa, vì để thuận lợi cho việc làm thêm nên cô
mới mua chiếc di động rẻ tiền này.
"Việc cũng không khó, chỉ là —— tôi muốn tìm người giặt quần áo cho tôi. Không biết cô có đồng ý hay không?"
Giặt quần áo? Trời ạ, Mạc Đồng đã làm rất nhiều công việc nhưng đây là lần
đầu cô nghe thấy có người thuê người khác giặt quần áo. Đã học đại học
rồi còn không biết giặt quần áo, chỉ trừ khi anh ta quá lười, công việc
này cũng coi như nhẹ nhàng, chỉ còn phải xem mức đãi ngộ ưu đãi tới đâu
thôi.
"Vậy tiền công tính như thế nào?"
"Tiền không thành
vấn đề. Tôi sẽ tính theo giá giặt khô hoặc có thể cao hơn một chút, chỉ
cần cô có thể giặt sạch sẽ cho tôi là được rồi, hơn nữa phải kiên trì,
giặt đúng hạn, không thể làm hai ba ngày rồi nghỉ được."
Má ơi,
Mạc Đồng thầm tính toán trong lòng, trái tim nhỏ bé yếu ớt của cô đập
rộn ràng đầy kích động, giặt một bộ quần áo cũng hơn mười đồng, so với
việc cô đi làm gia sư thì đúng là lời to rồi. "Không thành vấn đề, tôi
đồng ý. Còn bảo đảm sẽ làm tốt."
"Vậy được, cô là người đầu tiên
gọi tới nên cũng coi như có thành ý, vậy cô có thể tới phòng 305 tầng ba kí túc xá nam để ký hợp đồng được không?"
Đó không phải là khu
kí túc xá nam phía đối diện sao? Suy đi nghĩ lại cũng thấy công việc
không quá phức tạp. Chỉ là, giặt quần áo mà còn phải kí hợp đồng sao,
Mạc Đồng do dự một chút, sau đó lại tự an ủi mình, nể tình mấy đồng bạc
cô đành nhắm mắt làm liều vậy, hơn nữa trong nhà cô cũng không còn ai
khác, có thể đảm bảo một năm ba trăm sáu năm ngày giặt đồ cho anh ta
không thiếu một ngày. Thiếu gia!
Mà người đưa ra quảng cáo kì lạ
này đúng là một thiếu gia, hơn nữa còn là thiếu gia trong thiếu gia, một thiếu gia tuyệt đối có thể đứng trong tốp mười thiếu gia toàn quốc.
Nhưng vì anh là người khiêm tốn yêu cầu không tiết lộ thân phận cha mẹ,
nên ngoài mấy lãnh đạo trong trường, không có ai biết được thân phận
thật sự của anh.
Vốn có thể mang theo người giúp việc tới trường, nhưng vì không muốn bị phân biệt đối xử nên vẫn luôn sống như những
sinh viên bình thường khác. Từ nhỏ đến lớn anh đã chán ghét việc làm một thiếu gia, vậy nên việc học đại học đối với anh cũng như được thoát
khỏi nhà tù vậy, cái gì cũng tốt, duy chỉ có mỗi việc giặt quần áo thì
luôn khiến anh phải lắc đầu ngao ngán, anh rất ghét giặt quần áo, việc
giặt quần áo đơn giản như vậy nhưng chẳng khác gì muốn lấy mạng anh,
dùng máy giặt thì không sạch, mang đi giặt khô thì quá phiền phức, sau
một hồi vắt óc suy nghĩ anh cũng tìm ra một cách, đó là giấu tên đăng
tin quảng cáo tìm người, cũng không nghĩ tới lại có người dũng cảm như
vậy.
Mạc Đồng sảng khoái đáp, "Được, tôi sẽ tới đó. Anh chờ tôi
một chút." Nói xong cô tắt điện thoại, chạy tới tầng ba tòa kí túc xá
đối diện. Lên tới tầng ba cô cũng không phải mất công đi tìm phòng 305
vì lúc này Dương Bùi Văn đang đứng ngoài cửa phòng chờ cô tới.
Chắc do cả hai đều nghĩ đối phương không phải người bình thường, nên vừa
nhìn thấy, hai người đều trừng lớn mắt quan sát đối phương hồi lâu.
"Cô chính là người đồng ý làm việc sao?"
"Đúng vậy, tôi tên là Mạc Đồng."
"Xin chào, xin chào, tôi tên là ——"
"Tôi biết anh." Anh còn chưa dứt lời Mạc Đồng đã cắt ngang lời anh "Anh không phải là chủ tịch hội sinh viên Dương Bùi Văn sao."
Câu nói này của cô làm cho gương mặt Dương Bùi Văn đỏ bừng, không ngờ anh
lại bị tiểu nha đầu này nhận ra nhanh như vậy, thật đúng là người sợ nổi danh, heo sợ mập, quá khủng khiếp, chuyện như vậy phải tiến hành một
cách bí mật, nếu không để các bạn học khác biết được đảm bảo anh sẽ bị
cười tới thối mũi. Những suy nghĩ thoáng vụt qua đầu, anh cảm thấy cần
phải thêm một điều khoản trong hợp đồng. Trong lòng anh đã có tính toán, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình thường, dù gì thì anh làm việc trong hội sinh viên đã lâu, cũng tích lũy được không ít kinh nghiệm.
"Ha ha, đúng là tôi, vào đi."
"Như vậy có tiện không?"
"Không sao đâu, bây giờ trong phòng không có ai cả."
Mạc Đồng vừa đi vào phòng Dương Bùi Văn đã nhìn thấy hai bản hợp đồng chi
chít chữ, xem ra đã có chuẩn bị từ sớm, cô đang muốn đưa tay cầm lên thì bị Dương Bùi Văn ngăn cản "Đừng vội, hắc hắc, tôi vừa nghĩ ra thêm một
điều kiện nữa." Anh cầm bút viết thêm một điều khoản vào hợp
đồng: tuyệt đối không được để lộ thân phận của ông chủ.
Mạc Đồng vừa nhìn liền bật cười.
"Cười cái gì? Tất cả mọi người đều biết tôi là chủ tịch hội học sinh, còn có người giả mạo nữa sao?"
"Anh yên tâm, tôi cam đoan sẽ không nói gì hết, tôi cũng không muốn mất chén cơm này, dù sao anh cũng là người có tiền, tôi thật không nỡ."
"Vậy còn được."
Mạc Đồng tỉ mỉ xem xét các điều khoản rồi nói, "Một tháng thanh toán một
lần không thành vấn đề nhưng tháng đầu tiên có thể cho tôi ứng trước nửa tháng không? Tôi nhận công việc này của anh sẽ phải nghỉ dạy thêm, mà
dạy thêm thì toàn thanh toán sau, anh biết đấy, tháng này tôi hơi kẹt
tiền."
"Được. Nếu như cô thiếu tiền thì tôi có thể ứng trước cho
cô một chút, dù sao thì cô cũng ở tòa nhà đối diện, sao có thể bỏ của
chạy lấy người được."
"Vậy cũng không được, theo tôi thấy thì
tháng đầu thanh toán trước mười lăm ngày, còn các tháng về sau thì thanh toán vào cuối mỗi tháng." Mạc Đồng không thích chiếm tiện nghi của
người khác.
"Được. Vậy chúng ta nên có một quyển sổ ghi lại mỗi ngày cô giặt cho tôi bao nhiêu bộ đồ, tránh để sau này xảy ra tranh cãi."
"Được."
"Vậy nếu không còn vấn đề gì nữa thì hai ta có thể ký tên rồi." Nói xong hai người liền kí tên mình lên bản hợp đồng, cái tên Dương Bùi Văn này thật đúng là không phải vừa, không biết trước đó anh ta đã kiếm ở đâu một lọ mực đóng dấu còn bắt Mạc Đồng phải in dấu vân tay lên đó.
"Vậy
bắt đầu làm từ ngày mai. Buổi sáng cô tới chỗ tôi lấy quần áo bẩn, buổi
tối tắm xong tôi sẽ để ở chỗ cô trực ban ký túc, cô yên tâm, trước đó
tôi đã hối lộ cho cô ấy rồi, cô ấy sẽ không nói lung tung. Sau khi cô
giặt xong thì hãy gửi cho cô ấy tôi sẽ tới lấy."
Mạc Đồng đáp "Được." Sau đó cầm phần hợp đồng thuộc về mình lên nói, "Không có chuyện gì khác thì tôi đi trước đây."
"Được, có chuyện gì tôi sẽ gọi điện cho cô, à, đúng rồi cô cũng lưu lại cho
tôi số điện thoại phòng cô đi, nhỡ điện thoại của cô không liên lạc được thì tôi sẽ gọi tới phòng cô"
"Được." Sau khi lưu lại số điện thoại phòng mình, Mạc Đồng liền vội vã đi xuống lầu.
Theo giao ước giữa bọn họ, thì bắt đầu từ bảy giờ sáng thứ hai Mạc Đồng phải tới gặp bác gái ở phòng trực ban kí túc xá đối diện nhận một thùng quần áo bẩn. Thùng quần áo này được nén rất chặt, lúc tới phòng giặt Mạc
Đồng mới phát hiện số lượng quần áo trong thùng đủ dùng trong ba ngày,
ngoài quần áo thể thao còn có hơn ba mươi bộ quần áo thường và quần áo
ngủ. Mạc Đồng chưa bao giờ giặt quần áo hăng hái như vậy, vừa làm vừa
tính tiền, mới một ngày mà đã kiếm được gần bốn trăm đồng rồi, sau khi
giặt xong cô cũng mệt muốn ngất đi, cả người rã rời nhưng nghĩ tới số
tiền công sắp tới tay thì lại vô cùng cao hứng, cảm thấy dù có mệt mỏi
hơn nữa cũng đáng.