Nơi làm việc của Tổng bộ tập đoàn Á Hoa cao tới bốn mươi tầng, đứng sừng
sững trong dãy đất phồn hoa của thành phố, cao vút trong mây, logo màu
đỏ nổi bật dưới sự soi sáng của ánh nắng mặt trời càng sáng chói rực rỡ. Toàn thân tòa nhà màu xanh nhạt, giống như cung điện thủy tinh óng ánh trong suốt.
Hôm nay Mạc Đồng không mặcváy, mà thay đổi thành bộ trang phục công sở, mục đích là che vết thương vô cùng thê thảm trên đầu gối của cô.
Tối hôm qua cô xui tám đời, bị một người điên đuổi theo, làm hại cô không chỉ bỏ mất túi, còn bị vấp ngã trên nền xi-măng, chân trái bị ma sát mất một miếng da lớn. May mắn là có bảo vệ ở tiểu khu nhiệt tình giúp đỡ, nếu không tối hôm qua cô không biết làm sao vào tới cửa nhà được. Lúc bị đuổi theo cô như bị quỷ nhập vào người, chỉ lo chạy trối chết, không cảm thấy đau. Về đến nhà lại thấy, trên đầu gối đã chảy máu, đau đến cô phải cắn răng chịu đựng, tắm cũng không dám rửa. Đêm khuya, ngồi trên giường cô còn chưa hết hoảng sợ, vừa bôi thuốc mỡ vừa buồn bực: một người đàn ông đẹp trai như vậy, làm sao là một người bị bệnh thần kinh nhỉ? Thật đáng tiếc.
Lúc này cô đang nhịn đau, chân trái bước nhẹ đi vào cổng lớn, nhìn thấy nội bộ công ty giống như bị khủng bố tập kích, mọi người loạn như chim vỡ tổ, cô đi chậm thẳng qua đại sảnh hỗn loạn, đi về phía cửa thang máy ồn ào. Trong lòng cô có chút sợ hãi, làm sao lại như vậy? Bị động đất sao? Cô vừa nghĩ vừa bước nhanh hơn.
Lúc cô mang vẻ mặt hoang mang đi vào ban biên tập thứ hai, thì cùng lúc cô chạm mặt với tổng biên tập Mã Y Phượng.
"Sao bây giờ cô mới đến? Trên dưới tập đoàn đang rối tung lên. Tấc cả mọi
người vội vàng đi họp ở lầu 30 rồi, chỉ còn một mình cô liều lĩnh, thoải mái nhàn nhã ở đây". Mã tổng biên vừa thấy cô, lại quở trách một trận. Sau đó, cô ta dùng con mắt cận thị gần ngàn độ đánh giá cô từ trên
xuống dưới, rồi nói:" Còn nữa, hôm nay cô mặc cũng quá đơn giản rồi. Như thế này làm sao gặp người khác? Đi, nhanh chóng trang điểm lại." Thật
khổ cho cô, đột nhiên đôi mắt cú vọ kia lại xoay chuyển.
Xưa nay
Mã Y Phượng là người nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện chua ngoa nhưng
tấm lòng như tàu hủ, Mạc Đồng biết người như vậy, điển hình nói nhiều
chứ không ác ý.
Nhưng không phải Mã tổng biên luôn nổi tiếng là
bình tĩnh sao? Dù trời có sập xuống cũng là một bộ dạng chậm rì rì sao?
Chuyện gì có thể làm cô ấy tức giận như vậy? Xem ra chuyện lớn sắp rơi
xuống đầu còn không biết, cô âm thầm hoảng sợ, Ada đáng chết, bình
thường không phải là nắm bắt tin tức nhanh lẹ ư? Hai ngày nay cũng không nghe cô ấy nói có tin đồn gì? Lúc này cô cũng không thấy bóng dáng đâu, chắc chắn đã lên lầu 30.
Lại nhìn bên kia, Mã tổng biên cuống
quít chưa dứt lời đã chạy như bay, vèo một tiếng như đạn bắn ra, nhanh
như chớp phóng ra ngoài. Ánh mắt của Mạc Đồng chăm chú nhìn cô ta, nháy
mắt, cô ta đã giẫm mạnh giày cao gót, nóng nảy đi qua chổ rẽ chạy về
phía thang máy. Tội nghịêp cô ấy đeo một cái kiếng cận thật dày lao đi
như mũi tên, chỉ lo nhìn dưới chân, ở chỗ rẽ không cận thận đụng vào
tường, trong lúc đầu óc còn đang choáng ván, thân thể lắc lư sắp ngã.
Lúc sắp ngã xuống, cô thoáng nhìn lại, đã thấy cô ấy kiễng mũi chân,
nghiêng ngã lảo đảo chạy về phía trước, cho tới bây giờ chưa bao giờ Mạc Đồng thấy cô ấy thất lễ như vậy, có chút buồn cười.
Chốc lát Mã
Tổng biên đã ở trong thang máy, Mạc Đồng đang đứng ở giữa hàng lang lầu
24, nhìn lầu trên lầu dưới, phát hiện lúc này toàn bộ công ty như nước
lũ chảy lên lầu trên, nhìn cục diện này nhất thời cô hoảng hồn, lúc này
mới nghỉ tới mình. Phòng họp ở lầu 30, cô nhớ tới lời của Mã Y Phượng,
hôm nay chắc chắn có việc lớn xảy ra. Đúng rồi, trang điểm. Từ trước tới nay cô để mặt mộc không trang điểm, trong giỏ cũng chỉ có mỹ phẩm dưỡng da, phấn, và son môi, trang điểm qua loa, hai chân cô giống như đạp
Phong Hỏa Luân, nhanh như tia chớp chạy theo hướng thang máy vừa rồi của Mã tổng biên, bất chấp chân trái đang đau.
Chờ khi cô đi vào
phòng họp lầu 30, nhân viên lớn nhỏ của công ty đã đứng đứng ngồi ngồi
từ lâu. Mỗi người đều có vị trí và trách nhiệm riêng, hầu hết đã đến
đông đủ. Bình thường Ada luôn ngồi chung chổ với mấy chị em tinh nghịch. Khi thấy cô thì vội vàng vẫy tay, xem ra cô ấy cũng chả biết mô tê gì,
đang đứng sếp hàng chỉnh tề ở hàng cuối cùng. Mạc Đồng bước đến cà nhắc, cố gắng không tạo ra âm thanh, chân lạo xạo bước thẳng đến bên cô ấy,
thành hộ vệ bên phải Ada. Cô đứng ở giữa, trán lấm tấm mồ hôi, trong
lòng giống như con nai bị lạc đường đang chạy loạn khắp nơi. Cô nhanh
chóng đưa tay đè ngực lại, hít sâu một hơi, lúc này trái tim hồi hộp mới dần dần bình ổn. Như vậy là tốt nhất, từ trước đến nay cô không thích
trường hợp náo nhiệt, chỉ muốn trở thành hạt cát vứt xuống biển cũng
không tìm thấy, vị trí này thật giống giữ lại cho cô.
"Tấc cả đến đông đủ chưa?" Tổng giám đốc Tập đoàn Á Hoa – La Khôn hỏi, mang theo
tác phong quan liêu vô cùng. Ông ta chính là nhân tài xuất hiện ở Địa
Trung Hải, bụng phệ, vẻ mặt thắng lợi của người đàn ông trung niên.
"Tốt lắm, bây giờ chúng ta bắt đầu. Anh thấy thế nào? Lăng thiếu tổng?" Mã Khôn cung kính.
Trong phòng hội nghị vốn là yên lặng như tờ, nghe thấy cấp trên lên tiếng,
càng thêm yên tĩnh đến ngay cả một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe
thấy. Mạc Đồng nhìn về phía trước những hàng người đứng lên thẳng tấp
giống như cây mạ nhỏ. Mặc dù cô đứng ở phía sau, bị chặn tầm mắt, nhìn
cục diện hôm nay cũng đủ biết nhân vật này không phải là nhỏ. Mà tệ hơn
là, buổi sáng sau khi thức dậy mí mắt của cô cứ giật liên hồi, mà lúc
này càng giật nhiều hơn, buồn phiền trong lòng cô kéo ra từng hồi.
Á Hoa là ông trùm trong giới truyền thông, thực lực hùng hậu, có sức
ảnh hưởng lớn trong giới truyền thông. Mọi người đều biết, người sáng
lập tập đoàn là một vị Hoa kiều tài giỏi, khéo léo, trải qua hai đời
kinh doanh gia tộc, những người trong công ty đều là anh tài hiếm có,
làm cho những công ty trong ngành tự thẹn không bằng. Nó không chỉ kinh
doanh việc xuất bản, cũng giao thiệp với giới thượng lưu, thể dục, điện
ảnh và truyền hình, quảng cáo và kinh doanh khách sạn. Hình thành nên
tập đoàn liên hợp khổng lồ, tạo ra một vương quốc gia tộc giàu có. Người xưa có nói giàu có chỉ qua hai thế hệ, nhưng ngược lại người thừa kế
tập đoàn Á Hoa, lại là thế hệ sau hơn thế hệ trước. Hiện tại lão tổng
tuổi tác đã cao, rất ít lộ diện. Nghiệp vụ công ty của ông giao cho con
trai toàn quyền xử lý, ở công ty phó tổng giám đốc Mã Khôn hỗ trợ đắc
lực, chỉ là vị thiếu tổng thần bí này chưa bao giờ bước vào công ty,
trên dưới công ty chưa có người nào thấy mặt đại nhân vật này.
Ngồi ở vị trí cao nhất trong bàn hội nghị hình vuông, thật sự là một chàng
trai trẻ tuổi, ánh mắt sắc bén nhìn trong đám người băn khoăn, như tìm
kiếm cái gì, một lúc lâu cũng không mở miệng. Cuối cùng mọi người rốt
cục cũng nghe anh ta nói, " Được." Giọng nói trầm ấm, lạnh lùng. Theo
bản năng, Mạc Đồng hơi co rút, nghe tiếng như gặp người, tuy nhiên cô
không biết mặt mũi đại nhân vật thần bí này, nhưng nghe giọng nói cũng
khiến cô không lạnh mà run.
"Tốt, bây giờ để tôi giới thiệu với
mọi người. Vị này là con trai lớn của tổng giám đốc tập đoàn Á Hoa -
Lăng Lực, lúc trước anh ấy luôn học ở nước ngoài, một tháng trước mới về nước. Lão tổng quyết định cho anh ấy tạm thời tiếp quản tập đoàn Á Hoa. Chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh Lăng thiếu tổng." La Khôn
dứt lời, đứng lên vỗ tay trước. Có La tổng quản lý làm mẫu đầu tiên.
Ngồi quanh bốn phía bàn họp, đều là những người có danh dự, uy tín không dám thất lễ. Tất cả nhanh chóng đứng dậy nghiêm túc, một đám người vỗ
tay nhiệt liệt, trong chốc lát tiếng vỗ tay còn lớn hơn tiếng pháo nổ.
Những nhân viên bình thường thấy những người lãnh đạo đã đứng lên làm
mẫu, lại càng không dám lười biếng, nhanh chóng điều chỉnh lại tinh thần mạnh dạn vỗ tay, phút chốc tiếng pháo nổ lưa thưa biến thành tiếng pháo đồng loạt nổi lên, rất náo nhiệt. Cho dù là trốn ở hàng sau cùng, Mạc
Đồng cũng thật giả lẫn lộn, hai bàn tay nhỏ trắng xanh cũng vỗ đến đau
đớn, tê dại, vất vả lắm mới nghe Mã Khôn ra lệnh như núi, "Được rồi, mọi người dừng lại." Cô đau lòng chà xát hai tay, hồi phục nhiệt huyết sôi
trào trong lòng bàn tay.
"Tiếp theo chúng ta mời Lăng thiếu tổng nói vài câu với chúng ta."
Phòng họp lại khôi phục sự yên lặng. Tất cả mọi người nín thở nén hơi.
Cả phòng im ắng. Ánh mắt lạnh lùng của anh quét một lượt qua những người
tham dự hội nghị. Anh quay mặt, đường cong cơ thể cường tráng, cằm bạnh
ra, quanh thân tản ra khí lạnh mãnh liệt, trong lòng mọi người sinh ra
sự sợ hãi.
Bởi vì sự việc theo đuổi ngôi sao lần trước, nên Mã
Khôn có ấn tượng không tốt với cậu chủ này. Ban đầu tưởng rằng người con lớn của Lăng tổng là là một công tử lăng nhăng , ăn chơi trác tán,
không ngờ lần này gặp mặt, lại ngầm kiếp sợ. Cho dù nhỏ hơn ông ta gần
một nửa số tuổi, nhưng khí thế trên người anh vẫn hơn ông một bậc. Thật
đúng là hổ phụ không sinh khuyển tử.
"Xin chào mọi người," giọng
nói trầm ấm kia vang lên vô cùng cuốn hút. " Tập đoàn Á Hoa là do ông
ngoại tôi một tay lập nghiệp, trải qua sự cố gắng không ngừng của cha
tôi, dần dần cường thịnh, đã trở thành kiệt suất trong ngành. Việc này
tôi không cần phải nói , các vị cũng biết. Hiện giờ cha tôi tuổi tác đã
cao, thân thể càng ngày càng yếu, chỉ có thể giao công ty cho tôi quản
lý. Hi vọng sau này mọi người giúp đỡ nhiều hơn. Trong lúc tôi còn đang
học ở nước ngoài, cũng có nghe nói tình hình của công ty. Tập đoàn Á Hoa của chúng ta ở lĩnh vực thời thượng, văn hóa, thể dục, điện ảnh và
truyền hình, quảng cáo, kinh doanh khách sạn, đã tiến vào thị trường nội địa, có ảnh hưởng lớn đến hàng ngũ của các công ty khác. Nhất là phương diện văn hóa lại càng là ngọn cờ riêng, địa vị không thể xem thường.
Bất kể là phương diện văn học trong nước hay văn học nước ngoài cũng đều đứng đầu cả nước. Trước mắt công ty đưa vào hoạt động tám trang web
văn học trong nước, trang web “Chắp Cánh Ước Mơ” đứng đầu cả nước, trong đó bao gồm đông đảo tác giả trên mạng; phụ thuộc vào tầm nhìn văn hóa
của tập đoàn Á Hoa, bán ra cho các công ty hữu hạn, có nhiều tác phẩm
ảnh hưởng đến điện ảnh và truyền hình. Đáng nhắc tới nhất là bộ phim
giải trí chiếu cách đây không lâu "Đồng hoa luyến", bộ phim này vừa
công chiếu nhanh chóng tạo ra hiệu ứng rất lớn, đã phá kỷ lục phòng vé
trong lĩnh vực phim giải trí, đứng vị trí cao nhất. Chúng ta nên cảm ơn
tầm nhìn của tổng giám đốc Triệu Phấn đã đem bộ tiểu thuyết này bán cho
vị đạo diễn nổi tiếng quốc gia Trần Tư Lộ." Nói xong dừng lại một chút
hỏi, " Triệu quản lí là vị nào?"
Anh còn chưa dứt lời, ở giửa bên trái bàn hội nghị có một người đàn ông dáng gầy khoảng 30 tuổi đứng lên cung kính nói:" Thiếu tổng quá khen."
Lăng Lực thấy vị Triệu tổng này thật là một người thông minh năng nổ, hơi gật đầu nói," Tốt,
sau này cứ tiếp tục phát huy, Á Hoa có phát triển nhảy vọt hay không vẫn còn dựa vào sự cố gắng của các vị."
Triệu Phấn gật đầu liên tục thưa vâng, Lăng Lực đưa tay ngoặc xuống, anh ta cũng ngồi xuống.
Lăng Lực tiếp tục nói, "Thành tích này của Triệu quản lý đối với công ty
chúng ta mà nói có ý nghĩa tạo ra một bước khởi đầu mới. Làm cơ sở cho
bước phát triển sau này của ta. Nghe nói "Tuyệt Luyến" là của một tác
giả kí hợp đồng của chúng ta - do Ảnh Tử viết, không biết có thật hay
không?"
"Đúng , đúng." Nghe thấy Lăng Lực hỏi, Mã Khôn và Mã Y Phượng vội vàng trả lời.
Mạc Đồng không nghĩ tới chủ đề lại phát triển tới hướng này, phút chốc
trong lòng có chút không yên. Nhớ ngày đó, cô vừa tốt nghiệp, lại trực
tiếp vào làm trong lĩnh vực mũi nhọn Kim Tự Tháp của công ty, không biết có bao nhiêu người phải đỏ mắt. Việc này ít nhiều gì cũng có quý nhân
giúp đỡ, cũng bởi vì Ảnh Tử.
Theo cơn sốt của "Tuyệt Luyến", gần
đây công ty đang lưu truyền một tin, nghe nói chức vị tác giả vinh
quang tột đỉnh trên mạng này là từ trên trời rơi xuống cho Mạc Đồng.
Một năm trước, cô lấy bút danh là "Viết theo tùy thích" bắt đầu viết bộ
tiểu thuyết đầu tiên "Tình yêu cay đắng", khi đăng đến chương 4, số
lượng truy cập đã hơn một triệu, Mạc Đồng nhanh nhạy tìm được cô ấy,
cùng thương lượng với lãnh đạo của công ty, đạt được thỏa thuận cho phép thành lập trang web Chắp Cánh Ước Mơ ở Á Hoa, cũng giao ước với cô việc giao bản thảo. "Viết theo tùy thích" chuyển đến trang web Chắp Cánh Ước Mơ thì đổi tên thành Ảnh Tử, "tình yêu cay đắng" còn được đăng tiếp
trong trang web này, số lượng truy cập đã hơn một trăm nghìn, quyển sách này sau khi xuất bản đã đổi tên thành " Tuyệt Luyến", sau khi xuất bản
ra thị trường, lượng tiêu thụ mạnh như vũ bảo. Một năm sau thì bán bản
quyền cho nhà làm phim. Số mệnh con người đến muốn ngăn cũng ngăn không
nổi. Bây giờ có rất nhiều công ty điên cuồng tranh giành Ảnh Tử, nhưng
Mạc Đồng có ơn tri ngộ với cô ấy, trong lòng vẫn luôn cảm kích, tiếp tục hợp tác với tập đoàn Á Hoa. Với lại, tên tuổi của Ảnh Tử đã rất nổi
tiếng nhưng cô ấy vẫn là một nữ sinh kỳ lạ, cô không thích xuất đầu lộ
diện, không chấp nhận phỏng vấn, không cho phép đăng hình của cô, việc
sáng tác của cô chỉ vào những lúc rãnh rỗi không có việc gì làm, vui vẻ
thì viết, toàn bộ được xem là chuyến đi chơi mà thôi. Bởi vậy, dù bây
giờ cô có địa vị cao quý " Tiểu thiên hậu của giới ngôn tình mới", có
rất nhiều fan, nhưng không ai biết chân dung thật của cô. Chí ít là công chúng không biết.