Tiêu Thanh Nhã dứt âm cuối cùng, đứng dậy khỏi ghế, nhìn nhìn mọi người, mới phát hiện ai nấy đều đang lệ tuôn đầy mặt, liền đứng thẳng người đi lên phía trước : “Hoàng Thượng, chuyện thắng thua quy định thế nào đây?
Hiện tại ai là người thắng?”
“Hoàng Hậu nương nương hát rất hay, tại hạ vô cùng khâm phục, vừa rồi
mạo phạm mong nương nương không để bụng!” Long Thừa Nhiếp vẻ mặt khâm
phục chắp tay cúi người nói.
Tiêu Thanh Nhã quay đầu nhìn hắn cười cười, sau đó quay lại nhìn Nam
Cung Tàn Nguyệt, không để ý nhiều đến Long Thừa Nhiếp. Thật là làm hắn
mất mặt mà, xấu hổ ngồi xuống ghế, buồn bực nâng chén rượu lên uống,
thật là, sớm biết đã không nói rồi.
“Hoàng Hậu! Hoàng Hậu! Hoàng Hậu!” trong nháy mắt văn võ bá quan đều cao giọng hô, đương nhiên người cao giọng nhất chỉ có những quan viên từ xa tới, quan viên tại kinh thành ngoài Tiêu Ly Chân mặt mày vui vẻ, rạng
rỡ thì tất thảy đều không cười mà nhìn nàng với vẻ mặt đầy căm hận.
Nam Cung Hạo Thiên vẫn luôn ngồi nguyên trên ghế, chưa từng đứng dậy, nâng mắt nhìn Tiêu Thanh Nhã, ánh mắt xem thường.
“Tại hạ cam lòng nhận thua!” Dạ Lâm Song cũng nói, sau đó chầm chậm ngồi xuống, nhưng cũng không liếc nhìn Tiêu Thanh Nhã thêm cái nào.
Nam Cung Tàn Nguyệt hoàn toàn như ngây ngốc rồi, Hoàng Hậu này sao có
thể hát lên khúc ca vì nước như vậy được, tướng sĩ đã nghe nhất định sẽ
thêm phần dũng cảm, bèn ho khan một tiếng nói : “Chuẩn bị bàn tiệc cho
Hoàng Hậu!”
Tiêu Thanh Nhã cười cười, nhìn chiếc bàn mới được bưng ra, thì ra nàng
cũng vẫn chỉ là phía dưới của Hoàng Đế, phía dưới vị trí của một Nhất
Quốc chi mẫu, mà Nhu Phi kia lại được ngồi bên cạnh Hoàng Đế, đây là nỗi ô nhục vô cùng to lớn, nhưng không sao, kẻ nào đã ô nhục nàng, có cơ
hội nàng nhất định sẽ đòi lại!
Chầm chậm ngồi xuống, cầm quả măng cụt trên bàn lên, bóp nhẹ, vỏ măng
cụt nứt ra, nàng chầm chậm thưởng thức những múi thịt thơm, béo ngậy
trong đó, phát hiện mọi người đều đang nhìn nàng, xảy ra chuyện gì vậy?
Có phải tướng nàng khi ăn rất xấu không?
“Nương nương, Người làm sao lại biết cách ăn món này?” Long Thừa Nhiếp
kinh ngạc nhìn nàng, hoàn toàn không dám tin, khuôn mặt mọi người đều
hiện lên tia nghi vấn, cả Tiêu Ly Chân cũng vậy.
“Không phải là ăn như thế này sao? Món này vốn là nên ăn như thế này mà! Có gì sai?” Tiêu Thanh Nhã thả vỏ măng cụt xuống, đừng nói với nàng là
trong đó có độc nhé, nếu không sao phải ngạc nhiên như vậy?
“Chuyện này...” Long Thừa Nhiếp quay đầu nhìn những người khác, hoàng toàn không biết làm sao trả lời nàng.
“Hoàng Hậu có điều không biết, món điểm tâm này là vật báu Quốc Vương
Tây Tề Quốc mới có được, Ngài ấy cũng là lần đầu phát hiện ra, hôm nay
mang tới để thử thần nhưng thần nghiên cứu rất lâu cũng không biết nên
ăn như thế nào, không ngờ nương nương vừa tới đã biết cách ăn!” Tiêu Ly
Chân tiến lên trước khẽ khom người nói.
Tiêu Thanh Nhã chau mày, vật báu? Không phải chứ? Vùng nhiệt đới có rất
nhiều mà, hơn nữa các siêu thị trong nước đâu đâu cũng bán, còn vật báu
cái gì chứ? Có điều ăn cũng rất ngon, nhìn bọn họ kìa, đừng có nhìn nàng như vậy được không? Nàng cũng đâu phải là quái vật, trong lòng tuy nghĩ vậy nhưng miệng thì ngậm chặt.
“Long huynh, chẳng phải huynh đảm bảo là món này chưa từng có ai nhìn
thấy sao? Tại sao Hoàng Hậu của Trẫm vừa nhìn đã biết dùng vậy?” Nam
Cung Tàn Nguyệt nhân cơ hội châm biếm lại, nghi hoặc hỏi.
“Chuyện này...xin hỏi nương nương, Người từ đâu biết cách ăn món này
vậy? Tại hạ cũng chưa từng đặt tên cho nó, chắc chắn là lần đầu tiên
phát hiện ra!” Long Thừa Nhiếp không nhịn được mà hỏi.
Nhu Phi sớm đã giận điên người, thật đáng chết, quả là loại nữ nhân
chỉnh thế nào cũng không chết mà, bây giờ lại còn giúp Hoàng Thượng nâng sĩ diện nữa.
“Ồ...món này cũng thường...” nàng đang định nói là ‘thường thấy’, đột
nhiên nhớ ra đây là cổ đại. Trời ơi, suýt nữa thì lỡ miệng nói ra, nhìn
nhìn mọi người, cầm lên quả măng cụt nói : “Ta cũng là đọc được trong
sách thôi, cũng quên là sách gì rồi, trong sách có nói đây là loại cây
vùng nhiệt đới, sau khi ra quả, người thì có Hoàng Thượng Hoàng Hậu, còn trong thế giới các loài cây thì loại quả này chính là Hoàng Hậu, vỏ
cứng, có màu tím, chua ngọt vừa miệng, ruột màu trắng, quả hình tròn nên ta đoán đây là quả măng cụt!”
“Măng cụt?” Long Thừa Nhiếp nhắc lại : “Tên này thật kỳ lạ, Hoàng Hậu nương nương kiến thức thật sâu rộng!”
“Quá khen, quá khen! Tục ngữ nói rất hay “Trong sách có ngọc, trong sách có vàng”, ta cùng là nhờ đọc nhiều sách mới được vậy!” Tiêu Thanh Nhã
khiêm tốn cười cười, nhưng nàng bị Nam Cung Tàn Nguyệt chọc tức, cơ hội
sỉ nhục hắn cứ thế bị bỏ lỡ, nàng lại ghét hắn thêm vài phần.
“Hay cho câu ‘trong sách có vàng, trong sách có ngọc’, Hoàng Hậu nương
nương học sâu biết rộng, tại hạ bái phục, bái phục!” Dạ Lâm Song cũng
khen ngợi không thôi.
“Đâu có, đâu có, thật ra nói đến măng cụt, nó không chỉ là một món ăn
ngon miệng mà còn chứa nhiều chất đặc biệt, có tác dụng thanh nhiệt,
giải độc!” Tiêu Thanh Nhã nhìn măng cụt, nhưng tiếc là nàng không thể ăn quá nhiều, nàng lại nhìn bọn họ, khuôn mặt ai nấy đều là sự khâm phục : “Nếu ăn quá nhiều sẽ dẫn đến chứng táo bón, cho nên mỗi ngày không nên
ăn quá ba quả, người béo cũng không nên ăn nhiều, cho nên ta chỉ ăn một
quả, người bị bênh thận và bệnh tim cũng không nên ăn!”
“Hoàng hậu nương nương hiểu biết thật nhiều, vi thần vô cùng khâm
phục!” Tiêu Ly Chân vui vẻ cười cười, ngồi lại xuống ghế, nữ nhi ngày
càng hiểu chuyện, khuôn mặt lão tràn đầy niềm vui.
Tiêu Thanh Nhã khẽ cười, không làm ông ấy mất mặt là tốt rồi.
“Bẩm báo Hoàng Thượng, Vô Thượng Pháp Sư đến!” Một thái giám chạy vào hoan hỉ bẩm báo.
Trong nháy mắt mọi người đều đứng cả dậy, khuôn mặt chờ mong nhìn lão
hòa thượng đang chầm chậm bước đến, Tiêu Thanh Nhã chau mày, đối với một lão hòa thượng có cần khoa trương như vậy không? Cần đến cả Hoàng Đế
đích thân xuống nghênh đón, đợi đã, có khi nào đây là người được mời đến để cầu mưa? Thật là ngu xuẩn, lãng phí thời gian, lãng phí tiền của.
“Tại sao vị này nhìn thấy bổn pháp sư lại không đứng dậy nghênh đón?”
Lão hòa thượng kiêu ngạo nói, còn phách lối hơn cả Hoàng Đế, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Thanh Nhã.
Tiêu Thanh Nhã cũng không thèm để ý đến Nam Cung Tàn Nguyệt, chầm chậm
đứng dậy : “Pháp sư là đến để cầu mưa? Nhưng Ngài có thể cầu mưa không?” Hoàn toàn không có ý xem thường.
Lão hòa thượng trừng mắt : “To gan, nhiều năm trước, nếu không có lão
nạp, trời có thể mưa sao? Lão không biết cầu mưa, vậy ngươi có thể?”
Tiêu Thanh Nhã cười cười : “Nhưng sao Ngài cầu đã mấy tháng nay, trời
vẫn chưa rơi một hạt mưa nào? Chẳng qua là Ngài đang lừa tất cả mọi
người, năm đó chỉ là sự trùng hợp mà thôi, tuy ta không biết cầu mưa
nhưng ta có thể làm cho tất cả hoa màu sống lại!” Nói rồi nàng nhìn sang Nam Cung Tàn Nguyệt, thấy hắn ta một bộ khinh thường, hừ, tiểu tử,
ngươi đánh ta hai mươi trượng, lần này ta sẽ hoàn trả ngươi gấp bội!