Tiêu Thanh Nhã cầm lấy đèn pin, mặc váy liền thân màu trắng, tóc xõa rối loạn rơi trên vai, thân hình nhỏ nhắn không ngừng run lên, trời tối đen như mực, xung quanh từng trận gió lạnh thổi tới, phát ra tiếng ‘ Hu Hu” đáng sợ. Thanh Nhã vừa nuốt nước bọt, vừa mở to mắt nhìn bốn phía, xung quanh cây cối rậm rạp, đằng sau là một ngôi miếu hoang đổ nát, cô đứng ở trong miếu hoang đó mà run lên từng đợt.
Đột nhiên, một con mèo từ đâu nhảy ra kêu “Meo meo!”
“A~!” Nàng hét lên một tiếng.
“Cut cut cut!” Một loạt âm thanh có từ tính vang lên.
Ngôi miếu hoang vốn đen như mực, trong chốc lát được ánh đèn pin rọi
vào, Tiêu Thanh Nhã vốn đang run như cầy sấy đứng thẳng người lên, nhìn
một đám người đang chạy đến giúp cô tháo trang sức xuống.
“Khá lắm khá lắm, Thanh Nhã, em làm tốt lắm, hợp tác với em anh rất vui, một cảnh phim dài như vậy mà em chỉ cần quay một lần là thành công! Hi
vọng em tiếp tục giữ vững để quá trình quay phim tiếp theo cũng thuận
lợi thế này!” Người đàn ông vừa hô “Cut!” đi từ bên trong miếu ra, khen
ngợi Thanh Nhã.
Người đàn ông khoảng 40 tuổi, nhưng trông vẫn rất quyến rũ, mái tóc đen, đôi mắt sáng, đầy cơ trí như nhìn thấu sự đời, chầm chậm đến bên Tiêu
Thanh Nhã, vỗ vỗ vai cô.
Anh chính là đạo diễn phim kinh dị mà Tiêu Thanh Nhã cô đang tham gia,
cô cũng biết là anh đang an ủi cô, có nhầm không vậy? Dù gì thì cô cũng
là một minh tinh đang tỏa sáng, lại phải đi quay cái thể loại phim kinh
dị này, thế mới thấy, cô đang bị người ta kéo xuống, những minh tinh
khác thì càng ngày càng đi lên, còn cô thì càng ngày càng đi xuống!
Những điều này đều là nhờ bà chị tốt của cô Tiêu Thanh Hồng ban cho!
Ngẩng đầu, ngước lên đôi mắt to lonh lanh nước, nhìn đạo diễn : “Đạo
diễn, anh không cần an ủi em, anh tìm em đóng vai phụ, em cũng đã vui
rồi!”
Những người đang thu dọn đạo cụ xung quanh đều đang cười trộm, đến người quản lý của cô ở bên cạnh cũng dám cười, nhưng mà Tiêu Thanh Nhã cũng
quen rồi, đúng là ‘hổ xuống đồng bằng bị chó ức hiếp’, cô bây giờ đến tư cách mắng bọn họ cũng không có.
“Thanh Nhã à, em cũng nên nghĩ thoáng một chút, anh sẽ trọng dụng em
thật tốt, tối nay không biết em có thời gian ăn cơm cùng anh không?” Đạo diễn vừa ‘phóng điện’ vừa nói với Thanh Nhã, trong mắt muốn có bao
nhiêu bỉ ổi thì có bấy nhiêu.
“Đạo diễn, xin lỗi anh! Bây giờ cũng đã muộn rồi, em phải về có chút
chuyện, bao giờ đến cảnh quay của em, em lại đến!” Thanh Nhã lạnh lùng
gọi người quản lý : “Đi thôi, Tiểu Đào!”
“Vâng vâng!” Tiểu Đào chải chải lại tóc cho Thanh Nhã, phủi qua quần áo của cô rồi hai người cùng đi ra ngoài bìa rừng.
“Hừ! Đến lúc nào rồi mà còn giả vờ thanh cao, thật không biết điều!” Đạo diễn nhìn bóng lưng Thanh Nhã, không ngừng nói.
“Ai do, đạo diễn, người ta không muốn đi cùng anh thì để Lạc Nhi em đi
với anh nhé!” Một cô gái mặc váy hồng đi đến bên đạo diễn, bàn tay thò
vào bên trong áo mà vuốt ve phần ngực ấm áp.
Mọi người xung quanh đều nhìn thấy nhưng không lấy làm lạ, ai làm việc người nấy, những chuyện kiểu này, họ cũng thấy nhiều rồi.
Quả nhiên, sắc mặt đạo diễn bình thường trở lại, “Ha ha, vẫn là Lạc Nhi
thông minh, không như một số người, ra vẻ thanh cao, hừ!”
“Đạo diễn, vậy bộ phim tiếp theo, anh còn để em đóng diễn viên chính nữa không?” Lạc Nhi thổi thổi bên tai đạo diễn, nhỏ nhẹ thỏ thẻ.
Đạo diễn nâng tay lên xoa xoa khuôn mặt của Lạc Nhi, nói : “ Đương nhiên rồi, chỉ cần em ngoan, anh nhất định sẽ giúp em nổi tiếng, đến lúc đó,
em đừng quên anh là được!”
Hai người không ngừng nói nói cười cười, mà tất cả đều lọt vào tai Tiêu
Thanh Nhã, nếu là trước kia, cô đã sớm cho mỗi người một cước rồi, cái
thứ gì không biết! Cái loại đạo diễn trăng hoa kia không cần mặt mũi và
cái cô đóng vai chính kia dùng thân thể đổi lấy vai diễn cũng càng không cần sĩ diện nữa rồi.
“Chị cũng đừng tức giận nữa, nhìn mặt chị kìa, xanh hết cả rồi! Nghĩ lại ngày trước, những ngày tháng vừa kiếm tiền vừa theo đuổi mỹ nam của chị tốt biết bao, bây giờ cả ngày như người mất hồn mất vía, em thật lo cho chị!” Tiểu Đào đi mở đường phía trước, rồi soi đèn pin vào mặt Thanh
Nhã, mà chị ấy tức giận cũng đúng thôi, từ một diễn viên hàng đầu trở
thành một diễn viên nhỏ nhoi không ai thèm mời, thật đáng thương, bởi vị trí này là chị từng bước từng bước dùng thực lực mà đạt được, hai năm
mới nổi tiếng, ai ngờ năm ngoái bị người ta kéo xuống nước. Khi còn đi
học, chị đã rất chăm chỉ, nỗ lực, có năng khiếu diễn xuất bẩm sinh, đổ
biết bao mồ hôi nước mắt mới có chút thành tựu. Tiêu Thanh Nhã ngày xưa
rất hoạt bát, ngày nào cũng lấy kính viễn vọng đi soi trai đẹp, lại còn
viết thư tình cho người ta, từ khi nào sao lại đột nhiên thay đổi thành
thế này?
“Haiz, Tiểu Đào, chị không hiểu sao giờ em vẫn theo chị? Chị đã lâm vào hoàn cảnh này rồi, với tài năng của em, mỗi tháng mấy chục vạn là ít,
cần gì đi theo chị chịu khổ?” Tiêu Thanh Nhã luôn thắc mắc điều này, mỗi lần bị thiên hạ cười nhạo, Tiểu Đào cũng thường hùa theo bọn họ, tại
sao vẫn muốn theo cô?
“Haiz, em cũng không biết tại sao nữa, tóm lại là em tin tưởng chị nhất
định sẽ thành công!” Tiểu Đào kiên định nói, cô tin tưởng Thanh Nhã sẽ
thành công bởi Thanh Nhã là người có nghị lực nhất mà cô từng gặp, sẽ
không vì một chút trắc trở mà bỏ cuộc, người như vậy sẽ luôn luôn thành
công.
“Ha ha, tiểu nha đầu!" Thanh Nhã nhàn nhạt cười, nhìn nhìn về phía chiếc xe đang đậu không xa, ngày trước không phải là Ferrari thì là Benz, giờ chỉ đi loại này thôi, nếu không phải...nếu không phải vì anh ta...cô đã không lâm vào bước đường này.
Một năm trước, Thanh Nhã có bạn trai, anh ấy là tổng giám đốc của công
ty Vạn Đăng, lớn hơn Thanh Nhã 3 tuổi, vừa đẹp trai lại nhà giàu, Thanh
Nhã rất yêu anh ta, yêu đến khắc cốt ghi tâm, vì yêu anh ta mà cô mất
một nửa số fan, cuối cùng anh ta lại kết hôn với chị gái của cô Tiêu
Thanh Hồng.
Tiêu Thanh Hồng là chị gái cùng cha khác mẹ của cô, mà quả thật mẹ Thanh Hồng bị mẹ cô đẩy xuống biển nhưng giờ mẹ cô đã ở trong tù rồi, chẳng
lẽ lại còn muốn đuổi cùng giết tận cô hay sao?
Xe chạy đến dưới khu chung cư, Thanh Nhã chầm chậm xuống xe, “Em về đi, chị lên một mình được rồi!”
“Vâng!” Tiểu Đào khởi động xe, chầm chậm rời đi.
Tiêu Thanh Nhã lấy chìa khóa trong túi ra, đi lên tầng 3, đang định mở cửa thì đột nhiên có người ôm lấy, cô có chút cả kinh.
“Thanh Nhã, là anh!” Giọng nói nam tính mê hoặc bên tai “Mời anh vào nhà chứ!”
Thanh Nhã vốn muốn từ chối nhưng cuối cùng lại đi mở cửa, bước vào căn
phòng đơn sơ, ngồi lên ghế sofa hàng giá rẻ, “Có chuyện gì không? Anh
rể!” Lông mày khẽ nhếch, đôi mắt suy tư nhìn người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông mặc Tây phục, giày da, thân hình cao ráo, mái tóc đen
nhánh gọn gàng, anh tuấn đẹp trai, điển hình của loại đàn ông dễ khiến
phụ nữ phát điên, nhưng cô đối với anh ta mà nói đã sớm không còn hứng
thú nữa rồi.
“Em nghĩ kỹ chưa? Làm tình nhân của anh nhé!” Ngồi xuống bên cạnh Thanh
Nhã, rút ra một điếu thuốc đưa lên miệng hút, rồi quay đầu quyến rũ nhìn Thanh Nhã.
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú, anh cút đi!” Thanh Nhã hít sâu một
hơi, giờ cô rất muốn giết người, người đàn ông này sao lại đê tiện như
vậy chứ?
“Thanh Nhã, cô phải biết rằng, bây giờ đừng nói là vai phụ, cô muốn sống yên cũng không dễ đâu!” Người đàn ông hung hăng nói.
“Anh thật là bỉ ổi, tôi sẽ không làm tình nhân của anh đâu, anh mà còn
như vậy, tôi sẽ gọi điện cho chị đấy!” Trong mắt Thanh Nhã giờ đang vằn
lên tia máu, lòng cô đau quá, cứ cho rằng tình cảm đó đã bị chôn vùi, ai ngờ giờ lại bị đào lên, sao cứ không ngừng đến giày vò cô thế? Giờ cô
đã không còn gì rồi, sao còn muốn giày vò cô.
“Đến lúc em đến xin tôi ‘an ủi’ em!” Cười đê tiện, người đàn ông đứng dậy, rời đi.
“A!” Thanh Nhã nhìn cửa đóng chặt, cầm lấy cái gối ôm trong tay ném mạnh về phía cửa, không ngừng hét lên.
Đây là người mà cô yêu, người làm cô mất đi tất cả, không phải đã kết
hôn với chị gái cô rồi sao? Sao còn đến làm phiền cô? Tình nhân? Ha ha,
sao anh ta có thể làm vậy...
Bước đến bên máy tính, ấn nút khởi động, lau nước mắt rồi bước vào phòng tắm.
Tắm xong, bước ra, cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm, chậm rãi đi đến trước máy tính, mở hòm thư lên, con ngươi Thanh Nhã chợt trừng lớn, sao có
thể? Trên màn hình là hình cô đang trong tình trạng không mảnh vải, đang đứng trong phòng tắm nhà anh rể, phía dưới là hàng chữ không to không
nhỏ “Muốn những bức hình này không bị phát tán, tốt nhất là nên nghe lời tôi!”.
Nhìn bức hình được phóng to, lòng Thanh Nhã lại đau nhức, nước mắt chầm
chậm tuôn rơi, ngực nhói lên từng hồi, rồi chợt thấy mũi có gì đó chảy
xuống, cúi đầu nhìn, chiếc chân thon trắng trẻo toàn là máu, mau chóng
bỏ khăn tắm ra, bịt lấy mũi, nhưng máu vẫn không ngừng rơi, cuối cùng
giống như vòi nước không ai khóa, chảy đến mức mắt bắt đầu mờ mờ, dần
dần rơi vào đêm đen.
Không biết qua bao lâu, Thanh Nhã mở mắt, nhìn nhìn màn hình máy tính,
trên màn hình vẫn còn hình ảnh ban nãy, chầm chậm ngồi dậy, đầu óc nhẹ
bẫng, sao lại có thể? Người nhẹ như bông, như không có trọng lượng, trôi bồng bềnh trong phòng, nhìn về phía chính mình đang nằm trên sofa, khắp thân toàn là máu, một bàn tay đặt lên ngực chỗ vị trí tim, một tay đặt
lên chân, rồi cứ thế nằm trên sofa, trời ơi, có khi nào người khác nhìn
thấy lại cho là cô nhìn ảnh khỏa thân của chính mình rồi chảy máu cam mà chết, rồi còn tự...sờ?
Nhanh chóng bay đến chỉnh lại tư thế cho chính mình, rồi lại phát hiện căn bản không động được vào thứ gì.
“Tiêu Thanh Nhã, mau đi theo chúng tôi!”
Thanh âm đột nhiên vọng tới làm Thanh Nhã giật nảy mình, nhìn về phía
đằng sau! Ai do, hai người đàn ông một đen một trắng! Hắc Bạch vô
thường?
“Không sai, chúng tôi chính là Hắc Bạch vô thường, mau theo chúng tôi,
cô đã chết rồi!” Bạch vô thường bước đến, định kéo lấy Tiêu Thanh Nhã.
“Khoan đã, sao tôi lại chết? Mấy hôm trước tôi đến bệnh viện khám, tôi
không có bệnh mà?” Tiêu Thanh Nhã bay lùi về sau, cô không thể chết
được, mẹ cô còn đang trong tù, cô còn phải thường xuyên đi thăm mẹ nữa.
“Cô không có bệnh, nhưng tuổi thọ của cô đã hết, đi thôi!” Hắc vô thường cũng bước đến, kéo lấy cô.
Thanh Nhã cảm thấy như sắp ngất đến nơi, cứ bay vòng quanh phòng.
Không biết cô bị Hắc Bạch vô thường dẫn đi bao lâu, khi dừng lại đột
nhiên hét to : “Điện Diêm Vương!” nhìn nhìn ba chữ này, cô sững sờ, ngây ngốc.
Lúc này cô đang mặc một chiếc váy dài màu trắng, cũng hơi giống quỷ, vậy là cô chết thật rồi sao? Nhưng còn mẹ, cô không đi thăm mẹ được, mẹ còn có nghị lực kiên trì sống tiếp không? Anh rể sẽ tha cho mẹ sao?
Trên điện, Diêm Vương nhìn chằm chằm Thanh Nhã rất lâu, sau đó quay đầu nhìn Hắc Bạch vô thường “Sao cô ấy lại gầy như vậy?”
Hắc Bạch vô thường nhìn Diêm Vương, khuôn mặt thoạt xanh thoạt đỏ, mau
chóng quỳ xuống : “Cô ấy đích thực là Tiêu Thanh Nhã, năm nay 27 tuổi
ạ!”
“Các ngươi...tư liệu ta đưa cho hai ngươi không phải viết là 17 tuổi sao? Chết vì ăn quá nhiều, chết vì
quá no, với cô ấy là hai người hoàn toàn khác biệt!” Diêm Vương tức giận mắng.
Tiêu Thanh Nhã vừa nghe, vội vàng nói : “Vậy là có thể thả tôi trở về, đúng không?”
“Chuyện này?” Hắc Bạch vô thường hai người, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, “Dưới âm một giờ thì ở trên nhân gian cũng
đã qua mấy ngày, thi thể của cô có lẽ đã bị anh rể cô hỏa táng rồi!”
Anh rể? Anh ta lại đến nhà mình sao? Chẳng lẽ anh ta vẫn còn tình cảm với mình? Dù sao thì mọi chuyện cũng là quá khứ rồi!
“Vậy các người bắt nhầm người, không thể cứ thế mà làm tôi chết oan uổng chứ?” Thanh Nhã sốt ruột, ông trời ơi, cô còn chưa có nụ hôn đầu đời
nữa, cứ thế này mà chết sao?
“Chuyện này...cũng có một người cùng tên với cô, tuổi thọ cũng đã hết,
nếu cô đồng ý hoàn hồn, ta sẽ cho cô cơ hội, cô có bằng lòng không?”
Diêm Vương nghĩ nghĩ, tuy là thế này có chút nguy hiểm nhưng là một Quỷ
Vương có trách nhiệm, Ngọc Đế có phạt thì phạt đi.
“Hả? Cô ấy là người như thế nào?” Thanh Nhã kinh ngạc hỏi, trời ơi, là mượn xác hoàn hồn đấy.
“Hoàng hậu của Trúc Vân Quốc!” Diêm Vương nói.
“Là hoàng hậu cổ đại được vạn người ngưỡng mộ đó sao? Ngài nói là không
phải thế kỷ 21 sao?” Thanh Nhã chau mày, vậy còn mẹ thì sao?