Ngọc Nhi thẳng lưng ngủ một giấc, tỉnh dậy đã là lúc mặt trời đổ hẳn về Tây. Nàng vốn muốn lập tức ra ngoài mua thuốc, nhưng lại cảm giác bụng có
chút đói, cộng thêm tò mò muốn biết Cẩn ca ca và Mạn Mạn ở cách vách
đang nói chuyện gì. Cho nên, nàng quyết định, trước tiên sẽ thăm dò tình huống phòng bên cạnh, sau đó nhân cơ hội lấp đầy dạ dày rồi mới ra ngoài mua thuốc.
Nàng dán tai sát vào tường cẩn thận nghe ngóng, nhưng một chút động tĩnh cũng không
cảm nhận được. Quái, chẳng lẽ hai người có thể ở chung mà không cần giao tiếp sao? Ngọc Nhi nhìn xung quanh một lần, xác định không có ai chú ý
tới nàng, mới nhẹ tay nhẹ chân lần sang phòng bên cạnh. Nàng trước tiên
thò đầu vào, tiếp đó thò thêm chân phải, chuẩn bị bước tiếp chân trái…
“Tỉnh ngủ rồi?” Thanh âm của Cẩn truyền tới từ phía sau nàng, mang theo ý tứ giễu cợt nồng đậm.
Chân trái
Ngọc Nhi vốn đang nhấc cao còn chưa kịp đặt xuống đất thì cả người đã bị một câu nói vang lên từ đằng sau đóng băng tại chỗ không nhúc nhích
nổi. Qua một lúc lâu nàng mới cứng ngắc xoay người, lúng túng nói: “Cẩn
ca ca, cước bộ của ngươi thật sự có thể không phát ra thanh âm hả? Còn
cố ý chạy ra sau lưng dọa người ta.”
Cẩn sải hai
bước vào tới trong nhà, đứng đối diện Ngọc Nhi. Hắn cố ý liếc nhìn chân
trái của nàng, trên mặt tỏ vẻ ‘nghi ngờ’, dè dặt hỏi: “Còn nói ta bước
đi không có thanh âm? Người đúng là đi làm trộm còn la bắt trộm. Ngươi
đang làm gì đấy? Luyện tập ‘Kim kê độc lập’?”
Ngọc Nhi vội vàng đem chân trái đứng vững trên mặt đất, trưng ra vẻ mặt tươi c\ười
rạng rỡ, âm mưu lừa gạt qua cửa: “Hắc hắc, chân căng gân, thu lại không
được. Ách, bây giờ đột nhiên được rồi. Đúng rồi, Mạn Mạn đâu? Sao không
thấy Mạn Mạn vậy?”
“Ngươi đừng
giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo nói sang chuyện khác. Thành thật khai báo đi, lúc nãy ngươi lén lén lút lút là muốn làm gì? Lại nghĩ ra chiêu số quái gở gì nữa đấy?” Hắn mặc dù ngôn từ nghiêm nghị nhưng khóe miệng lại
treo nụ cười. Nha đầu này bình th\ường rất ranh ma, khó khăn lắm hắn mới bắt được một lần, hắn dĩ nhiên muốn nhân cơ hội làm khó dễ, diệt uy
phong của nàng, xem sau này nàng còn dám giễu võ gi\ương oai vô tội vạ
trên đầu hắn nữa không?
“Làm gì có
chiêu số gì chứ! Người ta vốn là hảo tâm a, chỉ sợ quấy rấy ngươi và Mạn Mạn nói chuyện phiếm nên mới đi đứng nhẹ nhàng chút thôi.” Nha đầu này
đúng là có thể nói dối không cần viết nháp, mở mắt bịa đặt đã trở thành
bản năng mà.
Sợ quấy rầy hắn nói chuyện phiếm? Chỉ e là nàng muốn nghe trộm mà thôi. Nha đầu này, bắt đầu chú ý hắn?
Cẩn mặc dù
biết Ngọc Nhi nói dối, nhưng mà hắn cũng không vạch trần, không thể chèn ép tiểu ác ma quá mức. Phải cho nàng thời gian, nàng mới có thể từ từ
nhích lại gần hắn.
Hắn mỉm cười nhìn nàng, đổi đề tài: “Buổi trưa chưa ăn nên đói bụng muốn tìm chút thức ăn lót dạ?”
“Không có,
không có. Ta ăn rất nhiều chuối tiêu và điểm tâm, làm sao có thể đói
được chứ? Còn đang rất no.” Nàng mạnh miệng chối, nhưng mà phản bác quá
gấp gáp lại khiến người ta cảm thấy như không đánh đã khai, tiếp đó, một trận sôi bụng truyền ra, thật đúng là đã đói.
Cẩn cũng
không nói tiếp nữa, kéo Ngọc Nhi tới bàn. Trên bàn đặt hai hộp thức ăn,
mở một hộp, bên trong là một chén cháo gà còn bốc hơi nóng.
“Cẩn ca ca?” Ngọc Nhi khó tin hỏi, nghĩ ngợi: Cẩn ca ca là một đại nam nhân cũng có
thể tỉ mỉ như vậy? Nàng không còn tâm trạng muốn quấy rối, cảm động đến
đầu mũi bắt đầu chua xót, yếu ớt nói: “Cháo là vừa nấu xong sao? Làm sao ngươi biết ta sẽ tỉnh lại?”
Cẩn hời hợt
đáp: ‘Đương nhiên là vừa mới nấu, không lẽ ngươi nghĩ là thức ăn thừa từ trưa hâm nóng à? Bên trong có bỏ thêm rất nhiều hạt sen mà ngươi thích, nhân lúc còn nóng ăn nhanh đi. Ăn xong ta đưa ngươi đi mua thuốc, trước khi trời tối hẳn là có thể trở về.”
Ngọc Nhi ngơ ngác nhìn Cẩn, không biết nên nói gì cho phải.
“Sao vậy?” Cẩn miệng hỏi Ngọc Nhi, tay cũng đã múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng nàng: “Ngoan, ăn nhanh nào.”
Ngọc Nhi
nghe lời hé miệng, mặc cho Cẩn đút cháo. Mùi hương rất nhạt, cũng không
có dầu mỡ, rất thích hợp dùng trong mùa hè, còn có chút mùi vị bách hợp.
Cẩn thấy Ngọc Nhi ăn ngon nên hắn đút cũng rất vui vẻ, một chén cháo đã nhanh chóng thấy đáy.
“Ăn thêm chút thức ăn.” Cẩn mở hộp thức ăn còn lại, bên trong chứa hai cái khay thức ăn nhẹ.
Ngọc Nhi vỗ
cái bụng tròn vo, không ưu nhã ợ một cái, hờn giận nói: “Cẩn ca ca,
ngươi coi Ngọc Nhi là heo sao? Bụng của ta sắp bể rồi.”
Cẩn rất vui
mừng nhìn động tác không cố kỵ hình tượng của Ngọc Nhi. Hắn biết nàng
chỉ có ở trước mặt người tín nhiệm mới có thể không kiêng dè ý tứ như
thế. Hắn thích bộ dáng buông lỏng của nàng, thích nàng không chút câu
thúc để lộ vẻ mặt chân thật nhất. Ở trong mắt hắn, đây là một vẻ đẹp
thuần khiết tự nhiên, cũng chỉ có loại đẹp này mới là thiên tư quốc sắc. Nếu như xét tới điểm phấn tô son, thiên hạ có lẽ còn rất nhiều nữ nhân
hơn được nàng, nhưng những nữ nhân đó không hấp dẫn được hắn.
“Xem ra ngươi thực sự đã no. Vậy được, không ăn nữa.” Thanh âm của Cẩn có thể so với nước, cực kỳ ôn nhu.
“Tiểu ác ma ngươi còn muốn làm bộ làm tịch? Ta nói chuyện không đàng hoàng bao giờ chưa?” Cẩn tức giận đáp.
Ngọc Nhi khẽ lắc đầu, nghi ngờ vẫn còn vương trên mặt, con ngươi nàng sáng ngời linh xảo chuyển động. Đột nhiên nàng hưng phấn như bắt được vàng: “Ha ha ha, Cẩn ca ca, trên mắt ngươi có quầng thâm.”
Quầng thâm trên mắt? Cẩn nghe vậy lập tức đưa tay lên mặt sờ sờ.
“Cẩn ca ca,
quầng thâm trên mắt không có xóa được đâu, trừ khi ngươi lập tức đi ngủ
một giấc, ngủ đủ sẽ tự tiêu tan.” Ngọc Nhi có chút đau lòng nói, nghĩ
tới Cẩn ca ca vất vả hết một ngày một đêm, còn trúng độc, nội lực hao
tổn nặng nề nhưng vẫn còn có thể tỉ mỉ như vậy chiếu cố nàng, nàng thật
ra rất hạnh phúc. Có lẽ, tình cảm sâu thẳm tự đáy lòng nàng đè chặt bấy
lâu đã bắt đầu thức tỉnh…
Hai người
ngồi đối diện nhau đều mang tâm trạng đại đồng tiểu dị, cũng có thể cái
này chính là ‘tâm ý tương thông’ mà lúc trước Cẩn đã nói. Có điều, ngay
lúc không khí đang rất ngọt ngào, tình cảm hai người vừa nhích thêm một
bước thì Phong Thiên Thiên kéo theo cánh tay bị thương chen vào.
“Công tử,
người vẫn còn đọc sách sao? Mạn Mạn mang trà đến cho người, đây là bích
loa xuân vừa pha xong, có thể giúp công tử phấn chấn tinh thần.” Phong
Thiên Thiên còn chưa bước vào phòng đã nghe thấy thanh âm thanh thúy
truyền vào trước.
Cẩn nhìn về phía cửa, chân mày bất giác cau lại.
Phong Thiên
Thiên tay phải bị thương, đang dùng băng gạc quấn vòng qua cổ, tay trái
bưng trà, eo nhỏ lắc lư, phong tư trác tuyệt đang đi tới.
“Tiểu thư?
Người tỉnh? Người khuyên công tử đi nghỉ một chút đi. Lúc nãy ta khuyên
hết nửa ngày vẫn vô dụng, công tử căn bản không chú ý đến ta.” Phong
Thiên Thiên bày ra bộ dáng đau lòng vì Cẩn.
Ngọc Nhi vội bước lên đỡ bình trà trong tay Phong Thiên Thiên, trách cứ: “Mạn Mạn,
trên người ngươi có thương tích sao lại có thể tùy tiện chạy loạn như
vậy? Loại chuyện nhỏ nhặt pha trà bưng nước này để tiểu nhị làm là được
rồi, nếu không thì cũng để ta pha trà cho Cẩn ca ca. Sao lại có thể để
người bị thương vất vả chứ?”
“Tiểu thư,
người cứ để ta hầu hạ công tử đi, công tử chiếu cố ta một đêm, tự nhiên
ta phải báo đáp.” Phong Thiên Thiên giữ chặt bình trà, không để Ngọc Nhi lấy đi.
Ngọc Nhi
không kịp ngẫm nghĩ, cũng không hiểu tại sao mình lại bài xích việc
Phong Thiên Thiên ân cần với Cẩn ca ca, nhưng những gì đang diễn ra thật sự khiến nàng cảm thấy có chút không thuận mắt.
Còn Cẩn thì
sao? Hắn dĩ nhiên trong lòng thoải mái. Tiểu nha đầu Ngọc Nhi kia đánh
chết cũng không thừa nhận là mình đang ghen tị, nhưng mà vẻ mặt kia của
nàng không phải rõ rành rành ra đấy sao?
“Ừ, quả
nhiên là Bích loa xuân, rất thơm.” Cẩn giả bộ không nhìn ra không khí
quái dị trong phòng, đi tới lấy một chung trà đặt sát chóp mũi, hít một
hơi.
“Cẩn ca ca,
ngươi đã ngủ không yên, không được uống trà. Trà vốn là để nâng cao tinh thần, giúp tỉnh táo, thích hợp cho Ngọc Nhi hơn. Ngươi đi uống nước ấm
đi, như vậy dễ ngủ hơn.” Dứt lời, ma trảo của Ngọc Nhi không chút khách
khí tước đoạt chung trà trong tay Cẩn, ‘ực’ một tiếng mang trà dốc hết
xuống bụng, còn chép miệng nói: “Mạn Mạn, ngươi quả nhiên tay nghề rất
tốt, trà này quả nhiên trước đắng sau ngọt.”
Phong Thiên
Thiên ngây ngốc nhìn Ngọc Nhi, thật không ngờ tiểu thư ngày thường kiều
mị phong nhã lúc uống trà là hào phóng thiếu kiềm chế, nói khó nghe một
chút chính là thô tục không chịu nổi. Nhìn cái cách nàng uống không khác gì bò ăn hoa mẫu đơn, làm gì biết được vị trà ngon hay dở?
Nụ cười trên mặt Cẩn càng lúc càng rạng rỡ, tới mức hắn nhịn không nổi nữa, lên
tiếng trêu ghẹo: “Ngươi uống theo cách đó, vẫn có thể cảm nhận được
trước đắng sau ngọt, quả nhiên không giống người bình thường.”
Ngọc Nhi
nhìn thấy Cẩn ca ca và Phong Thiên Thiên đều đang dùng ánh mắt quái dị
nhìn nàng, cuối cùng cũng ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
“Ách, Cẩn ca ca, Mạn Mạn, hai người từ từ hàn huyên, ta đi ra ngoài mua thuốc.” Nàng lập tức bôi mỡ dưới chân, một đường chuồn thẳng. Đùa gì chứ, lúc này
không chạy còn đợi khi nào? Chẳng lẽ muốn nàng muốn nàng xấu hổ đến độn
thổ luôn sao? Vừa rồi cũng không hiểu tại sao mình lại xúc động đến như
vậy?
Ngọc Nhi vì tránh Cẩn và Mạn Mạn tiếp tục chất vấn, đâm đầu chạy thẳng, hoàn toàn không quan tâm hai bên đường.
Đi tới một
ngã tư thì dừng lại, ngay lúc nàng đang hoài nghi không biết liệu có
phải mình đi nhầm đường rồi hay không thì sau lưng lại vang lên tiếng
nói quen thuộc.
“Sai rồi, đó là hướng ra khỏi thành, đi mua thuốc thì phải quẹo phải.” Cẩn đang đứng vài bước ngay sau Ngọc Nhi, mặt cười tươi như hoa, thanh âm ngọt như
mật.
Ngọc Nhi
nhanh chóng xoay người, thấy Cẩn gần trong gang tấc như vậy nàng không
khỏi trợn mắt há hốc mồm: Trời ạ! Cẩn ca ca đi theo từ khi nào vậy? Lúc
nãy nàng vừa đi vừa dáo dác vừa lảm nhảm không phải đều bị hắn bắt gặp
đấy chứ?
“Nhìn thấy
Cẩn ca ca lại khiến ngươi giật mình tới vậy sao?” Cẩn bình tĩnh tiêu sái tới gần Ngọc Nhi, ôn hòa hỏi: “Bằng vào bản lãnh nhận biết phương hướng của ngươi cũng dám ra ngoài mua thuốc một mình?”
“Cẩn ca ca,
ngươi vẫn đi theo sau lưng lại không để Ngọc Nhi biết?” Nàng bĩu môi
nói: “Ngươi chính là cố ý đi theo chê cười Ngọc Nhi.”
Cẩn thích nhất là bộ dáng này của nàng, hai má hơi phồng ra, hết sức khả ái.
Hắn cười
khẽ, học theo một chút bản lĩnh đùa giỡn vô lại của nàng: “Ta không có
giống ngươi lúc ở khách điếm nhẹ nhàng rón rén. Tiếng bước chân của ta
nặng như vậy, ta còn tưởng ngươi sớm phải biết rồi.”
“Hừ hừ, ngươi nhất định cười sau lưng ta đúng không?” Ngọc Nhi bốc đồng nói.
Cẩn lấy tiền trong tay áo giao qua cho Ngọc Nhi: “Ngươi ngay cả bạc cũng không mang
theo, nếu ta không đi theo ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn đến tiệm thuốc
cướp đoạt hay sao?”
Ngọc Nhi không tin, đưa tay mò trên người mình một lượt, quả nhiên….
“Hắc hắc,
cám ơn Cẩn ca ca.” Giả vờ ngây ngốc là bản lĩnh nàng giỏi nhất, tốt nhất lúc này là nên vờ vịt giả ngoan ngoãn yếu đuối. Cẩn ca ca là đại nam
nhân tự nhiên không thể không biết xấu hổ mà ỷ lớn hiếp nhỏ.
“Sau này còn dám ra ngoài một mình nữa không?” Hắn không ôm hi vọng nhưng vẫn hỏi.
Dù sao muốn tiểu ác ma cải tà quy chánh là chuyện hết sức khó khăn. Biện pháp duy nhất là hắn phải nhòm ngó nàng kỹ một chút.
Hai người
cùng nhau ra chợ, trên đường lại không náo nhiệt như trong tưởng tượng,
lộ ra vẻ ảm đạm. Đường phố buổi tối, hàng quán nhỏ ven đường cũng không
thấy, vì trời nóng nên người ra đường cũng không nhiều, chỉ thỉnh thoảng truyền đến tiếng vó ngựa của lính đi tuần.
Nhìn đường phố trống rỗng, Ngọc Nhi không khỏi thở dài: “Cửa hàng nơi này thật kỳ quái, tại sao lại đóng cửa sớm quá vậy?”
Cẩn quét mắt khắp nơi, hắn cảm thấy có cái gì đó không bình thường. Những cửa hàng
đóng cửa sớm như vậy cũng là một vấn đề trong đó.
“Cẩn ca ca, nhìn kìa. Ở đó có tiệm thuốc.” Ngọc Nhi hưng phấn kêu, đi lâu như vậy, cuối cùng cũng thấy một tiệm thuốc.
Cẩn nhìn
ngôi nhà mà Ngọc Nhi chỉ, cũng đóng cửa rồi, nhìn cái kiểu đóng cửa này
không biết bên trong có người hay không nữa. Cẩn cũng không nói gì, kéo
Ngọc Nhi tới gần. Cửa lớn của tiệm chỉ là một tám ván gỗ cũ kỹ, biển
hiệu trên nóc cũng mục rồi, ngay cả tên tiệm cũng không nhìn rõ, gây cho người ta một cảm giác hoang vu. E là tiệm thuốc này cách ngày đóng cửa
vĩnh viễn cũng không xa.
“Có ai
không? Chúng tôi tới bốc thuốc. Có ai không?” Ngọc Nhi gõ cửa thật lâu
cũng không thấy có người mở cửa, e là không có ai bên trong. Đáng tiếc,
bọn họ tìm lâu như vậy lại chỉ tìm được một cái tiệm bỏ hoang.
“Ngọc Nhi,
đừng gõ nữa. Ở đây không có người thì chúng ta đi nơi khác tìm thử.” Cẩn dùng bàn tay to của mình nắm lại nắm tay nhỏ bé của Ngọc Nhi, tiếp tục
dắt nàng đi dọc các con phố tìm tiệm thuốc.
Hai người
trước sau tìm được không dưới mười tiệm, nhưng mà tình hình đều y hệt
như ban đầu: cửa lớn đóng kín, một bóng người cũng không thấy.
Cẩn càng lúc càng cảm thấy không ổn. Tiệm thuốc chính là nơi tế thế cứu người, tại
sao trời chưa tối hẳn đã đóng cửa? Mà nếu có đóng cửa thì khi có người
đến gọi cũng phải có đại phu ra hỏi han mới đúng chứ? Trong thành hơn
mười tiệm thuốc lớn nhỏ lại không có một nhà mở cửa buôn bán. Thật kỳ
quặc.
“Cẩn ca ca,
hay là chúng ta về khách điếm trước. Sáng mai lại đến.” Theo tính tình
của Ngọc Nhi một khi ra ngoài nhất định phải mua được thuốc về mới cam
tâm, nhưng nàng thấy Cẩn mấy ngày nay bôn ba mệt nhọc, có chút không
đành lòng, mới quyết định như vậy.
“Cũng được,
đi đường lâu như vậy, ngươi hẳn cũng mệt.” Cẩn mặc dù đầy bụng nghi ngờ, rất muốn tìm hiểu, nhưng ngại Ngọc Nhi là nữ nhi mảnh mai, thể lực có
hạn, nên gật đầu đồng ý.
Hai người sắp về tới nơi, đột nhiên nghe sau lưng có rất nhiều người la lớn: “Bắt lấy hắn! Bắt lấy hắn! Đừng cho hắn chạy!”
Ngọc Nhi và
Cẩn đồng thời xoay người thấy một đám gia đinh cầm gậy gộc đuổi theo một trung niên nam tử trong ngực ôm một bọc đồ. Nam tử này rõ ràng không
biết võ công, bước chân loạng choạng không vững vàng. Một tên nam tử
trói gà không chặt như vậy sao lại chọc tới một đám gia đinh hung thần
ác sát được?
“Đứng lại! Tên khốn chết tiệt kia! Dám đến Bảo Trai đường trộm thuốc?” Nam nhân chạy hàng đầu tiên trong đám gia đinh thét lớn.
Trộm thuốc? Cái này thu hút toàn bộ sự chú ý của Cẩn và Ngọc Nhi. Có người không trộm tiền tài mà đi trộm dược liệu sao?
Tên nam tử
ôm bao đồ chạy lảo đảo kia thoạt nhìn hoàn toàn không giống kẻ cắp. Trên đời làm gì có tên trộm nào kém cỏi tới như vậy chứ? Lấy cái tốc độ chạy trốn kia mà nói, e là sẽ lập tức bị bắt sống. Một kẻ ngay cả bản lãnh
chạy trốn cũng không có làm sao đi làm ăn trộm được? Nhưng nếu đã không
phải ăn trộm, tại sao lại đi lấy dược liệu của người ta?
Mắt thấy tên nam tử kia sắp chạy tới gần, Cẩn vội nói với Ngọc Nhi: “Ngươi sang góc tường bên kia chờ ta.”
Ngọc Nhi tự biết cân nhắc, cũng không nhiều lời, thuận theo tránh qua một bên.
Cẩn nhẹ
nhàng nhún chân, dùng tốc độ gió cuốn mây trôi nhanh chóng tới trước mặt tên nam tử đó. Trong ánh mắt hoảng sợ của y, vươn tay nắm lấy vạt áo
hắn, thân hình vừa chuyển, đã tránh vào góc tường.
“Ngươi,
ngươi là người hay là quỷ?” Nam tử lắp bắp hỏi, hắn chưa từng thấy loại
công phu lai vô ảnh khứ vô tung như vậy, lướt một cái có thể di động tới mấy trăm trượng. Cách giải thích duy nhất, kẻ đối diện không phải là
người!
“Ngươi đang
ôm cái gì? Bọn họ tại sao lại đuổi bắt ngươi?” Cẩn không đáp mà hỏi
ngược lại, hắn vừa buông vạt áo người ta đã nêu lên thắc mắc trong lòng.
Nam tử bị tình huống trước mặt dọa tới chân mềm nhũn, hắn vừa được thả ra liền gục xuống đất.
Cẩn thấy bộ
dáng khiếp đảm của hắn, không kiên nhẫn hỏi tiếp: “Bằng vào can đảm của
ngươi cũng có thể hành nghề đầu trộm đuôi cướp sao?”
Ngọc Nhi
thấy Cẩn dọa người ta thành như vậy, có chút không đành lòng, nàng ôn
tồn cất tiếng: “Vị đại ca này, chỉ cần ngươi chịu nói thật, chúng ta sẽ
không làm khó ngươi.”
Nam tử di
chuyển ánh mắt bối rối từ Cẩn sang Ngọc Nhi vài lượt. Thật lâu sau hắn
mới dám khẳng định người vừa rồi nắm hắn lướt giữa không trung là một
người sống sờ sờ, không phải ác quỷ.
Nam tử vừa
mới buông lỏng, lại lập tức nghĩ Cẩn và Ngọc Nhi là đồng bọn với đám
người đuổi bắt hắn. Hắn vội ôm chặt bao đồ trong ngực, liên tục cầu xin: “Đại hiệp tha mạng! Tiểu nhân dập đầu với người! Tiểu nhân lần sau
không dám nữa!”
Dứt lời, chỉ thấy trán của hắn và mặt đất liên tục va chạm, âm thanh dập đầu liên tục không ngớt.
Chân mày của Cẩn càng cau càng chặt, kiên nhẫn đã sắp dùng hết.
Ngọc Nhi
nhìn sắc mặt của Cẩn, vội nói với người trên mặt đất: “Chúng ta không
phải quan phủ, tại sao lại xin chúng ta tha mạng? Vừa rồi thấy ngươi bị
truy đuổi nên mới cứu ngươi. Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không tổn thương tính mạng của ngươi.”
Nam tử trên
mặt đất sửng sốt, cuối cùng cũng hiểu hắn vừa được cứu chứ không phải
lọt vào tay kẻ xấu. Ngoại trừ vui mừng, phương thức biểu đạt cảm kích
duy nhất của hắn cũng chỉ là dập đầu.
‘Đông! Đông ! Đông!’ thanh âm khấu tạ lại liên tục vang lên, nam tử thành tâm cám ơn
Cẩn: “Đa tạ ơn cứu mạng của đại hiệp! Đa tạ ơn cứu mạng của đại hiệp!”
Cẩn lại
không thừa thời gian vòng vo với tên nam tử xa lạ nhiều chuyện này, hắn
uy nghiêm hỏi: “Ta vừa nghe thấy bọn họ bảo ngươi trộm thuốc. Là thật
sao?”
Nam tử đứng
dậy, vẫn ôm khư khư bọc đồ, mở miệng than thở: “Không phải tiểu nhân
không chịu bỏ tiền mua thuốc, nếu thuốc có thể dùng tiền mua được thì dù phải đập nồi bán sắt ta cũng nhất quyết không làm loại chuyện trộm cắp
sỉ nhục này.”
“Xin chỉ giáo.” Cẩn đã quen lăn lộn trong mưu quyền đoạt lợi, nhanh chóng nhận ra mùi vị mưu tính.
Nam tử khẽ
lắc đầu, một bụng uất ức bắt đầu xổ ra: “Công tử từ bên ngoài đến đúng
không? Ngài không biết đấy thôi, toàn bộ tiệm thuốc nơi này đều bị ép
đóng cửa, chỉ còn lại mỗi ‘Bảo Trai đường’ ở thành Đông. Nhưng mà Bảo
Trai đường này mang tiếng là tiệm thuốc lại không bán ra, chỉ mua vào,
còn ngang ngược góp nhặt tất cả dược liệu trong thành làm hại những tiểu dân như chúng ta ngay cả nơi mua thuốc cũng không có. Mắt thấy gia mẫu
bệnh ngày một nặng, tiểu nhân mới phải mạo hiểm lẻn vào Bảo Trai đường
trộm hai vị thuốc, không ngờ lần đầu không có kinh nghiệm bị bọn hộ viện phát hiện, suýt nữa đã mất mạng. May nhờ hai vị ra tay tương cứu, nếu
không không những không lấy được thuốc mà cũng không còn mạng về với thê nhi lão mẫu.”
“Có cả
chuyện này? Tồn tại một tiệm thuốc chỉ mua vào không bán ra?” Ngọc Nhi
kinh ngạc hỏi: “Thật sự rất mới mẻ nga. Chẳng trách chúng ta hôm nay tìm không được một tiệm thuốc nào mở cửa. Thì ra lại có hành động lũng đoạn thị trường đến bực này.”
Nam tử khó
chịu nói: “Vì hai vị thuốn này, ta không biết đã đến Bảo Trai đường kia
bao nhiêu lần, vô luận là khẩn cầu, van xin hay quỳ lạy đều đã thử qua
nhưng ngay cả mùi thuốc cũng chưa ngửi được.”
Ánh mắt của
Cẩn nheo lại, ẩn hiện một tia nguy hiểm, nghĩ thầm: thật không ngờ trong nước lại xảy ra chuyện quái dị tới mức này. Bình ổn tâm tình một chút,
hắn lại nói: “Bảo Trai đường lớn tới đâu mà có bản lĩnh gom hết dược
liệu toàn thành?”
Nam tử kia
lắc đầu: “Cái này ta không biết, nhưng mà Bảo Trai đường của Liễu gia
này là tiệm thuốc lớn nhất trong thành, diện tích chiếm tới hơn nửa con
phố.”
“Hừ! Có
nhiều tiền thì hay lắm sao? Lại có thể chiếm đoạt dược liêu toàn thành
như vậy! Bộ muốn ăn thay cơm à?” Ngọc Nhi tức giận nói.
Cẩn nhìn
Ngọc Nhi, cẩn thận ngẫm nghĩ những câu nàng vừa vô ý thốt ra. Bảo Trai
đường của Liễu gia kia thu thập dược liệu như vậy chắc chắn có ý đồ
khác. Suy nghĩ một chút, hắn nói với Ngọc Nhi: “Ngọc Nhi, chúng ta khoan về khách điếm đã.”
“Cẩn ca ca,
chúng ta đến Bảo Trai đường mua thuốc!” Ngọc Nhi đang muốn xem loại
người nào lại có thể ba đầu sáu tay hoành hành ngang ngược như vậy.
Cẩn gật đầu, hỏi tên nam tử kia: “Bảo Trai đường ở đâu?”
Nam tử kia
vội đáp: “Ở thành Đông, cách nơi này cũng không xa. Ta khuyên hai vị
không nên trêu chọc họ. Đám gia đinh kia người người lòng dạ độc ác, hơi không cẩn thận sẽ là có đi mà không có về.”
Cẩn không chú ý đến những lời này, chỉ oai phong ra lệnh: “Dẫn đường!”
“Cái gì? Hai vị ân nhân tha cho tiểu nhân đi! Tiểu nhân lúc nãy khó khăn lắm mới
trốn ra được, ngàn vạn lần không thể trở về.” Nam tử hoảng hốt xoay
người bỏ chạy.
Lại đáng sợ
đến vậy sao? Cẩn vừa suy nghĩ vừa muốn tóm tên nam tử kia trở lại, nhưng nhớ tới trong nhà người ta còn mẹ già nên cũng không làm khó hắn nữa.
“Ngọc Nhi!
Đến Bảo Trai đường không thể hành động thiếu suy nghĩ, theo sát bên
người Cẩn ca ca là được.” Cẩn thận trọng dặn dò Ngọc Nhi.