Tiếng thét báo canh vừa vang lên, tên dẫn đầu Hồng y nhân chắc chắn Cẩn đã hết khả năng sống. Hắn đắc ý ra mặt,
há mồm cười cuồng ngạo: “Ha ha ha! Hoàng Phủ Cẩn, hôm nay rốt cuộc tận
mắt thấy ngươi chết trước mặt ta.”
Tiếng trống báo canh ba và tiếng cười ngạo nghễ của hồng y nhân quyện
lại một chỗ giống như sấm oanh tạc xuống đầu Ngọc Nhi. Nàng chỉ cảm thấy trong tai như có ngàn vạn con muỗi vo ve không ngừng. Thời gian của Cẩn ca ca còn lại không nhiều lắm, chỉ may là lúc nãy nàng cho Cẩn ca ca ăn viên đan dược vạn năng có thể trì hoãn độc tố phát tác nên tánh mạng
của hắn còn có thể duy trì thêm mấy canh giờ, không phải như hồng y nhân kia cho rằng đến đúng canh ba là sẽ mất mạng. Nhưng mà trong mấy canh
giờ này, nàng không xác định được mình có thể chế ra được giải dược hay
không, càng không thể biết liệu địch nhân có để mình đi điều chế giải
dược hay không.
Nàng luống cuống tâm thần, tiến thoái đều không được. Nàng muốn tiếp tục tấn công, chém chết tên hồng y nhân này
báo thù cho Cẩn ca ca, nhưng lại sợ trễ nãi thời cơ tốt nhất để giải độc cho Cẩn ca ca. Nàng muốn rút lui, mang Cẩn ca ca chạy khỏi chỗ này,
nhưng cũng biết hồng y nhân sẽ không dễ dàng để nàng mang Cẩn đi. Cứ cho là nàng cõng được Cẩn ca ca, thì làm sao đảm bảo được mang theo Cẩn ca
ca trên lưng có thể chạy nhanh hơn hồng y nhân, huống hồ Cẩn ca ca thể
trọng không hề nhẹ, chỉ sợ chạy mấy bước đã bị người ta vượt qua, lúc đó tính mạng của hắn há chẳng càng thêm nguy hiểm? Làm sao bây giờ? Nếu ở
lại, thì nãy giờ lâu như vậy cũng không đánh thắng được người ta, mà Cẩn ca ca thì càng không đợi được nữa a!
“Cô nương, so chiêu với ngươi rất thú vị. Hi vọng lần sau có cơ hội cùng ngươi bàn luận một chút.” Hồng y nhân
kia dùng thái độ ngạo mạn của kẻ thắng cuộc nói chuyện với Ngọc Nhi.
Trên người hắn có hai nơi bị thương, là do Cẩn trước khi hôn mê gây ra,
theo thứ tự là cánh tay và lồng ngực. Hai vết thương đó đến giờ vẫn
không ngừng chảy máu, màu máu đỏ tươi phối hợp với màu đỏ của y phục
dưới ánh nến trở nên cực kỳ quỷ mị, khiến người ta không kìm được dựng
tóc gáy.
Hồng y nhân hôm nay đến đây, mục đích duy nhất chính là muốn cho Cẩn đi đời nhà ma. Bây giờ đã đến canh ba rồi,
đối với người đã trúng độc ‘tam canh diệc’ như Cẩn mà nói, điều này
tương đương với việc hai chân đã ở hẳn trong điện Diêm vương. Hồng y
nhân tự thấy mục đích đạt được, dĩ nhiên phải gấp rút rút lui, thuận
tiện đi xử lý vết thương của hắn. Hắn thay đổi bộ dáng muốn công kích
lúc nãy, gấp gáp muốn chuồn đi.
Ngọc Nhi đã nhận ra mưu đồ của hồng y
nhân đang đắc ý, rất muốn thừa dịp lực công kích của hắn yếu đi mà đánh
hắn không chừa manh giáp. Con người đầy rẫy tức giận và thù hận của nàng khinh miệt đảo qua người hắn, phát hiện hắn chảy máu quá nhiều, nếu cứ
chậm trễ cứu trị sẽ nguy đến tính mạng. Nàng rất muốn dùng gậy ông đập
lưng ông, trì hoãn thời gian để hồng y nhân này chảy máu không ngừng mà
chết, nhưng nàng lại càng sợ bỏ lỡ thời cơ chữa trị cho Cẩn. Nàng không
thể ích kỷ tính chuyện thù hận, tự nhủ, tranh thủ thời gian cho Cẩn ca
ca mới là quan trọng nhất.
“Hồng y lão quái! Ngươi chảy quá nhiều
máu, chạy không được nữa đâu! Ta đến báo thù rửa hận cho Cẩn ca ca!”
Ngọc Nhi giả bộ như muốn cùng hắn quyết một trận sinh tử, dùng âm điệu
đằng đằng sát khí quát lui hắn. Trên gương mặt nàng, một đôi mày liễu
thanh tú cau chặt, trong con ngươi trong suốt ngập tràn lo lắng bất an,
nhưng nhờ vào tác dụng của ánh sáng không đủ, nên nam tử trước mặt không thể thấy rõ ràng. Hắn chỉ có thể nghe được từ trong lời nàng là thù hận và quyết tâm liều một phen cá chết lưới rách. Không hề muốn cùng nàng
liều mạng ngươi chết ta sống, hắn không thể làm gì khác hơn, đành nhanh
chóng lùi về phía sau, hỏa tốc rút lui.
“Trên đường xuống hoàng tuyền có Hoàng
Phủ Cẩn làm bạn, ta coi như cũng đáng! Đến đây! Xem kiếm!” Hắn tùy tiện
vung mấy đao, tựa như tiến công, nhưng thực ra là để nhân cơ hội rút
lui.
Ngọc Nhi vốn đã không có tâm muốn chiến, công kích hồng y nhân nhẹ nhàng đi rất nhiều, cố tình chừa sơ hở cho hắn thoát.
Hồng y nhân chớp được cơ hội, hai chân nhún một cái, bỏ trốn mất dạng.
Đuổi đi tai họa, Ngọc Nhi rốt cuộc có thể thở phào một hơi, bây giờ nàng có thể yên tâm xem xét thương thế Cẩn ca ca. Nhưng lại không ngờ tới, nàng xoay người tìm vài vòng vẫn không
thấy thân ảnh Cẩn ca ca đâu cả. Hắn đi đâu chứ? Chẳng lẽ vừa rồi có
người thừa lúc nàng đánh nhau kịch liệt với hồng y nhân đã cướp hắn đi
mất? Phiền toái lớn rồi! Tất cả đều tại nàng! Làm sao lại có thể sơ ý
tới như vậy?
“Ngươi cho rằng mình có thể thoát sao?”
Một thanh âm nam tử băng hàn đến cực điểm chợt phát ra từ trong đêm đen, giống như thần chết lẫn trong bóng tối đến đoạt mạng.
Cẩn ca ca? Hình như là thanh âm của Cẩn ca ca!
Ngọc Nhi không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhưng vô ích. Bóng đêm thâm trầm, không có trăng sao,
chỉ có thể dựa vào ánh nến yếu ớt loáng thoáng hắt ra từ phòng trong mà
thấy được giữa không trung có hai bóng người đang đung đưa, một đỏ một
trắng. Cái bóng màu đỏ, nàng dĩ nhiên nhận ra, chính ra tên hồng y nam
tử vật lộn với nàng nãy giờ, còn, cái bóng màu trắng kia, chẳng lẽ là
Cẩn ca ca thật sao?
Tim của Ngọc Nhi như sắp trào khỏi cổ
họng, ánh mắt một khắc cũng không rời thân ảnh màu trắng kia. Chỉ thấy,
bóng dáng ấy đung đưa cực kỳ nhanh, lập lòe, phảng phất như ám dạ u linh không có thân hình cố định. Ngọc Nhi căn bản nhìn không ra được cụ thể
hắn là ai.
Mặc dù không thể xác định cái bóng màu trắng là Cẩn, nhưng trong lòng nàng sớm đã thắp lên hi vọng rạo rực.
Nhất định mà, nhất định! Nàng lặng thầm cầu nguyện.
“Ầm!” Hai thanh lợi kiếm đụng nhau, hai lưỡi kiếm sắc bén ma sát tóe lửa.
“Hoàng Phủ Cẩn? Ngươi chưa chết?” Hồng y
nhân kinh hoảng nói: “Có người sau khi trúng tam canh diệc mà vẫn sống
được? Ta quả đã xem thường ngươi.”
Quả nhiên là Cẩn ca ca, Ngọc Nhi trong
lòng mừng như điên, vội vã kêu lớn: “Cẩn ca ca! Thật đúng là ngươi!
Ngươi không có việc gì! Thật tốt quá!”
Cẩn không có trả lời, toàn tâm giễu cợt tên khốn trước mặt.
Ngọc Nhi sợ Cẩn tiếp tục đánh nhau sẽ trễ nãi thời gian giải độc, lập tức phi thân lên kéo hắn xuống: “Cẩn ca ca, đừng đánh nữa, để hắn đi đi!”
“Ngọc Nhi! Tránh ra!” Cẩn thấy Ngọc Nhi
chộn rộn xung quanh, vội lên tiếng quát nàng dừng lại. Dứt lời, thân thể chuyển một cái, xảo diệu trở lại vị trí cũ.
Đao kiếm lần nữa không buông tha nhau, tia lửa văng khắp nơi chiếu sáng bầu trời đêm yên lặng.
Bức lui được tác dụng của độc dược, sức
công kích của Cẩn tăng lên rất nhiều. Trường kiếm trong tay trong khoảnh khắc hội tụ thành một cỗ lực lượng thô ráp bài sơn đảo hải, so với lũ
lớn lúc vỡ đê còn mạnh hơn rất nhiều lần.
Nam tử áo đỏ vốn không phải là đối thủ
của Cẩn, cộng thêm lúc nãy đã bị Cẩn đâm hai kiếm, cho nên càng lúc càng đuối. Hắn muốn chạy trốn, nhưng lại không có bao nhiêu hi vọng, chỉ
đành gượng một trận đấu cuối cùng, vùng vẫy giãy chết.
Chẳng biết từ lúc nào, kiếm của Cẩn đã
chuẩn xác gác trên cổ nam tử mặc áo đỏ. Tay phải Cẩn hơi siết chặt chuôi kiếm, lạnh lùng nói với nam tử bại trận trước mặt: “Ai phái ngươi tới?”
“Ha ha ha! Cần gì phải có người phái ta!
Đối với Hoàng Phủ Cẩn ngươi, ta chỉ hận không thể ăn thịt lột da!” Nam
tử áo đỏ thủ khẩu như bình, một bộ dáng thấy chết không sờn: “Đừng tưởng rằng mọi chuyện đều ở trong tầm tay ngươi. Hôm nay không dồn được ngươi vào chỗ chết. Sớm muộn cũng có một ngày ngươi chịu tội.”
Cẩn không bị lời nói đó chọc giận, rất bình thản quay sang Ngọc Nhi: “Ngọc Nhi, thắp thêm mấy ngọn đèn.”
“Dạ.” Ngọc Nhi vội vàng vào nhà thắp thêm rất nhiều đèn, rồi đứng trước cửa phòng lớn tiếng gọi: “Cẩn ca ca,
ngươi áp tải hồng y lão quái ấy vào đây, Ngọc Nhi muốn làm hắn hiện
nguyên hình.”
“Các ngươi đừng mơ tưởng tìm được bất kỳ
đầu mối hữu dụng nào từ trên người ta!” Nam tử áo đỏ xấc láo nói, một bộ dáng ngu trung ngu xuẩn.
Trong lời của hồng y nhân truyền đến một
thông điệp rất rõ ràng: hắn muốn chết! Hắn vốn không cần mạng sống của
mình! Vì bảo đảm bí mật, hắn nhất định sẽ xả thân vì nghĩa!
‘Răng rắc’ Lợi kiếm trong tay Cẩn vung
tay, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng phá bỏ mặt nạ
đồng trên mặt hồng y nhân, sau đó, mũi kiếm sắc bén đâm thẳng về phía cổ họng của hắn.
Vật che mặt của hồng y nhân bị đánh rớt,
hắn đoán chừng mình không còn đường lui liền há mồm muốn cắn lưỡi tự
vẫn. Không ngờ, trong nháy mắt hắn hả miệng, kiếm của Cẩn đã dời mục
tiêu từ cổ họng hắn lên chắn ngang miệng, thành công ngăn cản hành động
mà hắn tự cho là khẳng khái hi sinh.
Cẩn áp giải hồng y nhân vào phòng mình,
bên trong hơn mười ngọn đèn chiếu sáng, ánh phản xạ từ trên lợi kiếm
chiếu thẳng vào mắt hồng y nhân, tia sáng chói lòa khiến hắn mở mắt
không nổi.
Ngọc Nhi lần đầu tiên phát hiện Cẩn ca ca xưa nay ôn hòa cũng có thể trở nên khí thế bức người không đỡ nổi như
vậy, hung mãnh hệt như sư tử. Cả người hắn tản ra khí thế bén nhọn, con
ngươi thâm trầm trong dĩ vãng phát ra tia lửa tức giận. Ngọc Nhi suy
đoán Cẩn ca ca nhất định bị người xấu dùng độc mà trở nên nóng tính,
chuẩn bị đại khai sát giới.
Sự trầm mặc của Ngọc Nhi lại khiến Cẩn
nghĩ là hành động của hắn dọa đến nàng, vội gọi nàng tránh đi: “Ngọc
Nhi, ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
“Không cần, ta muốn nhìn Cẩn ca ca thu
thập người xấu.” Nàng không phải loại người sợ phiền phức, nơi nào càng
kích thích, nàng lại càng muốn có mặt, huống chi lần này là Cẩn ca ca
biểu diễn, nàng không thể vắng mặt nha!
Gương mặt tuấn tú nghiêm nghị của Cẩn vì
khẩu khí thư thả của Ngọc Nhi mà nhu hòa đi rất nhiều. Hắn thật bị tiểu
cô nương này đánh bại, làm hắn rất muốn cho tên trước mặt một kiếm cho
xong chuyện.
Hành vi của nam tử áo đỏ khiến Ngọc Nhi
vô cùng bất mãn. Nàng nghĩ thầm: Hừ hừ! Hồng y lão quái này lại dám hại
Cẩn ca ca! Tội ác tày trời bậc này nàng lại có thể để hắn chết dễ dàng
sao? Nếu như vậy, thật quá tiện nghi cho hắn.
“Hồng y lão quái, ngươi tốt nhất đừng cựa tới cựa lui, cẩn thận kiếm của Cẩn ca ca không có mắt sẽ cắt cái miệng
của ngươi thành mười tám khúc, để cho người chết làm một con quỷ xấu
xí.” Dứt lời, nàng vươn tay, liên tục điểm mấy cái trên người hồng y nam tử. Trong chốc lát, hắn đã không thể động đậy.
Cẩn thu hồi kiếm, cười nói với Ngọc Nhi: “Ngươi điểm hết toàn bộ huyệt đạo của hắn, Cẩn ca ca làm sao hỏi chuyện đây?”
Ngọc Nhi tiến tới kéo một cái ghế lại gần Cẩn, dìu hắn ngồi xuống, mở miệng: “Cẩn ca ca, ngươi không thấy lão
quái đó một lòng muốn chết sao? Ngươi hỏi như vậy sẽ không hỏi ra được
gì cả.”
Vậy phải làm sao bây giờ? Cẩn mang ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn Ngọc Nhi, không biết nàng lại nảy ra chiêu số mới mẻ gì?
Ngọc Nhi không chút hoang mang móc trong
tay áo ra một viên thuốc, dưới ánh mắt hoảng sợ của hồng y nhân, nhét
vào trong miệng hắn, sau đó còn nắm đầu hắn lắc kịch liệt một hồi, khẳng định viên thuốc đã bị nuốt xuống bụng mới buông tay.
“Ngọc Nhi! Tới đây!” Cẩn nhìn thấy Ngọc
Nhi đưa tay đi lay đầu hồng y nhân, trong lòng cực kỳ mất hứng, gương
mặt tuấn tú vặn vẹo. Hắn không nhịn được lẩm bẩm: tay nàng làm sao có
thể sờ tới sờ lui trên đầu cái tên kia? Nàng không chê bẩn, hắn cũng
không thuận mắt.
Ngọc Nhi nhấp nháy đôi mắt trong suốt,
chẳng hiểu tại sao Cẩn ca ca lại đột nhiên mất hứng. Không phải vừa rồi
vẫn đang rất vui mừng sao?
Cẩn giống hệt tiểu nam hài nhõng nhẽo
giận dỗi, hồi lâu mới nói: “Ngươi đã trưởng thành, nam nữ thụ thụ bất
thân, huống chi hắn còn là đại ác nhân, làm sao có thể sờ đầu của hắn?”
Ha ha! Ta còn tưởng là chuyện gì. Ngọc
Nhi vừa rồi chỉ là muốn viên thuốc trôi xuống bụng hắn thôi, cũng chẳng
phải muốn đi sờ cái đầu bẩn thỉu của hắn.” Ngọc Nhi dương dương tự đắc
nói.
“Ngươi có thể bảo Cẩn ca ca giúp mà.” Cẩn rất không cam lòng, hắn lập tức muốn Ngọc Nhi mở lời hứa hẹn. Hắn hi
vọng nàng sau này sẽ không tùy tiện động chạm vào nam nhân khác. Chẳng
qua là, Ngọc Nhi lúc này còn rất vô tư, sao có thể hiểu được tâm tư của
hắn?
“Được rồi mà, Cẩn ca ca. Ngươi không hỏi ta vừa cho hắn uống cái gì sao?” Ngọc Nhi đắc ý hỏi.
Cẩn thuận miệng đáp: “Ngươi đã điểm á huyệt của hắn rồi thì chắc cũng là phế võ công của hắn thôi.”
A! Đôi mắt tròn của Ngọc Nhi mở lớn hết
cỡ, miệng há thành hình chữ O không ngậm lại nổi, một lúc sau mới sợ hãi than nhẹ: “Cẩn ca ca thật quá thần kỳ. Làm sao ngươi biết?”
Cẩn thấy Ngọc Nhi hứng thú đến như vậy,
bộ dáng khả ái đến như vậy, trong lòng hắn tự nhiên ngọt như mật. Dần
dần, trán hắn giãn ra, không hề so đo với nàng nữa. Hắn không đành lòng
phá hỏng tâm tình của nàng, vội phối hợp, hỏi: “Ngươi chuẩn bị xử trí
hắn như thế nào?”
“Cẩn ca ca không phải có chuyện muốn hỏi
hắn mà lại sợ hắn tự vẫn sao? Lúc nãy hắn đã nuốt thuốc của ta, võ công
mất hết, binh khí còn bị tịch thu, tự vẫn bằng cách nào nữa. Bây giờ
Cẩn ca ca có thể yên tâm mà hỏi.” Ngọc Nhi vui vẻ nói. Rốt cuộc cũng thu thập xong ác nhân này. Nàng thật muốn đem chuột, rệp tới nhát cái tên
ngu xuẩn giả anh hùng này! Để diệt hết uy phong nếu còn sót lại của hắn.
Cẩn lắc đầu, sủng nịch nói: “Tiểu nha đầu ngươi, nghĩ không thông rồi. Hắn không có võ công cũng có thể cắn lưỡi
tự vẫn, chúng ta vẫn không hỏi được đâu.”
Ngọc Nhi quyệt miệng, giống như bị dội
một gáo nước lạnh xuống đầu, rầu rĩ nói: “Vậy thì đừng giải á huyệt cho
hắn, hắn không nói chuyệnđược thì cũng không cắn lưỡi được. Sau đó đưa
hắn giấy bút, bảo hắn viết tội trạng ra.”
“Cũng chỉ có ngươi nghĩ ra nổi. Được rồi, đừng nhọc lòng vì tên khốn này nữa. Trời sắp sáng tới nơi rồi, đi ngủ
đi. Cẩn ca ca ở đây canh chừng cho ngươi.” Cẩn không đành lòng để Ngọc
Nhi thức suốt đêm, vội thúc giục nàng nhanh chóng nghỉ ngơi.
“Vậy tên bại hoại này làm sao đây? Cẩn ca ca không hỏi người giật dây hắn à?” Ngọc Nhi kỳ quái thắc mắc sao đột
nhiên Cẩn ca ca đối với người xấu lại tâm từ thủ nhuyễn (Tuyết Băng: có thể hiểu là từ tâm nương tay) như vậy.
“Sáng sớm ngày mai giao cho nha môn, tự
nhiên sẽ có quan phủ thụ lý, việc gì phải để hắn chiếm dụng thời gian
nghỉ ngơi của Ngọc Nhi.” Cẩn vân đạm phong kinh đáp trả. Hắn đối với
loại hồng y nhân liều mạng này cũng không ôm bất cứ hi vọng nào. Một
người mà một lòng muốn chết cho nhanh thì có thể hỏi ra được bao nhiêu
đầu mối có giá trị chứ? Hắn tìm một sợi dây chắc chắn trói tên nam tử
mặc áo đỏ đó vào cột nhà xong không để ý tới nữa.
Nói tới nghỉ ngơi, Ngọc Nhi mới nhớ tới
Phong Thiên Thiên đang nằm trên giường, cánh tay của Phong Thiên Thiên
bị hồng y lão quái chém trúng một đao rất nặng, sâu thấu xương, lại còn
trúng kịch độc ‘tam canh diệc’, tới giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
Cẩn nhìn sắc mặt Ngọc Nhi, cũng biết nàng đang rất áy náy. Hắn vội vàng an ủi: “Ngọc Nhi, cái này không trách
ngươi được, một mình ngươi làm sao có thể chú y nhiều chuyện tới như vậy chứ.”
Ngọc Nhi áy náy nhìn Phong Thiên Thiên
trên giường, nhỏ giọng nói: “Nếu như lúc ấy ta không vội vã đưa Cẩn ca
ca đi, Mạn Mạn cũng không phải bị thương. Cô nương mười chín tuổi mà,
trên cánh tay trúng một đao, nếu lưu lại vết sẹo, nàng sẽ rất khổ sở.”
Lời của Ngọc Nhi chấn động Cẩn mãnh liệt. Hắn nghe không lầm, nàng vội vàng đưa hắn đi? Thời khắc mấu chốt, người nàng nghĩ tới là hắn, hắn nên cao hứng mới đúng. Không, phải là nên phi thường cao hứng. Cẩn không tự chủ được, nhếch môi nở nụ cười, nụ cười
kia khoa trương y hệt một hán tử ba ngày không có cơm ăn đột nhiên nhặt
được vạn lượng hoàng kim.
Không may, nụ cười mờ ám kia bị Ngọc Nhi
liếc mắt nhìn thấy, nghiêm mặt nói: “Cẩn ca ca, Mạn Mạn bị thương mà
ngươi còn vui vẻ như vậy? Ngươi không thích Mạn Mạn có đúng hay không?
Ngươi vẫn muốn đuổi nàng đi?”
Cẩn vất vả lắm mới dừng được nụ cười mờ
ám trên mặt: “Ngọc Nhi trách lầm Cẩn ca ca, Cẩn ca ca là loại người vô
tình vô nghĩa như vậy sao? Phong Thiên Thiên bị thương, có gì thì cũng
phải đợi nàng ta hồi phục rồi mới tính tiếp.”
“Đợi nàng ta hồi phục rồi mới tính tiếp?
Nói như vậy, Cẩn ca ca vẫn muốn đuổi Mạn Mạn đi? Mạn Mạn đáng thương,
một đao của nàng đều là vì Cẩn ca ca mà chịu.” Ngọc Nhi trách cứ.
“Được rồi, được rồi, chuyện của Phong
Thiên Thiên sau này hãy nói. Nếu nàng đã chiếm mất giường ngủ của ngươi, ngươi sang giường Cẩn ca ca mà ngủ. Đừng lo, ta sẽ canh chừng nàng, có
tình huống gì sẽ đánh thức ngươi.” Cẩn ôn nhu nói.
Ngọc Nhi lắc đầu: “Ta không ngủ được, Mạn Mạn sinh tử chưa biết, ta làm sao ngủ được.”
“Sinh tử chưa biết? Không phải lúc trước ngươi đã cho nàng giải dược rồi sao?” Cẩn kỳ quái hỏi.
“Giải dược cầnnăm canh giờ mới chế ra
được. Lúc trước chỉ là cho nàng ăn viên đan dược vạn năng, cũng là loại
Cẩn ca ca dùng qua. Nó chỉ có thể trì hoãn độc phát chậm lại mấy canh
giờ, không thể giải độc.” Ngọc Nhi chán nản giải thích. Nhưng tiếng nói
vừa dứt, nàng liền mở to hai mắt, nhìn Cẩn chằm chằm, hệt như đang ngó
một con quái vật.
Cẩn bị Ngọc Nhi nhìn đến ngượng, hắn cẩn
thận sờ một lượt khắp mặt, cũng không có dính thứ gì khác lạ mà. Tiểu cô nương đang nhìn cái gì?
Không đợi Cẩn hỏi, Ngọc Nhi đã lên tiếng
trước: “Cẩn ca ca, độc của ngươi đi đâu rồi? ‘Tam canh diệc’ không phải
là độc dược bình thường, theo lý thuyết thì ngươi cũng phải hôn mê bất
tỉnh giống Mạn Mạn chứ!”
Cẩn tức giận liếc Ngọc Nhi một cái: “Chẳng lẽ ngươi hi vọng Cẩn ca ca cũng giống Phong Thiên Thiên nằm bẹp không nhúc nhích?”
“Không phải, ta là muốn hỏi tại sao ngươi lại không trúng độc? Ta rõ ràng nhìn thấy ngươi có dấu hiệu trúng độc
mà, không lẽ ta nhìn lầm. Hoặc giả, ngươi giả vờ trúng độc hù ta sợ?”
Càng nói, gương mặt của Ngọc Nhi càng ngập tràn ủy khuất, Cẩn ca ca thật xấu, hại nàng lo lắng tới như vậy.
Cẩn vội ôm Ngọc Nhi vào lòng, ôn nhu nói: “Cẩn ca ca làm sao lại đi giả trúng độc hù Ngọc Nhi chứ? Đó là thời
khắc sống còn, làm sao dám đùa giỡn quá đáng như vậy. Lúc trước ta thật
sự trúng độc, nhưng nhờ dược hoàn kia của ngươi cho kéo dài cho ta thêm
hai canh giờ, hai canh giờ đó đã đủ để ta bức độc tố trong cơ thể ra
ngoài.”
“Thì ra là như vậy, hù chết Ngọc Nhi. Tác dụng của vạn năng đan cũng chỉ có thể duy trì mười canh giờ, mà điều
chế ra một viên giải dược ‘tam canh diệc’ đã cần hết năm canh giờ. Bởi
vì tỷ lệ các loại nguyên liệu yêu cầu hết sức chính xác, độ lửa cũng
phải chuẩn, ngay cả lượng nước cũng không thể sai sót, rất khó đảm bảo
một lần là thành công. Nhưng nếu không thành công, mạng của Mạn Mạn thật sự đáng lo ngại.” Trên mặt Ngọc Nhi lộ ra ít nhiều sầu khổ.
Cẩn vuốt nhẹ lưng Ngọc Nhi, giống như
đang dụ dỗ một tiểu hài nhi yếu ớt. Thanh âm của hắn vốn có thể mang đến một nguồn lực đặc biệt, loại nguồn lực này có thể biến nàng từ một
thiếu nữ tâm sự nặng nề thành một tiểu cô nương tâm tư hoạt bát.
Quả nhiên, không lâu sau đó, tâm tình nàng khôi phục.
“Di! Đúng rồi, nếu Cẩn ca ca có thể dùng
nội lực bức độc tố ra ngoài, chúng ta cũng có thể dùng nội lực bức độc
tố trong cơ thể Mạn Mạn ra!” Ngọc Nhi vui mừng nói.
“Nàng ta không biết võ công, nếu chỉ
dựa vào nội lực của người khác sẽ rất khó thành công. Chưa nói tới, lúc
nãy ta bức độc đã hao phí hơn phân nửa nội công, nếu nội lực không đủ
mạnh sẽ rất dễ phản tác dụng, khiến độc tố trong người nàng lây lan sang ta. Cẩn ca ca có thể mạo hiểm, nhưng quả thật hữu tâm vô lực, Ngọc Nhi
muốn mạo hiểm, Cẩn ca ca tuyệt không đáp ứng!” Cẩn không có nói láo,
đừng thấy hắn lúc này vui vẻ đứng đó, kỳ thật thân thể đã sớm trống
rỗng, hoàn toàn chỉ dựa vào một cỗ ý chí cường ngạnh chống đỡ. Hắn rất
muốn ngủ một giấc, nhưng lại lo đêm dài lắm mộng, hắn phải canh giữ ở
bên người Ngọc Nhi, đảm bảo nàng bình an vô sự.
“Cẩn ca ca! Mạch đập của ngươi yếu quá!
Mau! Nằm xuống nghỉ ngơi.” Ngọc Nhi kinh hãi, nàng không ngờ Cẩn ca ca
lại chịu được cực khổ như vậy. Nhớ lại tình cảnh lúc trước hắn anh dũng
chiến đấu với địch nhân, nàng còn nghĩ rằng hắn thật sự rất mạnh khỏe,
không ngờ toàn bộ đều nhờ vào nghị lực chống đỡ.
Cẩn không chịu đi ngủ, hắn mong đợi có
thể ở nơi này, trong đêm yên tĩnh cùng Ngọc Nhi tán chuyện trên trời
dưới đất, thống khoái một trận. Trải qua tiểu nạn lần này, hắn và Ngọc
Nhi ắt sẽ tiến gần thêm một bước. Dù sao thì lúc nãy Ngọc Nhi cũng đã
khẩn trương vì hắn như vậy, hắn có lý do tin tưởng, mình ở trong lòng
nàng chiếm một vị trí rất lớn. Hắn nghĩ tới đây, trong con ngươi đen
thẳm mệt mỏi lộ ra ánh sáng, sinh cơ vô hạn, còn có một chút vui vẻ vì
trong họa được phúc.
“Cẩn ca ca! Ngươi thật không đi nghỉ ngơi?” Ngọc Nhi xác nhận lại một lần cuối.
Cẩn vội vã gật đầu, trong lòng ngực, tim đập liên hồi.
“Ngươi nếu thật không muốn đi nghỉ ngơi
thì hãy đến giúp Mạn Mạn lau mặt đi. Nàng trúng ‘tam canh diệc’ nhiệt độ trên mặt sẽ rất cao. Ngươi cầm rượu đến lau mặt cho nàng, đặc biệt là
trên trán, nhất định phải hạ nhiệt trước, nếu không một lát giải dược
cũng sẽ không phát huy được tác dụng.” Ngọc Nhi dứt lời, chạy vội vào
trong phòng nấu thuốc.
Cái gì? Hắn thật vất vả mới có cơ hội
chung đụng với Ngọc Nhi, chính là thời điểm cần thừa thắng xông lên. Thế mà giờ lại muốn hắn mang cái thân thể suy yếu này tới chiếu cố một nữ
nhân không chút quan hệ. Cái ả Phong Thiên Thiên này, rốt cuộc tới khi
nào mới sẽ không làm kỳ đà cản mũi nữa? Tới khi nào mới không chen ở
giữa phá hư chuyện tốt của hắn đây?
Phòng trong truyền ra mùi thuốc nồng đậm, nhiệt huyết sôi trào của Cẩn cứ thế mà bị dập tắt hoàn toàn. Đáng oán giận….