“Nam Cung, ta mất bao lâu mới có thể học
xong khinh công vậy?” Ngọc Nhi vừa đứng trung bình tấn, vừa nhăn nhó
khuôn mặt nhỏ nhắn, hỏi.
“Ngọc Nhi, mọi việc đều không thể gấp.
Trước giờ ngươi chưa từng học võ công, mọi thứ đều phải từ cơ bản luyện
lên, biết không?” Nam Cung kiên nhẫn đáp.
Khuôn mặt Ngọc Nhi có chút xụ xuống, nhỏ
giọng: “Được rồi, nhưng mà ngươi dạy nhanh một chút nha, nếu không ta
lớn rồi sẽ không học kịp.”
“Ngươi bây giờ còn nhỏ, không vội, dạy
nhanh ngươi sẽ tiếp thu không hết.” Nam Cung chân thành nói. Thật ra hắn thấy Ngọc Nhi đã rất giỏi, tuổi nhỏ như vậy cứ thế mà tiến tới. Bất
quá, thấy nàng cực khổ như vậy, hắn thật sự không nhẫn tâm làm một
nghiêm sư.
Trên mặt Ngọc Nhi từng giọt từng giọt mồ
hôi rơi xuống, khiến toàn bộ gương mặt trở nên bóng nhẵn. Nhưng nàng
cũng không vươn tay lau đi, một lòng một dạ ghim trung bình tấn, động
tác cũng không có chút nào xiêu vẹo, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng lắc đầu để
mồ hôi văng bớt ra ngoài. Điều hòa hơi thở một chút, nàng nói: “Không
sao, chỉ cần ngươi cố gắng dạy nhanh chút là được. Loại trung bình tấn
cơ bản này, ta có thể tự tập trong phòng vào buổi tối, như vậy có thể
tiết kiệm được thời gian.”
“Tại sao lại gấp tới như vậy?” Nam Cung
sửng sốt, hắn vốn nghĩ Ngọc Nhi sinh ra là một tiểu thư quyền quý, có
tập võ học nghệ thì cũng chỉ là một loại hứng thú nhất thời, vốn không
giống người trong chốn giang hồ lưng đeo huyết thù, nàng cần gì gấp tới
như vậy?
“Dĩ nhiên phải gấp a. Các ca ca học đã
mười năm nhưng mà còn chưa thấm vào đâu. Họ năm tuổi đã bắt đầu tập võ,
nhưng ta mười một tuổi mới bắt đầu, đã trễ tới sáu năm. Chưa nói tới ta
còn muốn học y thuật nữa, thời gian thật sự rất gấp đó.” Không ngờ nàng
đã nghĩ rất chu đáo.
Trong mắt Nam Cung tràn đầy tán thưởng:
“Thì ra ngươi đã nghĩ xa đến như vậy. Nhưng mà lúc này ngươi vừa mới bắt đầu, nên luyện dưới sự giám thị của ta, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý
muốn.”
“Vậy cũng được.” Ngọc Nhi gật đầu, hơi thở đã có chút mệt mỏi.
Nam Cung phát hiện Ngọc Nhi khác thường,
rất sợ vết thương cũ của nàng tái phát, vội vàng ngăn cản: “Ngọc Nhi
bệnh mới khỏi, mệt nhọc quá độ sẽ tổn hại thân thể. Hôm nay tập đến đây
thôi, ngày mai lại tiếp tục.”
“Chỉ vậy thôi sao? Hôm nay chỉ học mỗi
trung bình tấn?” Ngọc Nhi lộ rõ vẻ thất vọng, cứ học theo tốc độ này,
phải tới năm nào mới luyện thành đây a?
“Trung bình tấn không phải một ngày có
thể luyện thành đâu.” Nam Cung vốn là muốn khuyên nhủ Ngọc Nhi, ai ngờ
lời nói này lại khiến Ngọc Nhi hạ quyết tâm không ngừng lại.
Ngọc Nhi thân thể không động đậy, duy trì tư thế nãy giờ, quật cường nói: “Trung bình tấn này phải luyện rất lâu
sao? Vậy thì càng không thể nghỉ ngơi. Hôm nay chỉ mới tập hai canh giờ
mà.”
Ngọc Nhi thái độ kiên quyết, một lòng dốc sức luyện tập, có tám trâu mười bò kéo cũng không suy chuyển. Nghị lực
của nàng thật sự rất đáng nể, lần đầu học võ, một lần đứng tấn đã đứng
suốt hai canh giờ, luyện như thế này chỉ sợ ngay cả đám tráng niên thân
thể khỏe mạnh cũng kêu trời gọi đất không chịu nổi nhưng nàng lại không
có nửa điểm ý tứ lùi bước, thân thể đã từ từ phát run, sắc mặt đã từ từ
trắng bệch. Nhưng chỉ cần Nam Cung không dạy môn khác cho nàng, nàng
tuyệt đối sẽ không dừng lại.
Thấy Ngọc Nhi cố gắng như vậy, Nam Cung
rất không đành lòng, chỉ đành kiếm biện pháp cho nàng nghỉ ngơi: “Được
rồi Ngọc Nhi, không ghim trung bình tấn nữa. Đứng lên thư giãn gân cốt
đi.”
Ngọc Nhi lúc này mới từ từ đứng dậy, từ từ đi lại để khí huyết lưu thông.
Cẩn đứng đằng xa nhìn Ngọc Nhi, trong
lòng nhảy nhót không ngừng, chỉ sợ nàng chống đỡ không nổi ngã quỵ. Hắn
rất muốn lập tức bước ra ôm Ngọc Nhi đi, nhưng lại lo nghĩ Ngọc Nhi kiên trì như vậy, cũng chính là muốn học tốt một chút, nếu hắn tiến lên cắt
ngang, chẳng phải là phá hư chuyện tốt của nàng? Học võ đích xác rất cần nghị lực, Ngọc Nhi kiên trì là không hề sai.
Cẩn phát hiện, hắn đối với ngày càng hiểu rõ, rất nhiều khí chất của Ngọc Nhi núp dưới dáng vẻ ngây thơ từ từ
biểu lộ trước mắt hắn. Nàng cơ trí thông tuệ, sáng sủa lạc quan, chăm
chỉ giỏi giang, động tĩnh rất có chừng mực, hôm nay lại phát hiện ra
nghị lực của nàng vô cùng bền bỉ. Nàng giống như một bộ sách tràn đầy
mới lạ, tùy lúc tùy thời sẽ thể hiện một mặt tốt đẹp, thật may là hắn
thấy được, hiểu được, vì vậy hắn càng quý trọng gấp đôi.
Đang lúc tâm tư Cẩn chuyển biến liên hồi, sau lưng hắn bỗng vang lên tiếng nói vui mừng của một nam nhân: “Nữ oa
nhi này cũng có chút nghị lực, thật sự là nhân tài luyện võ.”
“Ngươi là ai?” Cẩn nhanh chóng quay đầu lại, đập vào mắt hắn là một nam tử trung niên khôi ngô.
Ánh mắt nam tử đó chỉ ngó chừng Ngọc Nhi, căn bản không coi Cẩn vào đâu, sau đó mũi chân điểm một cái, đã đứng
bên cạnh Ngọc Nhi.
Cẩn trong lòng quýnh lên, cũng đi theo qua.
“Tuyệt nhi, sao còn chưa trở về đảo?”
Thanh âm của trung niên nam tử rất xuôi tai, không có ý vị muốn trách
cứ, cũng không gợn một chút sóng nào, khiến người ta nghe không ra tâm
tình.
“Sư phụ!” Nam Cung Tuyệt nghe tiếng quay đầu lại, lập tức quy củ quỳ gối chào.
Sư phụ của Nam Cung Tuyệt? Chẳng lẽ đây chính là thần y ‘Phong Đao Tử’ trong miệng phụ hoàng?
Cẩn nghi ngờ hỏi: “Ngươi chính là Phong Đao Tử?”
Nam tử trung niên đó không để đến Nam
Cung Tuyệt nữa, cũng không chú ý tới Cẩn, chỉ dùng khẩu khí nghiêm nghị
nói với Ngọc Nhi: “Muốn học tốt võ công, không thể chỉ dựa vào nhiệt
tình, còn phải có tư chất thiên phú nữa mới được. Ngươi vừa rồi ghim
trung bình tấn tư thế chưa vững, rõ ràng không đạt yêu cầu.”
“Sư phụ, thương thế trên người Ngọc Nhi chỉ vừa mới khỏi.” Nam Cung không nhịn được lên tiếng.
“Người là sư phụ của Nam Cung?” Thế không phải còn lợi hại hơn cả Nam Cung sao? Ngọc Nhi vui mừng nói: “Người
chính là thần y Phong Đao Tử diệu thủ hồi xuân mà phụ hoàng từng nhắc
tới?”
“Ha ha ha, tiểu oa nhi ngươi, có nguyện ý theo ta về đảo học võ không? Phong Đao Tử ta hôm nay phá quy củ thu nữ
đồ đệ.” Phong Đao Tử cười hiền lành, lâu lắm rồi hắn mới nghe được trung ngôn của một tiểu hài tử. Ừ, oa nhi này có thể dạy dỗ.
“Ngọc Nhi! Đến đây với thái tử ca ca.
Ngươi làm sao có thể tùy tiện gọi sư phụ chứ! Nếu gặp phải người xấu
phải làm thế nào?” Cẩn cuống quýt kéo Ngọc Nhi qua.
“Thái tử ca ca, ngươi đừng kéo Ngọc Nhi
nữa mà.” Ngọc Nhi giãy dụa muốn đến bên kia với Phong Đao Tử, mấy khi
gặp được lương sư, nàng làm sao có thể bỏ qua. Phong Đao Tử sư phụ này
ngay cả phụ hoàng còn phải thừa nhận là nhân vậy lợi hại kia mà.
Phong Đao Tử ha ha cười, ngạo mạn nói với Cẩn: “Ngươi chính là thái tử? Ta với phụ hoàng ngươi là huynh đệ kết
nghĩa, lẽ ra ngươi còn phải gọi ta một tiếng ‘thúc phụ’. Còn dám phóng
túng trước mặt ta à?”
Cẩn nhìn rõ ý tứ của Phong Đao Tử, hắn không phải đang đùa, là thật sự muốn Ngọc Nhi học võ với hắn. Làm sao có thể cơ chứ!
“Ngọc Nhi tuổi còn nhỏ, lại vừa lành
bệnh, không thích hợp lặn lội đường xa. Bổn điện hạ đa tạ hảo ý của
Phong thần y.” Cẩn quyết định thay Ngọc Nhi.
Phong Đao Tử cười cười, xem thường Cẩn,
chuyển ánh mắt tới Ngọc Nhi: “Tiểu oa nhi, nếu ngươi muốn học võ, không
thể ở trong cung vàng điện ngọc mà múa may, phải tuyệt đối tĩnh tâm, từ
chân ướt chân ráo phải luyện năm bảy năm mới hi vọng có chút thành tựu.
Theo ta tới Phong Vân đảo, không có những cảnh vật ngoại giới quấy
nhiễu, chẳng phải sẽ có hi vọng luyện thành một thân bản lãnh sao?”
Ngọc Nhi suy nghĩ một chút, lời của Phong Đao Tử không phải không có lý. Bất luận là Tướng phủ hay Thái tử cung
đều không phải là chỗ tập luyện lý tưởng. Nam Cung coi nàng là tri kỷ,
nàng vốn cho rằng hắn cũng tỉ mỉ dạy nàng, nhưng trải qua mấy hôm nàng
phát hiện Nam Cung tựa hồ không nhẫn tâm nhìn nàng chịu khổ. Có câu nói
khó khăn gian khổ tôi luyện nhân tài. Ở bên cạnh những người yêu thương
nàng, họ sẽ không chân chính để nàng khổ luyện, đây lại là điều tối kị
trong võ học. Khó trách ban đầu phụ thân vốn mang một thân võ nghệ nhưng đưa các ca ca tới thâm sơn tầm sư học đạo.
“Dạ, Ngọc Nhi nguyện ý theo sư phụ về đảo.” Ngọc Nhi thận trọng gật đầu.
“Ngọc Nhi! Không được đồng ý!” Cẩn đang lo lắng, khẩu khí lộ rõ trách cứ.
“Như thế rất tốt.” Phong Đao Tử tiếng nói vừa dứt, ống tay áo phất một cái, ông ta và Ngọc Nhi đã biến mất khỏi Tướng phủ.