Thoáng cái nửa tháng đã trôi qua, thương thế Ngọc Nhi cũng đã khôi phục gần như cũ, Nam Cung Tuyệt cũng đã đến lúc phải từ biệt.
Lúc này đang là đầu mùa hạ, trời sáng sớm hơn thường lệ, ánh bình mình xuyên qua ô cửa sổ màu son đi vào trong
phòng, khiến toàn bộ những vật bày trí loang lổ ánh sáng.
Ngọc Nhi ngồi ngay ngắn trước gương đồng, mặc cho Thu Nguyệt trang điểm và sửa soạn y phục.
“Công chúa, Nam Cung công tử ở ngoài cầu kiến.” Sương Tuyết vén rèm đi vào, nhẹ giọng bẩm báo.
“Nam Cung công tử? Mau cho mời.” Ngọc Nhi vừa nghe Nam Cung Tuyệt tới vội vui mừng ngoảnh mặt ra cửa chính, động
tác quá nhanh khiến đầu tóc còn chưa chải xong bung xõa, trâm hoa rơi
đầy đất.
“Công chúa, tóc còn chưa vấn xong, chờ
một chút đã.” Thu Nguyệt dứt khoát xoay đầu Ngọc Nhi lại, vội vã quấn
chải một chặp mới miễn cưỡng hoàn tất.
Nam Cung Tuyệt một thân thanh y, dáng điệu không nhanh không chậm, không có một chút cảm giác câu thúc nào.
“Công tử, mau mời ngồi.” Ngọc Nhi đứng
lên, cười vui vẻ, hết sức nhiệt tình, nói với Sương Tuyết: “Sương Tuyết
tỷ tỷ, mau pha trà cho công tử.”
Nam Cung Tuyệt cũng không vòng vo, trực
tiếp ngồi xuống ghế, nói thẳng vào vấn đề: “Thương thế của ngươi đã
khỏi, ta tới từ biệt.”
“Công tử muốn đi?” Ngọc Nhi trong kinh ngạc có lẫn đau buồn. “Là Ngọc Nhi chiêu đãi không chu đáo sao?”
Nam Cung Tuyệt nhấp một ngụm trà thơm,
tiêu sái nói: “Ta vốn không thích những nơi ồn ào náo nhiệt. Lần này lưu lại Tể tướng phủ đã hơn nửa tháng, cũng nên đi rồi.”
Ngọc Nhi nhìn thẳng Nam Cung Tuyệt, thật
lòng lưu giữ: “Công tử đã coi Ngọc Nhi là tri kỉ, Ngọc Nhi cũng không
nói những lời khách sáo dư thừa. Ngọc Nhi còn có chuyện quan trọng muốn
nhờ, vạn phần thành tâm, khẩn cầu công tử ở lại, được không?”
Người không phải cỏ cây, ai có thể vô
tình? Thật ra nói đến ly biệt, trong lòng Nam Cung Tuyệt không phải
không rung động chút nào, chẳng qua tính cách hắn không cho phép bản
thân dính tới giới quyền quý, nên không tìm được lý do tiếp tục ở lại.
Bây giờ, Ngọc Nhi đã có chuyện muốn nhờ, hắn đương nhiên không thể cự
tuyệt.
“Không biết Ngọc Nhi có chuyện gì?” Nam Cung Tuyệt vội hỏi.
“Ngọc Nhi mặc dù là nữ nhi nhưng lại
không có hứng thú với nữ công. Công tử y thuật cao minh, võ công thâm
hậu là ước vọng cả đời của Ngọc Nhi. Nếu công tử không chê, Ngọc Nhi
muốn bái sư tập võ học nghệ, thứ nhất có thể cường thân kiện thể, thứ
hai có thể tạo phúc cho người. Chỉ không biết, ý công tử thế nào?” Những ngày bị thương vừa qua, Ngọc Nhi suy nghĩ đã thông, thị vệ bên người
nàng không thiếu, tầng tầng lớp lớp, ngay cả Lạc ca ca và thái tử ca ca
cũng đặt an nguy của nàng lên trên hết nhưng mà nàng vẫn thọ thương, còn suýt chút mất luôn cái mạng nhỏ. Mặc dù nàng thích được sủng ái chở
che, nhưng lại không muốn trở thành gánh nặng của người khác. Nàng không nên để thái tử ca ca và Lạc ca ca cứ lo lắng cho mình, căn bản chỉ có
cách tự bảo vệ chính mình.
Nam Cung Tuyệt sửng sốt: “Không ngờ tuổi
ngươi còn nhỏ đã nói được những lời như vậy, thật làm Nam Cung mỗ kính
phục. Ngươi thân là thiên kim Tướng phủ, lại là nghĩa nữ của hoàng hậu,
có bản lãnh hay không cũng không quan trọng mà, tự nhiên sẽ có người bảo vệ ngươi thôi.”
Nam Cung Tuyệt vốn không có ý gì, chỉ là trong lúc kinh ngạc thuận miệng nói ra, không ngờ lại khiến Ngọc Nhi suy nghĩ.
“Ý của công tử cho rằng Ngọc Nhi nên làm
một con rối gỗ ngồi chờ người khác hầu hạ? Nếu công tử đã xem nhẹ Ngọc
Nhi như vậy, Ngọc Nhi cũng không nói lời dư thừa nữa. Công tử xin cứ tự
nhiên.” Ngọc Nhi thật sự có chút tức giận cái thứ quan niệm thâm căn cố
đế này của nam nhân. Chẳng lẽ nữ nhân thì cứ phải nhu nhược? Chẳng lẽ cứ phải chờ nam nhân bảo vệ?
Thấy Ngọc Nhi giận thật, Nam Cung Tuyệt
lúc nãy mới biết mình lỡ lời, vội vàng đính chính: “Ngọc Nhi nghĩ nhiều
rồi, ta không phải có ý này. Ta vốn không xem ngươi như những nữ nhân
bình thường khác. Nếu ngươi quyết tâm, ta sẵn lòng lưu lại, không tiếc
mạng sống phụng bồi tri kỷ.”
Nghe hắn nói như vậy, toàn bộ lo âu trên
mặt Ngọc Nhi mất sạch, vội cung kính hướng hắn hành lễ: “Hắc hắc, ta
cũng biết công tử sẽ đồng ý. Ngọc Nhi bái kiến sư phụ!”
“Còn khách sáo như vậy sao? Sau này đừng
gọi ta là ‘công tử’, nghe rất xa lạ; cũng đừng gọi hai tiếng ‘sư phụ’,
tách biệt quá; trực tiếp gọi ‘Nam Cung’ là được.” Nam Cung Tuyệt mừng
rỡ, đưa tay đỡ Ngọc Nhi.
Lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm êm ái của Cẩn: “Công chúa thức dậy chưa?”
Chỉ nghe thị vệ bên ngoài đáp: “Bẩm điện hạ, công chúa đang cùng Nam Cung thần y nói chuyện.”
Ngọc Nhi còn chưa kịp chào hỏi, thân ảnh
Cẩn đã lọt vào trong phòng. Lúc này Nam Cung Tuyệt còn đang đỡ Ngọc Nhi, làm Cẩn nhíu chặt mày. Bất quá, hắn cũng không phát tác, chỉ nhẹ nhàng
ôm Ngọc Nhi vào lòng, tránh xa Nam Cung Tuyệt, sủng nịch nói: “Thái tử
ca ca đã bắt được đám người xấu xa kia, bây giờ đang nhốt tại thiên lao. Thái tử ca ca giao cho ngươi xử trí để hả giận có được không?”
“Có thật không thái tử ca ca?” Ngọc Nhi
hai mắt phát sáng, thật lâu không hoạt động rồi, ác nhân bực này tới
đúng lúc cho nàng thư giãn gân cốt.
Cẩn mỉm cười vuốt cằm.
Nam Cung Tuyệt thấy thái tử và Ngọc Nhi
vui vẻ, vội chào từ giã: “Ngọc Nhi, ta đi trước. Hôm nay ngươi cứ nghỉ
ngơi cho khỏe, chuẩn bị một ít y phục. Sáng sớm mai ta đưa ngươi tới hậu viện luyện công.” Một câu nói xong, liếc Ngọc Nhi một cái, cuối cùng
rời đi.
Cẩn nghe ra đầu mối, nghi ngờ hỏi: “Ngọc Nhi muốn học võ?”
“Đúng vậy a. Ngọc Nhi bây giờ còn nhỏ là
thời cơ tốt để tập võ. Nếu để mấy năm sau xương cốt định hình sẽ không
dễ dàng nữa.” Ngọc Nhi vẻ mặt mơ màng, tưởng tượng mình cũng một thân võ nghệ cao cường như thái tử ca ca và Lạc ca ca.
Chân mày Cẩn lập tức nhô cao, mất hứng: “Ngọc Nhi muốn học, thái tử ca ca dạy ngươi là được rồi. Cần gì phải đi cầu người khác?”
“Thái tử ca ca ngày thường khó được rảnh
rỗi, Ngọc Nhi còn muốn chơi đùa với thái tử ca ca mà. Nếu chiếm luôn cả
một xíu thời gian ít ỏi đó nữa thì không phải sẽ không thể dạo chơi nữa
sao? Hơn nữa, Ngọc Nhi còn muốn học y thuật, thái tử ca ca đâu có dạy
được!” Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Cẩn đang buồn giờ còn bực
hơn.
Cẩn trong lòng ảo não. Nam Cung Tuyệt kia đúng là mầm họa, mới mười mấy ngày đã thân với Ngọc Nhi như vậy.
“Thái tử ca ca?” Ngọc Nhi đột nhiên nhìn
thấy sắc mặt âm trầm của Cẩn, có chút không đành lòng. Không lẽ nàng đã
nói sai chuyện gì?
“Ngọc Nhi, phần lớn thái y trong cung đều giàu kinh nghiệm, lại chu đáo, ngày khác thái tử ca ca chọn một người
cho ngươi. Về việc tập võ, thái tử ca ca cũng sẽ tìm một thị vệ công phu tinh thuần, bảo đảm ngươi sẽ học tốt, có được không?” Thật sự khó có
được một người như hắn, không bị lễ giáo thế tục trói buộc, hoàn toàn
không trách cứ chuyện Ngọc Nhi muốn vứt bỏ trang sức mà cầm đao thương.
“Không được! Những thái y kia tuổi già
sức yếu. Bọn thị vệ lại tiền cung hậu kính, làm sao bằng được Nam Cung
coi Ngọc Nhi như tri kỷ? Ngọc Nhi phải học với Nam Cung!” Ngọc Nhi không thuận theo chút nào.
Cẩn đột nhiên cảm thấy đại cảnh giác, lần đầu tiên đông cứng khẩu khí: “Không được!”
“Thái tử ca ca….” Ngọc Nhi thấy Cẩn kiên trì như vậy, biết cứng chắc chắn không được, chỉ đành phải mềm mỏng,
thi triển chính sách dụ dỗ.
Vậy mà, lần này Cẩn tâm cứng như sắt, làm thể nào cũng không thỏa hiệp.