“Người đâu! Truyền thái y!” Tiếng gầm của Lạc như sấm sét nổ vang trời vừa vang dội, vừa mãnh liệt.
Trong tướng phủ, tỳ nữ nghe tiếng bước
chân vang dội mà đến, chỉ thấy một đạo bóng trắng không rõ từ đâu hiện
đến, căn bản không nhìn ra người phương nào.
Số lần Lạc tới tướng phủ không nhiều, đối với tướng phủ hết sức xa lạ, sợ trễ thời cơ chữa chạy cho Ngọc Nhi. Hắn vươn tay tóm một tỳ nữ đang lơ ngơ láo ngáo, quát lớn: “Chạy đi đâu mà
chạy! Còn không mau truyền thái y! Khuê phòng của tiểu thư nhà các ngươi ở đâu?”
“Truyền…truyền…thái…y…” Tiểu tỳ nữ thấy
vẻ mặt dữ tợn của Lạc sớm đã bị hù dọa mất nửa cái mạng, làm sao còn có
thể nói ra câu cú đầy đủ?
Thấy tỳ nữ thất kinh đứng ngáo ra, Lạc giận sôi lên, quát: “Khuê phòng của tiểu thư các ngươi ở đâu?”
Tiểu tỳ nữ kia hai hàm răng va vào nhau,
phát ra thanh âm hỗn độn, mở lớn con ngươi, bộ dạng kinh sợ hệt như nhìn thấy Diêm Vương đoạt mạng. Một lúc sau, nàng mới run rẩy chỉ về hướng
đông nam. Trời ạ! Trên đời này sao lại có người hung dữ tới mức này chứ?
Lạc theo hướng tay chỉ của tên tỳ nữ đang sợ tới độ ngu ngơ, lòng như lửa đốt chạy một mạch về hướng đông nam.
Yên Hà công chúa vốn đang nghỉ ngơi ở
hành lang gấp khúc, đột nhiên phát hiện trong phủ náo nhiệt dị thường,
lại nghe tiếng gầm gừ quen thuộc, trong lòng không khỏi run lên. Nàng
biết đã xảy ra chuyện, vội vàng theo tiếng động mà đến.
“Lạc! Sao ngươi lại ở đây? Ôi! Ngọc Nhi
thọ thương?” Yên Hà công chúa kinh ngạc nhìn Lạc đang vội vàng chạy đến, mở miệng thăm hỏi, lại thấy Ngọc Nhi trong ngực Lạc không ngừng trào
máu.
“Mau truyền thái y!” Lạc chỉ nói một câu ngắn gọn.
Yên Hà công chúa lần đầu tiên thấy Lạc bối rối đến như vậy, không dám chần chừ, vội vã đi phân phó.
Không tới nửa tuần trà, mấy lang trung
chuyên dụng của tướng phủ đều rảo bước đến, đặt hòm thuốc xuống liền lập tức kiểm tra vết thương.
Một đại phu nhẹ nhàng nhổ phi tiêu trên
lưng Ngọc Nhi xuống, máu đỏ từ miệng vết thương lập tức phun tung tóe,
hù mọi người trong nhà sợ chết, cũng nhéo con tim của Lạc đau tới thấu
tâm can.
Các đại phu giằng co một hồi cuối cùng
cũng cầm máu vết thương, nhưng nghĩ thế nào cũng không hiểu một vết
thương bình thường như vậy làm sao lại khiến cho Ngọc Nhi hôn mê bất
tỉnh.
“Vết thương không trúng chỗ yếu hại, tại
sao lại bất tỉnh?” Lạc không thể chịu nổi những lang trung chậm chạp
kia, không chờ bọn họ tra ra kết quả đã mở miệng trước.
Các đại phu sớm đã nghi ngờ. Ngay từ đầu
đã nghĩ đến khả năng trúng độc, nhưng máu ở miệng vết thương lại không
phát hiện độc tố, thậm chí máu cũng không biến sắc, cứ đỏ sẫm một
cách…bình thường. Dùng ngân châm thử một chút máu, cũng không có phản
ứng.
“Nàng rốt cuộc bị làm sao?” Lạc gấp đến
độ như kiến bò chảo nóng, sợ Ngọc Nhi có sơ suất. Lang trung trước mặt
hết lần này đến lần khác vẫn không khám ra cái gì hết, khó trách hắn nổi điên.
Yên Hà công chúa thấy các đại phu bị dọa
đến tâm thần luống cuống, vội trấn an Lạc: “Lạc, ngươi đừng vội, để các
đại phu khám lại lần nữa. Trên người ngươi cũng toàn là máu, đi thay y
phục trước đi, lát nữa nàng sẽ tỉnh thôi.”
Lạc như không nghe thấy, ánh mắt thẳng tắp ngó chừng máu đỏ ở vết thương trên lưng Ngọc Nhi.
“Bổn vương kết luận là nàng trúng độc!
Các ngươi nhanh chóng tra ra là loại độc gì!” Trong mắt Lạc hiện lên một tia đau đớn, không đành lòng nhìn Ngọc Nhi khả ái hoạt bát trở thành an tĩnh như vậy.
Yên Hà công chúa sợ Lạc nổi đóa tại chỗ,
vội chuyển đề tài: “Lạc, tại sao lại là ngươi mang Ngọc Nhi trở lại?
Không phải nói Cẩn đưa Ngọc Nhi về sao?”
Cẩn? Cẩn sáng sớm đột ngột quyết định đưa Ngọc Nhi về tướng phủ, vì sao Yên Hà công chúa lại biết? Còn nữa, hộ vệ tướng phủ hôm nay đặc biệt yếu kém, Trầm gia ngũ huynh đệ cũng không
thấy bóng dáng, chẳng lẽ chuyện trước mắt lại không đơn giản như những
gì đang thấy?
Trong mắt Lạc tràn đầy chất vấn, nhưng cũng không mở miệng hỏi, ánh mắt lại liếc đến trên mặt Ngọc Nhi.
Yên Hà công chúa từ trong lời nói của Lạc nghe ra đầu mối, vội nói: “Nguy rồi, Cẩn có thể gặp nguy hiểm. Người đâu!”
“Hắn đang ở cửa sau!” Hai mắt Lạc thủy
chung không dời khỏi Ngọc Nhi. Nghe tiếng kinh hô của Yên Hà công chúa,
lúc này hắn mới nhớ tới bên ngoài còn có một thái tử Cẩn đang cần trợ
giúp.
Lạc sờ sờ nhuyễn kiếm lạnh như băng bên
hông, chân phải chực bước ra, nội tâm giằng co kịch liệt. Hắn rất muốn
đi giải cứu huynh đệ than nhất của mình, nhưng cũng không thể bỏ Ngọc
Nhi đang trên đường ranh sinh tử. Bất quá, Lạc từ trước đến giờ vốn
quyết đoán, có do dự cũng chỉ trong chốc lát. Nháy mắt sau, hắn hạ quyết định: Hắn tuyệt đối tin tưởng thân thủ của Cẩn, dư sức đối phó mấy tên
tiểu mao tặc.
Lạc trấn định trở lại, không quấy nhiễu mấy vị đại phu nữa, tránh xa qua một bên, chậm rãi đợi Ngọc Nhi tỉnh lại.
Đang lúc ấy, một cái bóng màu vàng đột
nhiên xuất hiện, mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã nghe tiếng nói cao
vút bên trong phòng: “Ngọc Nhi!”
Một trận gió quét qua, đợi mấy đại phu nhìn rõ, Cẩn đã ngồi vững bên người Ngọc Nhi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngọc Nhi
sao rồi? Bị thương chỗ nào?” Cẩn trừng lớn đôi mắt hung dữ, chân mày
nhướng cao, thanh âm lớn tới kinh người, một tay túm lấy một tên đại phu xui xẻo.
Thấy bộ dạng muốn ăn thịt người của Cẩn, không khí trong nhà một lần nữa trở nên căng thẳng.
Cẩn run rẩy đưa tay khẽ chạm nhẹ đôi mày
xinh đẹp của Ngọc Nhi, đôi mắt đang nhắm nghiền, cái mũi nhỏ xinh đẹp,
cuối cùng chạm vào vệt đỏ thẫm nơi khóe miệng. Chạm đến giọt máu đỏ thẫm đó, đầu ngón tay hắn nóng như lửa đốt. Những tưởng đưa Ngọc Nhi về
tướng phủ sẽ không bị kẻ nào xúc phạm tới, đáng tiếc hắn lầm rồi, chỉ
cần những dư nghiệt kia ngày nào chưa bị diệt, ngày đó Ngọc Nhi còn bị
nguy hiểm!
Mấy tháng nay Ngọc Nhi đi theo hắn, ngay
cả lời nói nặng hắn cũng không nói với nàng, sủng nịch tới bậc nào chứ!
Không nghĩ tới, lại có người không phân biệt tốt xấu dám đến tổn thương
nàng, hắn nhất định sẽ làm đám người đó trả một cái giá đắt nhất thiên
hạ!
“Cẩn, ngươi đừng nóng, để các đại phu
khám kĩ rồi hẳn nói.” Yên Hà công chúa bất đắc dĩ thở dài, hai huynh đệ
này sao giống nhau quá vậy? Đầu tiên là Lạc nổi điên một trận, bây giờ
thì hay rồi, tới phiên Cẩn!
Lạc có thể cảm thấy Cẩn đang bối rối, vội nói: “Hoàng huynh, theo thần đệ thấy, Ngọc Nhi là bị trúng độc. Còn là
loại độc gì, còn phải đợi các đại phu xem xét.”
“Vậy phải chờ tới khi nào? Ngọc Nhi có thể chống đỡ lâu tới vậy sao?” Trong khẩu khí nóng vội của Cẩn xen lẫn mùi thuốc súng.
Đúng lúc, mấy tên lang trung nãy giờ vẫn
im thin thít mở miệng nói: “Khởi bẩm thái tử điện hạ, tiểu thư trúng là
loại độc ‘lục nhật hồng’ của một tiểu quốc ngoại bang, căn cứ độc tính
tương khắc tương sinh mà phối chế, hỗn hợp nhiều loại độc vật tạo thành
một độc dược. Trúng phải loại độc này, miệng vết thương cũng không có gì biến đổi, sử dụng ngân châm căn bản cũng không thử ra độc…”
“Câm mồm! Nói vào trọng điểm!”
Lạc với Cẩn giống như tập luyện kỹ càng,
đồng thanh cùng quát, ngay cả nhịp cũng y hệt. Tính nhẫn nại của bọn họ
mất sạch, hoàn toàn không muốn nghe những kẻ kia nói nhảm, chỉ quan tâm
đến mỗi giải dược thôi!
Ngay cả Yên Hà công chúa cũng bị Cẩn với Lạc dọa cho rớt tim ra ngoài, nói chi tới mấy tên đại phu hèn mọn kia chứ!
“Dạ, dạ…” Các đại phu khom lưng cúi đầu, sợ hãi cùng cực.
“Nếu tra ra loại độc rồi, còn không mau điều chế thuốc giải đi!” Hai con cọp ăn thịt người lại bắt đầu phát tiết.
‘Đông’, ‘đông’, ‘đông’, mấy đại phu quỳ
hết xuống đất, hạ giọng: “Hồi bẩm điện hạ, giải dược điều chế gồm cây
trạng nguyên, mã đề, trúc đào, linh lan, độc tiễn mộc, móc hôn, sáu loại kịch độc này phối trí theo tỷ lệ. Phải căn cứ chính xác tình trạng
người trúng độc mà chế ra. Chỉ sai một phân cũng có thể khiến người
trúng độc tâm thần thác loạn, thần trí mơ hồ.”
“Tâm thần thác loạn? Thần trí mơ hồ?” Cẩn lẩm bẩm nhắc lại, thanh âm mềm nhũn, làm nhũn luôn xương cốt người xung quanh.
Tim Lạc cũng đập nhanh thêm vài nhịp, cau mày chất vấn các đại phu: “Thần trí mơ hồ là thế nào?”
Mấy vị đại phu nhìn nhau, liên tục nuốt nước bọt, nhát gừng nói: “Dân gian thường gọi là ‘điên loạn’”
Điên loạn! Cảm giác một bóng ma lớn đang chụp xuống bao phủ toàn bộ tướng phủ…