Cẩn kiên quyết không để Lục Dung Dung lưu lại trong cung cho
dù trong lòng có chút áy náy đối với nàng. Nhưng đây chính là quyết định cuối cùng của hắn sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng. Mặc dù Ngọc Nhi thông
minh nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ, hắn không muốn mạo hiểm. Hơn nữa Lục Dung Dung còn ở lại, Thái tử cung cũng không thể an ổn.
Cho dù muôn vàn lần không muốn trong lòng Lục Dung Dung vẫn
biết nàng không thể tiếp tục dung thân nơi này. Sợi dây tình ái đã bị
cắt đứt, nàng chỉ còn biết ngậm ngùi theo Yên Hà Công chúa rời khỏi
cung. Sở dĩ Cẩn muốn Yên Hà Công chúa đích thân đến đón Lục Dung Dung là vì sự an toàn của chính Lục Dung Dung. Nàng trốn ở trong kiệu của
trưởng Công chúa sẽ không sợ gặp nguy hiểm. Về phần nàng sau khi xuất
cung sinh sống thể nào Yên Hà Công chúa thiện lương đã lo lắng chu đáo.
Kiệu của Yên Hà Công chúa vừa mới xuất cung Ngọc Nhi liền
chạy đến thư phòng của Cẩn, đôi mắt nàng đỏ rực như hai quả hạch đào,
chắc hẳn vừa mới khóc một trận ra trò.
“Thái tử ca ca”. Nàng đứng trước cửa ngự thư phòng, mím môi, trong giọng nói còn mang theo tiếng nấc.
Tâm tình Cẩn đang có chút phiền muộn đến nỗi không nghe thấy
tiếng Thái phó dạy học, nhưng rõ rang hắn lại nghe được thanh âm nho nhỏ truyền đến từ phía cửa.
“Ngọc Nhi? Tại sao lại khóc? Ai khi dễ nàng? Nói cho Thái tử
ca ca biết đi”. Cẩn nhảy mấy bước tới cửa, ngồi xổm xuống, dùng ống tay
áo rộng rãi thay chiếc khăn lau nước mắt của Ngọc Nhi.
Ngọc Nhi nấc hai tiếng, mạnh mẽ nhào vào trong ngực Cẩn, dùng y phục của hắn mà hỉ mũi.
Cẩn thấy cái đầu nhỏ của Ngọc Nhi không ngừng rung rung trước ngực, lại nghe thấy thanh âm nức nở của nàng cảm thấy gấp gáp như kiến
bò trên chảo nóng, âm điệu bất giác cao lên: “Ngọc Nhi, có chuyện gì mau nói cho Thái tử ca ca a!”
“Ô ô! Thái tử ca ca làm Ngọc Nhi buồn!” Vốn tâm tình không
tốt lại nghe thấy giọng Cẩn bất ngờ cất cao khiến Ngọc Nhi càng không
chịu buông tha. Nàng vươn bàn tay bé nhỏ trong ngực hắn đấm liền mấy quả đấm nhỏ.
Nhất thời Cẩn không nghe ra được tiếng khóc của Ngọc Nhi.
Trước đây âm lượng tiếng khóc của nàng rất lớn, có thể hại tới màng nhĩ
của hắn. Bây giờ tiếng khóc của nàng nhỏ hơn nhiều, màng nhĩ của hắn
đúng là được cứu trợ, nhưng mà tim hắn lại cảm thấy đau.
Sợ Ngọc Nhi lại khóc tiếp, Cẩn đuổi Thái phó đi rồi ôm Ngọc
Nhi ngồi bên cạnh bàn đọc sách. Hắn nắm được quả đấm nhỏ của nàng, âm
điệu giảm xuống thấp hết sức, hòa khí, ôn tồn hỏi: “Thái tử ca ca sao có thể bắt nạt Ngọc Nhi? Thái tử ca ca còn đau lòng vì Ngọc Nhi. Làm sao
nàng khóc nhè? Ai dám khi dễ đến Công chúa nhỏ của chúng ta?”
Ngọc Nhi khịt khịt mũi, nức nở nói: “Các ca ca đã đi rồi”.
“Khụ, nguyên lai là chuyện này. Nếu Ngọc Nhi muốn gặp các ca
ca, hôm khác Thái tử lại mời bọn họ tới Thái tử cung được không?” Cẩn
thoải mái cười một tiếng, Trầm gia ngũ huynh đệ là trụ cột của triều
đình, chuyện ra vào trong cung mỗi ngày cũng giống như vào phòng bếp nhà họ mà thôi, còn không phải là chuyện tự nhiên sao?
“Nhưng là các ca ca đi rồi, Dung tỷ tỷ cũng đi rồi!” Thì ra đây mới là mầm tai họa gây đỏ bừng hai con mắt của Ngọc Nhi.
Cẩn có chút bồn chốn, không phải quan hệ của Ngọc Nhi và Lục
Dung Dung vốn không thân mật sao? Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng khóc bởi vì có người rời đi, trong lòng hắn cảm thấy là lạ nhưng không
biết đó là cảm giác gì.
“Ngọc Nhi đừng khóc, Dung tỷ tỷ phải theo Yên Hà công chúa đi thưởng ngoạn. Ngọc Nhi không phải rất thích Yên Hà công chúa sao? Làm
sao để Công chúa mất hứng được?” Cẩn lấy cớ bịa chuyện.
Nhưng căn bản Ngọc Nhi không bị mắc lừa. Nàng khóc oa oa, vừa khóc vừa nói: “Cũng tại Ngọc Nhi hại Dung tỷ tỷ trong bụng không còn
bảo bảo! Dung tỷ tỷ bị Thái tử ca ca đuổi đi bởi vì Dung tỷ tỷ giả bộ
quỷ hù dọa Ngọc Nhi!”
“Đúng vậy a, Dung tỷ tỷ giả bộ quỷ hù dọa Ngọc Nhi, là Dung
tỷ tỷ không đúng”. Tay chân Cẩn bắt đầu luống cuống, hắn nào đâu có kinh nghiệm trấn an người khác. Đắc biệt là trấn an tiểu oa nhi nhỏ bé trước mặt, nàng căn bản không bị lừa a!
Ngọc Nhi nặng nề lau nước mắt, hồn nhiên nói: “Nhưng là Ngọc
Nhi cũng đã giả bộ làm quỷ hù dọa Dung tỷ tỷ, sao Ngọc Nhi chưa bị đuổi
đi?”
Cẩn cứng họng không phản bác lại được. Khẩu khí hắn ra vẻ trì hoãn, nhẹ giọng nói với nàng: “Chẳng lẽ Ngọc Nhi muốn bị Thái tử ca ca
đuổi đi? Ngọc Nhi không thích ngoạn nhi cùng Thái tử ca ca sao?”
“Không phải, Ngọc Nhi rất muốn chơi cùng Thái tử ca ca nhưng
Ngọc Nhi cũng không muốn Dung tỷ tỷ bị đuổi đi!” Nàng dù sao vẫn còn là
một tiểu hài nhi, không thể rõ nhân tình thế thái. Trong thế giới thuần
khiết của nàng, mọi sai lầm đều phải được đổi xử bình đẳng, làm sao
người khác chịu phạt mà mình lại có thể thoát tội?
Cẩn vừa kéo Ngọc Nhi vào trong ngực thật chặt vừa nhíu chân
mày. Hắn cho rẵng không dễ giải quyết chuyện Lục Dung Dung rời đi, thế
mà bây giờ thấy nước mắt của Ngọc Nhi, nghe nàng khóc lóc kể lể hắn cảm
giác bản thân giống như tên đao phủ, cảm thấy trong thế giới đơn thuần
của nàng hắn như một bóng ma độc ác.
Cho tới bây giờ rốt cục Cẩn mới hiểu hắn vẫn luôn muốn bảo vệ Ngọc Nhi, vẫn luôn vị tha với nàng. Bất kể là sự an toàn của bản thân
nàng hay là thế giới nội tâm của nàng hắn đều muốn bảo vệ. Mặc dù Lục
Dung Dung rời đi lần này là bí mật theo Yên Hà tỷ tỷ xuất cung nhưng
những người đó sẽ nhanh chóng biết tin. Đến lúc đó chuyện sẽ nhanh chóng bại lộ. Lúc đó Ngọc Nhi có thể vì hắn mà trở thành công cụ trả thù của
người khác không?
Không, Ngọc Nhi là một tiểu hài nhi. Trong mắt người ngoài
nàng chẳng qua bất đắc dĩ nhận được phúc phận trở thành con nuôi của mẫu hậu hắn. Không biết bọn chúng có nhằm vào nàng không? Chắc hẳn không
thể a! Nàng sẽ không thể nào lọt vào tầm ngắm của bọn người độc ác!
Cẩn lần lượt tìm các lý do hy vọng tìm cách chứng minh Ngọc
Nhi sẽ không bị liên lụy. Hắn cũng thử qua một ngàn lần các loại giải
thích để thuyết phục quan hệ của mình và Ngọc Nhi không có gì lớn. Nhưng bây giờ Ngọc Nhi đang ở trong ngực hắn, mỗi một lần nàng nức nở tim của hắn lại đau theo một lần. Có câu nói rằng người ngoài cuộc tỉnh táo,
người trong cuộc u mê giả vờ không biết.
Không được! Ngọc Nhi sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện. Vậy
nàng cần phải đi chỗ nào? Trong cung còn có ai vô hại đối với nàng? Mẫu
hậu thì không thể rồi! Mặc dù mẫu hậu cưng chiều Ngọc Nhi nhưng hậu cung sặc mùi tranh đấu, không chừng ở cạnh mẫu hậu nàng còn gặp nguy hiểm
hơn. Lạc cũng không được! Vốn dĩ Ngọc Nhi chỉ muốn dính với Lạc, nếu để
nàng đến Thành vương phủ, không chừng…
Vậy phải làm sao bây giờ? Đúng rồi, không thể ở trong cung
thì Ngọc Nhi có thể trở về nhà của nàng a! Trong phủ tể tướng có Trầm
gia ngũ huynh đệ bảo vệ, nàng nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.
“Ngọc Nhi đừng khóc, Thái tử ca ca sẽ cùng nàng về nhà đón
Dung tỷ tỷ hồi cung”. Hắn đột nhiên đứng dậy phân phó thái giám phía
ngoài: “Chuẩn bị kiệu đến phủ tể tướng”.
“Thái tử ca ca, chúng ta sẽ về nhà thật sao?” Ngọc Nhi vừa nghe đến hai từ về nhà đã vô cùng cao hứng.
“Đúng là về nhà! Thái tử ca ca đã lúc nào lừa gạt Ngọc Nhi
chưa?” Cẩn gật đầu nhìn đính đầu nhỏ của Ngọc Nhi, thấy nụ cười của nàng vài nếp nhăn trên mặt hắn cũng tự động biến mất. Nhưng sao trong lòng
hắn vẫn còn nỗi lo sợ bất an? Chỉ mong đó chỉ là sự lo lắng vô cớ!
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Chương 36: Tự nhiên đâm ngang
Trong lòng Cẩn chỉ lo nghĩ cách đưa Ngọc Nhi đến chỗ an toàn
mà quên mất Lục Dung Dung. Tuy lần này nói đi phủ tể tướng cũng chỉ là
để trấn an Ngọc Nhi mà thôi, có khi nào đến đó rồi sẽ phải gặp Lục Dung
Dung hay không ? Đối với nàng, hắn chỉ có thể nói lời xin lỗi nhưng
không thể nào để nàng xuất hiện lần nữa trước mặt Ngọc Nhi. Cho dù nàng
không có tâm hại Ngọc Nhi nhưng bọn người sau lưng nàng sẽ không thể nào bỏ qua.
Chỉ sợ đến lúc thấy Lục Dung Dung rồi Ngọc Nhi sẽ sống chết
cũng không để nàng ta rời đi, lúc đó phải làm sao đây ? Trong lòng Cẩn
bắt đầu lo lắng, hoảng hốt. Đều là lúc trước hắn suy nghĩ không chu
toàn, phải nên xác định Yên Hà tỷ tỷ đã an bài cho Lục Dung Dung thoả
đáng rồi sau đó mới mang Ngọc Nhi về nhà.
« Thái tử ca ca, chúng ta còn bao lâu nữa thì mới đến nhà
a ? » Ngọc Nhi rất nhớ nhà, đây là lần đầu tiên nàng rời nhà lâu như
vậy, dễ đến mấy tháng ròng rồi.
Lời của Ngọc Nhi làm rối loạn tinh thần Cẩn, hắn nghiêng
người nhìn đôi mắt long lanh của Ngọc Nhi. Đôi mắt đen láy, trong sáng
của nàng khiến hắn đột nhiên cảm động, không biết là tại sao nhưng cảm
giác này rất mãnh liệt.
Trong cung có bao nhiêu người sủng ái nàng, bao gồm mẫu hậu,
phụ hoàng, còn có Lạc và thậm chí rất nhiều Công chúa, Hoàng tử khác.
Nhưng nàng vẫn bám hắn nhất, đúng là hắn có chút đặc biệt hơn sao ? Hay
chẳng qua đó chỉ là sự tình cờ ? Mấy năm sau nữa nàng có thể kề cận hắn
như vậy nữa không, có dùng tiếng nói ngọt ngào đuổi theo gọi hắn là
‘Thái tử ca ca’ nữa không ? Mang theo tâm trạng đó, Cẩn như đi vào cõi
thần tiên.
« Thái tử ca ca, sao không nói lời nào a ? » Ngọc Nhi nhìn hắn chằm chằm, tò mò hỏi.
Cẩn ‘nga’ một tiếng, nở nụ cười nhẹ giọng nói : « Nếu như rất lâu không được gặp Thái tử ca ca, Ngọc Nhi có nhớ Thái tử ca ca
không? »
Ngọc Nhi nhấp nháy cặp mắt tròn xoe mấy cái, hàng lông mi yêu kiều nhẽ chớp chớp, con ngươi linh hoạt chuyển động vài vòng rồi mới
quay đầu nghi ngờ hỏi : « Tại sao rất lâu không gặp Thái tử ca ca? Thái
tử ca ca không muốn cùng Ngọc Nhi chơi đùa sao? »
« Bởi vì Thái tử ca ca có việc không thể mang theo Ngọc Nhi,
Ngọc Nhi ở nhà nhớ phải ngoan ngoãn, không được chạy loạn nha. Sau một
thời gian ngắn Thái tử ca ca sẽ tới đón Ngọc Nhi hồi cung có được hay
không? » Cẩn phát hiện bản thân bắt đầu có chút dài dòng. Mặc dù biết
Ngọc Nhi ở phủ Tể tướng sẽ không xảy ra chuyện gì, hơn nữa người nào dám làm chuyện xấu với một cô bé? Nhưng mà hắn vẫn luôn không yên lòng,
trong lòng luôn có nỗi lo sợ mơ hồ.
Ngọc Nhi nghe thấy sẽ phải một thời gian không gặp được Cẩn
trong lòng có chút không cam. Nàng cúi đầu, bĩu cái miệng nhỏ, cất tiếng nói : « Thái tử ca ca không thích Ngọc Nhi, đúng không ? Thái tử ca ca
không muốn chơi cùng Ngọc Nhi ».
Cẩn nhìn khuôn mặt hoạt bát, sáng sủa của Ngọc Nhi đột nhiên
trở nên giống như kẻ đáng thương vô cùng không đành lòng nói : « Thái tử ca ca làm sao lại không thích Ngọc Nhi? Không lâu nữa Thái tử ca ca sẽ
tới đón Ngọc Nhi, có được không? »
Vốn tưởng rằng Ngọc Nhi sẽ giương đôi mắt chờ đợi hỏi hắn lúc nào tới đòn nàng hồi cung. Hắn cũng đã nghĩ kỹ đáp án, một tháng- vậy
là đủ rồi.
Ai ngờ Ngọc Nhi căn bản không để ở trong lòng. Trong nháy mắt nàng đã vén mành kiệu lên, nhìn phong cảnh thay đổi trước mắt cười hì
hì nói : « Thái tử ca ca nhìn đi, đó chính là nhà Cẩu Oa tử. Nhà hắn có
rất nhiều đồ cổ. Lần trước hắn tặng ta một chiếc vòng phỉ thuý xanh ngọc rất đẹp nha ».
Cẩu Oa tử ? Tên gì mà kì cục! Nghe qua cảm thấy bát đại tổ tông nhà hắn bị mù chữ hết mới có thể nghĩ ra cái tên này.
Nét mặt Cẩn hơi căng thẳng, nhăn nhó trách cứ nói : « Ngọc
Nhi cô nương, không thể tuỳ tiện thu nhận đồ của người khác, biết
không ? »
« Uhm, Ngọc Nhi biết vô công bất hưởng lộc ». Ngọc Nhi gật đầu thuận miện trả lời nhưng ánh mắt vẫn ngó chừng nhà Cẩu Oa tử.
“Đúng, Ngọc Nhi ngoan…”
“Nhưng mà Ngọc Nhi có dạy Cẩu Oa tử tập viết a, cho nên phụ
thân Cẩu Oa tử nói Ngọc Nhi nhận quà không phải ngại”. Ngọc Nhi cắt đứt
lời Cẩn, càng nói càng hưng phấn: “Thái tử ca ca nhìn xem, đó chính là
Cẩu Oa tử, hắn nhất định là đang đi đến nhà ta a»
Cẩn tò mò nhìn ra ngoài, quả nhiên cách đó không xa có một
nam tử gầy teo nhưng thanh tú đang hướng đến phủ tể tướng. Chẳng lẽ nam
nhân này chính là Cẩu Oa tử trong miệng Ngọc Nhi ? Hắn còn tưởng tên Cẩu Oa tử đó cũng là một đứa bé như Ngọc Nhi, làm sao hắn lại lớn như vậy ? Hừ ! Nam nhân cái gì chứ, vóc người cao lớn mà lại cũng một tiểu oa nhi chơi đùa !
Trong lòng Cẩn không tự nhiên, không yên về cái tên Cẩu Oa tử kia. Không nghĩ tới hắn vốn là một đại nam nhân lại chơi đùa cũng một
tiểu nữ nhân !
« Cẩu Oa tử ! Cẩu Oa tử ! Ta ở chỗ này ! » Cái đầu nhỏ của
Ngọc Nhi hướng ra ngoài cửa kiệu, nàng như muốn xông thẳng đến chỗ nam
tử thanh tú mà kêu to.
Cẩn vội vàng kéo Ngọc Nhi vào bên trong, vội vàng bịt miệng
nàng lại, tức giận nói: “Đại cô nương Ngọc Nhi ơi, tại sao có thể kêu to gọi một người đàn ông bên đường? Đó chính là Cẩu Oa tử sao ? Hắn bao
nhiêu tuổi ? »
Ngọc Nhi cố gắng hít không khí, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Hừ hừ ! Thái tử ca ca đáng ghét, lại bắt nàng nhịn thở !
Cẩn thấy Ngọc Nhi bị thiếu khí, khuôn mặt đỏ lên lập tức buông tay. Mặc dù yêu thương nàng nhưng nghĩ đến việc nàng tuỳ tiện cũng nam tử khác ngoạn nhi hắn vô cũng tức giận!
Khẩu khí hắn rắn lại nói: “Ngọc Nhi, sau này không nên tuỳ
tiện chơi đùa cùng người khác, càng không thể tuỳ tiện nhận đồ của người khác. Hừ! Thật không thể giải thích nỗi! Trầm đại nhân nói thế nào cũng là nguyên lão của triều đình, Trầm gia cũng là thư hương môn đệ, sao có thể để tiểu thư nhà mình tuỳ tiện chơi đùa cũng nam nhân bên ngoài?”
Cẩn tức giận liền không nhịn được mắng phụ thân Ngọc Nhi.
“Thái tử ca ca, không cho phép ca ca mắng phụ thân!” Ngọc Nhi ngẩng đầu lên để bảo vệ phụ thân mình.
Cẩn vươn bàn tay to ra, nghiêm nghị nói: “Cái vòng kia đâu? Giao cho Thái tử ca ca để ta cho người mang trả lại Cẩu Oa tử!”
“Thái tử ca ca là người xấu! Thái tử ca ca xấu xa, Ngọc Nhi
không để ý tới Thái tử ca ca!” Nàng nào chịu được bộ dạng hung hãn của
Cẩn, khua tay khua chân loạn xạ bên trong kiệu, miệng không ngừng ầm ĩ.
Mắt thấy kiệu sắp đuổi kịp tên Cẩu Oa tử phía trước, lại thấy Ngọc Nhi không chịu nghe lời, chỉ sợ một lát nữa nàng lại tiếp tục gọi
tên hắn, Cẩn vội vàng phân phó: “Dừng kiệu!”
Đang lúc Cẩn toát hồ môi không biết nghĩ cách nào để trấn an Ngọc Nhi thì vừa đúng lúc Lạc chạy tới.
Sáng sớm Lạc đã tới Thái tử cung tìm Ngọc Nhi, nghe thị vệ
nói Cẩn mang Ngọc Nhi trở về phủ tể tướng liền phi ngựa không nghỉ chạy
đuổi theo. Hắn vốn đang tính toán làm thể nào để Cẩn cho Ngọc Nhi đến
Thành vương phủ ở? Nếu Cẩn mang nàng về phủ tể tướng có phải là để nàng
không quấy rầy trong Thái tử cung. Nói vậy, Cẩn có thể sẽ không phản đối chuyện Ngọc Nhi theo hắn đến Thành vương phủ sao?