Hoàng Phủ Lạc sợ Ngọc Nhi gây họa nên một mạch đuổi theo nàng đến tẩm cung của Thái tử, còn chưa kịp xông vào nội cung thì chứng kiến một nữ nhân dám cáo mượn oai hùm uy hiếp đại mã của hắn.
Nhìn thấy cánh cửa đổ nát Hoàng Phủ Lạc phần nào đoán được
nơi này mới vừa rồi đã phát sinh chuyện gì, hắn cũng không cảm thấy có
gì khó lường. Hắn tăng nhanh cước bộ nhảy vào trong phòng, cảnh tượng
đầu tiên đập vào mắt chính là Lục Dung Dung gục ở trong ngực Hoàng Phủ
Cần cất cao tiếng khóc, còn có một người an phận ngồi nơi xa phía trên
giường trợn to hai mắt tỉnh táo ngắm nhìn, người đó chính là Ngọc Nhi.
Không cần mất thời giờ suy đoán, nữ nhân mới vừa rồi la hét muốn giết
chiến mã của hắn nhất định là nữ nhân không biết thức thời đang trong
ngực Hoàng Phủ Cẩn kia.
Hoàng Phủ Lạc cau chặt đôi mày rậm, nhìn thấy Hoàng Phủ Cẩn
cũng không thi lễ. Hắn trực tiếp đi tới cái giường êm ái đã bị đại mã
màu rám nắng đạp tung, đưa tay ôm Ngọc Nhi nói: “Tới đây, Ngọc Nhi cùng
Lạc ca ca trở về Kiếm Vũ các”.
Ngọc Nhi nhếch môi hướng Hoàng Phủ Lạc hưng phấn hô: “Lạc ca
ca, ngươi chạy thật nhanh nga!” Hắc hắc, đại mã chạy nhanh như vậy nhưng Lạc ca ca so với nó chỉ chậm hơn không tới nửa canh giờ, Lạc ca ca thật là lợi hại nga!
Quan hệ của Hoàng Phủ Cẩn và Hoàng Phủ Lạc vô cùng thân thiết nên giữa hai người phần lớn thời gian gặp gỡ không có nhiều lễ tiết,
cho dù phải vì ánh nhìn của ngoại nhân mà miễn cưỡng hành lễ thì cũng
phải nhìn xem tâm tình có cho phép hay không. Mà bây giờ hiển nhiên tâm
tình Hoàng Phủ Lạc không cho phép hắn quan tâm tới những thứ lễ giáo
trói buộc kia. Hắn chán ghét nữ nhân, hơn nữa là loại nữ nhân giở thủ
đoạn để tranh thủ sự thương hại của nam nhân, đặc biệt là loại nữ nhân
một bụng xấu xa còn giả bộ khả ái. Rất không đúng dịp Lục Dung Dung đã
để lại cho Hoàng Phủ Lạc ấn tượng không tốt, xác thực là vô cùng không
tốt!
Hoàng Phủ Lạc vốn tưởng rằng thị thiếp của Hoàng Phủ Cẩn cùng với mình không có bao nhiêu quan hệ, dù sao thời điểm gặp mặt cũng
không nhiều lắm, hắn cũng không có nhiều thời gian rỗi mà đi quan tâm
đối với một nữ nhân không liên quan nhiều đến mình nên vốn tính toán sẽ
tôn trọng nàng trước mặt Hoàng Phủ Cẩn. Nhưng bây giờ hắn đã thay đổi
chủ ý bởi vì nàng ta quá không thuận mắt hắn!
Trong mắt Hoàng Phủ Lạc hiện ra một luồng tinh quang bắn về
phía Lục Dung Dung, đúng lúc chống lại ánh mắt thăm dò của Hoàng Phủ
Cẩn.
Mặc dù Hoàng Phủ Cẩn đang trấn an Lục Dung Dung nhưng đôi mắt của hắn vẫn không rời quá Ngọc Nhi đang ngồi trên chiếc giường êm ái
kia, bởi vì hôm nay trong lòng hắn có một chút cảm thụ quái dị hắn còn
chưa kịp làm rõ, không biết loại cảm thụ này có quan hệ với Ngọc Nhi hay không. Nhưng hắn có thể khẳng đinh một chút là hắn muốn bảo vệ Ngọc
Nhi. Lúc trước, khi thấy Ngọc Nhi trên lưng ngựa hắn cảm thấy một loại
cảm giác khủng hoảng mà từ trước đến nay chưa từng có. Ngọc Nhi có bị té thì cũng sẽ té trên giường, đối với nàng sẽ không có chuyện gì nguy hại nhưng rốt cuộc là hắn đang lo lắng cái gì?
Hoàng Phủ Cẩn bồn chồn nghe Ngọc Nhi khen ngợi Hoàng Phủ Lạc
một câu cũng không dành cho hắn tâm trạng như mơ hồ trong một hồ nước
xoáy. Có nhiều thứ tựa hồ càng ngày càng khiến cho người ta lấy làm khó
hiểu sao?
Tầm mắt giao nhau ngắn ngủi, Hoàng Phủ Cẩn là người đầu tiên
phá vỡ sự trầm mặc hướng về phía Hoàng Phủ Lạc nói: “Lạc, Ngọc Nhi
nghịch ngợm, hãy để nàng ở chỗ này, một lát nữa ta sẽ đuổi nàng về Tây
Uyển, cần gì phải đem nàng đến Kiếm Vũ các hành hạ”.
Ngọc Nhi nghe những lời của Hoàng Phủ Cẩn nói về mình mãnh
liệt lắc đầu lớn tiếng nói: “Không nên! Ngọc Nhi không nên trở về Tây
Uyển!”
Hoàng Phủ Lạc cúi đầu, trong mắt ẩn chứa một nụ cười, ôn nhu
nói: “Ngọc Nhi muốn đi chỗ nào, cùng Lạc ca ca trở về Kiếm Vũ các hay là ở lại nơi này của Thái tử ca ca?”
Không đợi Ngọc Nhi trả lời Hoàng Phủ Cẩn đã bận rộn nói với
Hoàng Phủ Lạc: “Ngươi muốn Ngọc Nhi qua đó sao, ngươi mới trở về từ
chiến trường cần thời gian để nghỉ ngơi và hồi phục. Ban đầu là ta đã
suy nghĩ không chu toàn để Ngọc Nhi đi Kiếm Vũ các quấy rầy ngươi. Tiểu
quỷ này hoa chiêu rất nhiếu, không ngừng gây ra sự cố. Không phải thiếu
chút nữa hôm nay chiến mã thân yêu của ngươi đã ra đi rồi sao?”
Hoàng Phủ Lạc liếc mắt nhìn Ngọc Nhi sang sảng nỏi: “Hoàng
huynh quá lo lắng. Hôm nay là ta dẫn ngựa ra cho Ngọc Nhi cưỡi, con ngựa thất thố chạy tới chỗ hoàng huynh đang động phòng gây chuyện thất lễ là lỗi của thần đệ. Mong hoàng huynh không để chuyện này ở trong lòng, cứ
xem như là hôm nay thần đệ tới tham giao náo động phòng của hoàng
huynh”.
Cho tới nay lúc Ngọc Nhi gây họa ở trong cung vẫn luôn là
Hoàng Phủ Cẩn ở một bên hậu thuẫn thiên vị. Bây giờ đột nhiên nghe được
Hoàng Phủ Lạc cũng vì Ngọc Nhi mà ôm đồm trách nhiệm, thậm chí không
tiếc nhận sai lầm về mình khiến trong lòng Hoàng Phủ cẩn có mùi vị hết
sức không thoải mái. Hắn mông lung cảm giác được quyền lợi của mình đang bị uy hiếp trong lòng tựa như có một tảng đá đè nặng rất khó chịu.
Lục Dung Dung nhận thấy người của Hoàng Phủ Cẩn bỗng nhiên
cứng ngắc sự lo lắng lại xuất hiện, nghĩ tới ánh mắt của vị Vương gia
này trong lòng không khỏi phát lên một cỗ hận ý. Một Công chúa còn chưa
đủ, bây giờ lại thêm một Vương gia? Tình thế trước mắt bọn họ cùng một
phe muốn vặn ngã người ngoại lai là nàng sao? Hừ! Còn náo động phòng
sao? Vương gia này nếu mắt không phải bị mù thì chính là cố ý mắng chửi
người mà không nói lời thô tục! Biết rõ hôm nay ở Thái tử cung có dâng
thị thiếp, cũng vốn không phải gọi là cưới hỏi gì cho nên ngay cả người
đến chúc mừng náo động phòng cũng không có. Bây giờ ngược lại hắn dẫn vị Công chúa xui xẻo kia đến, còn dẫn theo cả đại mã tới đây biến chuyện
tốt của nàng thành không ra thể thống gì mà còn mặt dày nói là “náo động phòng” sao?
“Vương gia thật biết nói đùa, hôm nay Thái tử cưới vợ bé, không phải là lễ mít tinh của súc sinh. (Hirameki: I swear, từ mít tinh là lấy nguyên văn trong bản cv). Ngay cả gia súc cũng vọt vào hỉ phòng, không biết ngài để mặt mũi Thái
tử gia ở chỗ nào? Thái tử thân phận cao quý há có thể cùng ở chung một
phòng với gia súc?” Lục Dung Dung một mực ỷ thể của Hoàng Phủ Cẩn, nói
xong còn đắc chí giật nhẹ ống tay áo hắn, kỳ vọng nhận được sự sủng ái
của hắn.
Ai ngờ Hoàng Phủ Cẩn đổi sắc mặt mạnh mẽ lên án nói: “Càn rỡ! Làm sao dám cùng Vương gia nói chuyện?” Nói xong hắn hướng ánh mắt về
phía Hoàng Phủ Lạc nói lời xin lỗi: “Lạc, Dung Dung mới kinh động đến
người, mong ngươi đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, không nên cùng nàng
chấp nhặt”.
Hoàng Phủ Lạc không đón nhận lời của Hoàng Phủ Cẩn, ánh mắt
phóng ra những tia sắc nhọn đối với Lục Dung Dung nói: “Ngươi nghe cho
kỹ! Một trăm ngươi cũng không bù được một chiến mã của ta!” Dứt lời hắn
ôm Ngọc Nhi thở hắt ra hai tiếng rồi tung người ra khỏi tẩm cung của
Thái tử. (Hirameki: hô hô, hóa ra Dung Dung còn chưa có đủ tư cách tham gia meeting của gia súc)
Hoàng Phủ Cẩn thấy Hoàng Phủ Lạc ôm Ngọc Nhi đi đưa tay muốn nói điều gì nhưng chỉ là thất vọng rút tay trở về.
Lục Dung Dung thấy Hoàng Phủ Lạc đã đi xa lúc này mới khóc
đập đầu xuống đất: “Điện hạ người xem, hắn cũng quá khi dễ người! Không
được, điện hạ, ngài phải làm chủ cho Dung Dung a!”
Hoàng Phủ Cẩn lộ ra vẻ có chút dồn dập lại vừa có chút lo
lắng, khẩu khí bất thiện nói: “Sau này chú ý lời nói của ngươi. Không
phải nói ngươi mà chính ta cũng phải nhường Thành vương gia ba phần.
Ngươi nhớ kỹ, cần phải giữ bổn phận mới có thể an ổn ở trong cung qua
ngày”. Đây là mấy câu nói nặng nhất mà hắn từng nói với nàng.
Hoàng Phủ Cẩn không cho Lục Dung Dung cơ hội biện bạch, một
tay ôm lấy nàng thả trên chiếc giường êm rồi thuận miệng gọi cung nữ đến chiếu cố. Còn hắn thì nhanh như chớp hướng Kiếm Vũ các mà đi, chỉ kịp
để lại một câu mệnh lệnh lạnh như băng: “Bên kia Tây Uyển vẫn còn phòng
trống, ngươi trước hết đến đó ở đi”.