Nến đỏ treo trên cao, tấm màn lay động, bên trong tẩm cung của Thái tử xuân ý nồng đậm triền miên.
Lục Dung Dung một thân giá y đỏ thẫm thướt tha lượn lờ lộ ra
vẻ xinh đẹp tuyệt trần. Đôi lông mày lá liễu tinh tế, đôi môi đỏ tươi
đầy đặn, khóe miệng hơi nhếch lên lộ ra nụ cười ưu nhã vốn tự cho là
hoàn mỹ. Nàng nhẹ nhàng bước đi liên tục, tay ngọc thon thon chậm rãi
nâng lên một chén rượu bạch ngọc duyên dáng đưa lên để sát vào khóe
miệng Hoàng Phủ Cẩn.
Nàng nhu nhược, khuynh đảo ở trong ngực của hắn, khuôn mặt xinh đẹp nghiêng nghiêng nhìn vào nam tử anh tuấn.
“Điện hạ, hôm nay là ngày vui, chúng ta cùng uống một chén
nào!” Nàng vòng tay qua cánh tay rắn chắc của hắn, ôn nhu cất giọng nói.
Nhìn điệu bộ vòng tay như thế trong lòng Hoàng Phủ Cẩn không
khỏi nghĩ tới Ngọc Nhi. Ngọc Nhi cũng thích cùng hắn uống chén rượu giao bôi. Mặc dù mấy lần cùng Ngọc Nhi uống rượu giao bôi tất cả đều bởi vì
nàng nghịch ngợm chuyên bố trí để gây sự, có thể nói chỉ như tiểu hài tử giỡn chơi thôi. Nhưng hắn lại nhớ được nhiều như thế, hơn nữa còn nhớ
rất rõ ràng, hắn nhớ đã đáp ứng Ngọc Nhi không hề cùng người khác uống
chén rượu giao bôi nữa.
Cho dù khi đó hắn hoàn toàn chỉ coi là một câu nói đùa ra
khỏi cửa miệng nhưng hiện tại hắn cũng không nguyện chỉ quy kết rằng đó
là đùa giỡn. Hắn cũng không có cách nào giải thích được loại kiên định
mông lung này rốt cuộc vì sao lại xuất hiện? Có lẽ “vua không nói chơi”, đó chính là lý do khiến hắn kiên định chăng? Dù sao trong tương lai hắn cũng sẽ trở thành vua của một nước, dĩ nhiên ngay từ bây giờ hẳn nên
tuân thủ mỗi một câu một lời đã hứa hẹn. Đây chính là sự giải thích hợp
lý duy nhất mà hắn nghĩ ra được.
Lục Dung Dung thấy Hoàng Phủ Cẩn hồi lâu không có phản ứng,
tay đang nâng chén rượu giữa không trung biểu lộ một tia lúng túng. Nàng cảm thấy nam nhân trước mặt này đã thay đổi, đã trở nên xa lạ. Nàng
không nghĩ tới đêm tân hôn đầu tiên hắn lại dùng chiêu lạnh lùng để
chiêu đãi nàng. Nàng không cam lòng, thậm chí có chút hận, bản thân đã
phải nghĩ trăm phương ngàn kế mới tiến vào được Thái tử cung, vì cái gì
không thể sánh vai cùng hắn? Đã phải chấp nhận lấy thân phận thị thiếp
mà vào đây chẳng lẽ chưa đủ thấp sao? Hy sinh như vậy chẳng lẽ còn không thể đổi được chút sủng ái của hắn trong chốc lát sao?
Mặc dù trong lòng Lục Dung Dung sinh khí nhưng sự lúng túng
hiện ra trên mặt rồi nhanh chóng biến mất. Nàng không phải là loại người để cho người ta nhìn thấu tâm can. Nàng để chén rượu xuống, ghé người
sát hoàn toàn Hoàng Phủ Cẩn,, trên mặt biểu lộ bi thương nói: “Điện hạ,
ngài có phải không hài lòng về Dung Dung hay không? Dung Dung biết thân
phận mình ti tiện không xứng với điện hạ, đáng lẽ không nên xuất hiện.
Dung Dung đã khiến điện hạ ngài phải gánh trách nhiệm nặng nề, không
muốn làm chuyện phụ lòng người rồi miễn cưỡng đón nhận Dung Dung. Dung
Dung có tội đã để điện hạ bị làm khó”.
Nghe Lục Dung Dung tự trách mình Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên cảm
giác mình có chút nhẫn tâm. Dù sao hắn cũng là người gây chuyện, có thể
nào để cho một nữ tử nhận tất cả hậu quả xấu? Hắn cúi đầu trấn an nói:
“Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Chuyện gì cũng ôm vào người, việc đó không liên
quan đến ngươi. Đã vào Thái tử cung là tốt rồi”.
Lục Dung Dung thấy sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn hoàn hoãn trong lòng biết ơn cái chỗ tử huyệt của hắn. Người này chính là quá thừa tinh thần trách nhiệm, đối với một nữ nhân mang thai hắn nào có thể bất kể vứt
bỏ!
“Điện hạ, không biết có phải Dung Dung suy nghĩ nhiều hay
không, Dung Dung cảm thấy ngài đã thay đổi. Trong dĩ vãng ngài không có
bất hòa với Dung Dung như vậy”. Nàng ủy khuất nói.
Hoàng Phủ Cẩn sửng sốt, quả nhiên có phải như vậy không? Hình như hiện tại hắn đúng là không có nhiều tâm tư phong hoa tuyết nguyệt.
Tiếp xúc cùng Ngọc Nhi đã lâu ngay cả cá tính hoan khoái đơn thuần của
nàng cũng đã bị lây nhiếm theo rồi sao?
Hắn nói không được tự nhiên lắm: “Ngươi nghỉ ngơi trước, ta còn có công chuyện chưa giải quyết xong đang chờ xử lý”.
“Điện hạ! Thật sự phải gấp như vậy sao? Đêm xuân đáng giá
ngàn vàng, nhất định phải xử lý hôm nay sao?” Lục Dung Dung rốt cục
thiếu kiến nhẫn, trong giọng nói mang theo vài phần ai oán.
“Bây giờ đang là buổi trưa, không tính là đêm xuân được, buổi tối ta sẽ trở về cùng ngươi”. Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên có loại cảm giác
muốn chạy trốn, cũng không biết là tại sao? Có lẽ Lục Dung Dung quá mức
chủ động, cảm giác “không trâu bắt chó đi cày” thế này hắn rất không
quen. Không còn cảm giác bị cách trở, không còn sự lo lắng, quyền chủ
động của nam nhân đã bị khiêu chiến cho nên hắn mới có cảm giác này sao?
Lục Dung Dung không chịu, vịn Hoàng Phủ Cẩn thật chặt, trách
giận nói: “Điện hạ, ngài lúc nào đã học được chiêu đối đáp này? Nghe rất cổ quái, giống như phong cách của Tiểu công chúa lần trước đến Nhất
Thiên các quấy rối”
“Thật sao?” Hoàng Phủ Cẩn không phát giác ra, khẩu khí nghi ngờ hỏi.
Lần đầu tiên Lục Dung Dung nhìn thấy trong đôi mắt Thái tử
điện hạ đong đầy ý cười. Trong quá khứ Thái tử chưa từng ở trước mặt
nàng biểu lộ nhiều ôn nhu thuần túy đến như vậy. Cho dù hắn từng bố thí
chút xíu nụ cười cho nàng nhưng tuyệt đối không thể sánh được như lúc
này đây. Thân là nữ nhân nàng biết ý vị này là thế nào!
“Điện hạ, hôm nay bất kể có chuyện gì cũng tạm hoãn lại được
không? Dung Dung vừa mới vào cung, ngài có thái độ quyết liệt như vậy
cảnh ngộ sau này của Dung Dung sẽ thế nào? Nếu như hôm nay ngài bỏ Dung
Dung lại mà đi, các nô tài trong cung có còn xem Dung Dung là chủ tử
sao? Dung Dung không hề hy vọng xa vời ngài sẽ cho Dung Dung vinh hoa
phú quý, đối với người tự cho mình là thanh cao hy vọng điện hạ ngài cho Dung Dung lưu lại một chút tôn nghiêm. Chẳng lẽ ngay cả chuyện này cũng không được sao?” Vừa nói xong một dòng nước mắt chảy từ khóe mắt của
nàng xuống trông hết sức đáng thương. Nữ nhân quả là người thủy tổ, muốn khóc liền khóc ngay được, một chút kiềm chế cũng không có.
Hoàng Phủ Cẩn do dự ngước nhìn nữ nhân trước mặt, thở dài
nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Lúc này có bao nhiêu chuyện cần giải
quyết, ta không thể vứt bỏ tôn nghiêm thể diện của mình”.
Lục Dung Dung thấy không thể giữ hắn ở lại, không biết làm gì khác hơn đành xuất ra tuyệt chiêu: “Ôi! Ôi!” Nàng đưa tay vỗ bụng buồn
bã kêu lên.
“Có chuyện gì?” Hoàng Phủ Cẩn vội vàng ôm nàng đặt trên
giường, đôi lông mày như kiếm nhíu lại rồi nói: “Tại sao? Có phải động
thai khí hay không? Người đâu! Truyền thái y!”
“Xuỵt!” Nàng đưa ra ngón tay nhỏ nhắn che cái miệng của hắn,
nhẹ giọng nói: “Dung Dung không cần thái y, mới vừa rồi là hai chân hài
tử đá ra, không có gì đáng ngại. Ta chỉ cầu xin điện hạ ở bên cạnh ta”.
Hoàng Phủ Cẩn ngồi ở trên giường, khuôn mặt không chút thay
đổi ngó chừng Lục Dung Dung. Hắn biết nàng đang đùa bỡn tính tình nóng
nảy của hắn. Muốn đùa bỡn hắn có người nào có công lực lợi hại hơn Ngọc
Nhi? Mấy tháng hun đúc đón nhận tiểu ác ma Ngọc Nhi hiện tại hắn đã sớm
luyện thành một đôi hỏa nhãn kim tinh. Biểu hiện bây giờ của Dung Dung
có chút tương đồng giống Ngọc Nhi nhưng còn thua kém Ngọc Nhi rất nhiều. Ngọc Nhi tính tình nồng hậu, đùa bỡn khiến người ta thấy khả ái, cơ trí khiến người ta buồn cười, cho dù muốn tức giận cũng không có cơ hội. So sánh với Ngọc Nhi, Dung Dung lại có tâm tính toán thiệt hơn khiến hắn
cảm thấy trần trụi. Có phải hắn đối với Dung Dung quá hà khắc rồi?
“Được rồi, điện hạ ngài đi trước đi. Mới vừa rồi Dung Dung
bất kính mong ngài tha thứ, Dung Dung chỉ là muốn cùng ngài thân thiết
bên nhau”. Cố gắng mấy lần cũng không lưu hắn lại được Lục Dung Dung
cũng không thể miễn cưỡng, không thể làm gì khác ngoài tiếp tục cầu xin: “Điện hạ có thể cho Dung Dung một nụ hôn không? Coi như là để sau này
Dung Dung có kỷ niệm tốt đẹp về hôm nay mà nhớ lại”.
Hoàng Phủ Cẩn không thể từ chối, không thể làm gì khác hơn ngoài việc đưa đôi môi mỏng gợi cảm mê người ra.
Lục Dung Dung là nữ tử có thể khiến nam nhân kinh
thành điên cuồng, không có mấy chiêu thức tán tỉnh thì làm sao có được
bản lĩnh này?
Chỉ chốc lát sau, nụ hôn nhẹ thoáng qua như chuồn
chuồn lướt nước liền biến chất thành hôn sâu triền miên dây dưa không
thể tách rời.
Say mê chìm đắm, Lục Dung Dung khẽ rên mấy tiếng,
mang ra tất cả vốn liếng để Thái tử điện hạ mắc câu. Vòng tay hắn càng
ôm, càng chà xát thật mạnh khiến nàng khó khăn lắm mới hô hấp được chút
không khí.