Sau khi rời khỏi Nhất Thiên các, Hoàng Phủ Cẩn không mang
Ngọc Nhi lập tức hồi cung mà thúc ngựa đi về phía ngoại ô kinh thành.
Hắn muốn tìm một nơi yên tĩnh, thưa thớt bóng người qua lại để chuyên
tâm suy nghĩ một chút chuyện.
Sắp tới cuối mùa xuân, khúc đường hẹp quanh co cây cỏ đã mọc
rậm rạp. Cả vùng đất là một màu vàng rực rỡ bao phủ, gió vi vu thổi, nhẹ nhàng lướt qua cành cây tạo nên đợt từng sóng xanh nhấp nhô, dập dìu.
Một khung cảnh mỹ lệ tuyệt trần! Trên ngọn cây mấy chú chim nhỏ hót véo
von phá vỡ sự yên lặng, tĩnh mịch.
Cách đó không xa là một con sông rộng phát ra tiếng nước chảy rầm rầm, so với nhịp tim của Hoàng Phủ Cẩn đang đập lúc này xem ra rất
phù hợp. Chuyện hôm nay tới quá đột ngột, không để cho hắn một chút thời gian chuẩn bị. Nhờ có Ngọc Nhi tinh nhanh xảo trí giúp hắn giải vây,
nếu không phải báo tin hắn tự nhiên nạp phi cho phụ hoàng cùng mẫu hậu
nhất định trong cung sẽ xảy ra chuyện kinh thiên động địa! Hắn khẽ
nghiêng đầu nhìn thoáng qua Ngọc Nhi, trong mắt toát ra một tia tán
thưởng xen lẫn cảm kích.
“Ngọc Nhi hãy ngồi cho vững, chúng ta sẽ qua sông!” Nói một
câu này xong Hoàng Phủ Cẩn lập tức vững vàng che chở Ngọc Nhi trong ngực mình, vung roi nặng nề quất ngựa. Con tuấn mã nhanh như tia chớp bay
lên không rồi nhảy qua dòng sông rộng lớn, động tác tiếp đất có nảy lên
xóc một chút. Mấy pha mạo hiểm liên tiếp khiến Ngọc Nhi thích thú, hưng
phấn vô cùng.
“Hắc hắc! Thái tử ca ca, con ngựa này thật lợi hại nga!” Ngọc Nhi vừa nói vừa cúi người áp lên lưng ngựa, còn vươn bàn tay nhỏ bé sờ
lỗ tai nó: “Thật thú vị!”
Hoàng Phủ Cẩn cuống quit kéo bàn tay Ngọc Nhi trở vê, trong
lòng vẫn chưa hết sợ hãi nói: “Ngọc Nhi đừng nghịch nữa! Cẩn thận bị
ngựa quẳng xuống đất!”
Lần này Ngọc Nhi rất biết nghe lời, biết điều nấp trong ngực
Hoàng Phủ Cẩn ngọt ngào nói: “Thái tử ca ca tại sao mang Ngọc Nhi ra
ngoại ô? Hướng Thường ca ca lúc tâm tình không tốt cũng đem Ngọc Nhi ra
ngoài ngoạn nhi, tâm tình Thái tử ca ca hôm nay cũng không tốt sao?”
Hoàng Phủ Cẩn ngạc nhiên nhìn Ngọc Nhi, cảm thán sự nhạy cảm
cùng cơ trí ẩn giấu bên trong con người nàng. Có lẽ việc Ngọc Nhi thường xuyên quấy rối không phải do bướng bỉnh đơn thuần, phải chăng trong nội tâm nàng còn có những nét tinh tế sâu sắc?
Cũng không biết tại sao Hoàng Phủ Cẩn lại chủ động bắt chuyện và mang Ngọc Nhi đi theo. Không phải hắn lấy giọng điệu của một người
lớn nói chuyện với tiểu hài nhi mà dùng khẩu khí ngang hàng, có lẽ bởi
vì giờ phút này hắn cần một người trung thực, chân thành lắng nghe sao!
Ngọc Nhi giống như là sự giao hòa giữa một nữ tử trưởng thành và một
tiểu hài nhi, nàng có thể hiểu được ý tứ trong lời hắn nói, hơn nữa nàng không giống như những nữ tử sài lang khác, bộ dạng hổ đói rình mồi
khiến hắn không thể không đề cao cảnh giác.
“Ngọc Nhi còn có thể đoán sắc mặt sao? Nói xem ngươi tại sao
cho rằng tâm tình Thái tử ca ca không tốt?” Trong giọng nói của Hoàng
Phủ Cẩn dễ dàng nhận thấy sự chân thật, tin cậy, quấn quýt, chỉ có điều
bản thân hắn không phát hiện ra mà thôi. Hắn sinh ra trong thâm cung,
lớn lên cũng trong thâm cung đã sớm học cách che giấu nội tâm, hành động và biểu hiện trên nét mặt. Song hắn vẫn chưa phát hiện ra bản thân mình ở trước mặt Ngọc Nhi thể hiện bộ dạng hoạt bát, bướng tỉnh, vĩnh viễn
là chân tình.
“Thái tử ca ca, ngươi muốn thành thân với Dung tỷ tỷ đúng
không?” Ngọc nhi khẽ cong miệng nhỏ. Mặc dù nàng không hy vọng Thái tử
ca ca đón người khác vào Thái tử cung nhưng nàng cũng không muốn làm
Thái tử ca ca mất hứng. Nếu như Thái tử ca ca rất muốn cưới Dung tỷ tỷ
thì nàng quyết định sẽ không phá hư.
Vẻ mặt Hoàng Phủ Cẩn tò mò nhìn Ngọc Nhi, không giải thích
được hỏi: “Tiểu Ngọc Nhi làm sao đột nhiên hiểu chuyện rồi? Ngươi biết
‘cưới’ mang ý tứ gì sao?” Hình như hôm nay Ngọc Nhi lại càng giống một
cô nương hiền lương thục đức, từng câu từng chữ lộ ra đều mềm mại, nhu
mì, so với hình tượng tiểu quỷ thường ngày chuyên gây sự có chút không
hợp. Rốt cuộc đâu mới là con người thực sự của nàng?
“Thái tử ca ca!” Ngọc Nhi cao giọng, trề môi không vui nói: “Ngươi đến cùng có phải rất muốn cưới Dung tỷ tỷ hay không?”
Hoàng Phủ Cẩn thở dài tự chế giễu: “Nàng đang mang hài tử của ta, bất luận xuất phát từ tình cảm hay trách nhiệm ta cũng phải cưới
nàng”.
Ngọc Nhi mặc dù còn chưa hiểu lắm gút mắc tình yêu giữa con
người với nhau, nhưng nàng biết giờ phút này trong lòng Thái tử ca ca
không thoải mái. Chẳng lẽ là vì lúc trước nàng đã quấy rối Thái tử ca ca và Dung tỷ tỷ cho nên Thái tử ca ca mới mất hứng sao? Vừa kịp lúc nhớ
lại một màn Lục Dung Dung tìm cái chết thảm thương trong lòng nàng chợt
trào lên cảm giác tự trách mình kịch liệt. Thật sự trong bụng Dung tỷ tỷ có tiểu bảo bảo của Thái tử ca ca sao? Nếu Thái tử ca ca không thành
thân với Dung tỷ tỷ có phải Dung tỷ tỷ sẽ rất đáng thương hay không?
“Thái tử ca ca, vậy ngươi cưới Dung tỷ tỷ đi, Ngọc Nhi sẽ không quấy rối”. Nàng nhỏ giọng nói, vẻ mặt lộ ra nét khổ sở.
Thấy Ngọc Nhi luôn nghịch ngợm, gây sự giờ lại lộ ra bộ dạng
thỏa hiệp khiến tâm tình Hoàng Phủ Cẩn vốn không tốt cũng không nhịn
được khẽ cười nói: “Ngọc Nhi hy vọng Thái tử ca ca đón Dung tỷ tỷ tiến
cung sao?”
Ngọc Nhi thành thực lắc đầu vội nói: “Không phải đâu!”
Nàng thật ngây thơ thành thật, tâm hồn chưa vướng bận những
âm mưu tính toán của người trưởng thành. Phải chăng sự thanh tao tuần
khiết ấy chính là đặc điểm khiến nhiều người cưng chiều, yêu mến nàng
sao? Trong những người đó chắc chắn phải bao gồm cả Hoàng Phủ Cẩn. Giờ
phút này hắn như muốn ôm lấy nàng mà che chở trong tay.
“Ngọc Nhi, ngươi cảm thấy Thái tử ca ca nên cưới Dung tỷ tỷ
sao?” Lần đầu tiên hắn hướng một tiểu hài nhi u mê không hiểu thế sự mà
hỏi ý kiến. Đây là chuyện chưa từng xảy ra, chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc.
Ngọc Nhi chớp đôi mắt, nhếch miệng có chút không vui nói: “Nếu Thái tử ca ca không thành thân Dung tỷ tỷ sẽ chết có phải không?”
Hoàng Phủ Cẩn thở dài một hơi nói: “Dung tỷ tỷ mang thai hài tử của Thái tử ca ca, cho nên…”
“Thái tử ca ca cũng sẽ cùng Dung tỷ tỷ uống chén rượu giao
bôi sao? Còn động phòng hoa chúc nữa sao?” Bộ dạng nàng giống như hài tử bị vứt bỏ mang theo nồng đậm ủy khuất.
Hoàng Phủ Cẩn khẽ nghiêng mặt, nhìn thấy dáng điệu cùng vẻ
mặt thơ ngây của Ngọc Nhi, khóe miệng không khỏi cong lên, sủng nịch
nói: “Tiểu Ngọc Nhi ghen tị nha. Bất quá Thái tử ca ca không cùng Dung
tỷ tỷ uống chén rượu giao bôi, được không?”
“Ừ!” Nàng đột nhiên cao hứng gật đầu, vô tư nói tiếp: “Thái tử ca ca cũng không nên cùng Dung tỷ tỷ động phòng hoa chúc nga!”
“Vậy Thái tử ca ca phải động phòng hoa chúc cùng ai a?” Hắn hài hước cười, không để ý đang quanh co dài dòng với nàng.
“Thái tử ca ca dĩ nhiên cùng Ngọc Nhi động phòng hoa chúc a!” Nàng theo lẽ thường còn nói: “Hắc hắc, còn phải uống rượu mật ong giao
bôi!” (Hirameki: Sặc, ta hộc máu mũi rồi. Cấp cứu!)
Hoàng Phủ Cẩn sửng sốt, trong đầu không thể không tưởng tượng ra cảnh Ngọc Nhi đang đội mũ phượng trùm khăn đỏ. Ngọc Nhi khí chất
thanh tú, mỹ lệ thiên bẩm, nói vậy ngày sau nhất định sẽ là một cô dâu
xinh đẹp sao…