Đằng sau cánh cửa gỗ vọng ra một tiếng khóc âm trầm, vừa khóc vừa kể lể, thanh âm này giống như đã từng quen biết. Âm thanh này khiến trái tim Hoàng Phủ Cẩn đập gấp gáp, giơ chân đạp một cước rồi nhanh
chóng tiến vào bên trong.
Chỉ thấy ba thước lụa trắng vòng qua xà nhà, treo trên đó là
một nữ nhân xinh đẹp như hoa. Nàng chính là cành mẫu đơn lộng lẫy trong
cả trăm hoa, danh kỹ chốn kinh thành Lục Dung Dung. (Hirameki: trong bản convert là diễm quán quần phương- Trăm hoa lộng lẫy một cành
mẫu đơn. Hoa mẫu đơn là một loài hoa đẹp được người Trung Quốc quí trọng và ưa chuộng, có màu sắc diễm lệ, gợi cảm. Trong thi ca, thơ phú người
ta thường gọi hoa mẫu đơn là “Vua của các loại hoa”, là “Nàng tiên trong các vườn hoa”. Tuy nhiên mẫu đơn lại hữu sắc vô hương, Hirameki cho là
ví Lục Dung Dung với mẫu đơn có lẽ là thâm ý của tác giả)
Hoàng Phủ Cẩn rút bội đao, tung người nhảy lên, giơ tay chém
đứt dải lụa trắng rồi hạ Lục Dung Dung xuống, cố nén đau buồn nói: “Dung Dung, thế này là vì sao?”
Ngọc Nhi cũng hất Trương ma ma ra, chen đến bên cạnh Hoàng Phủ Cẩn thẳng ngó chừng Lục Dung Dung.
Lục Dung Dung quả thật xinh đẹp diễm lệ, vóc người cao gấy,
chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, eo thon nhỏ, trên khuôn mặt
trái xoan là mày liễu, mắt hạnh, da thịt trắng như tuyết, xinh đẹp nở
nang; hai hàng nước mắt từ khóe mắt chảy xuống như vô số hạt trân châu
đổ xuống khuôn mặt khiến người ta thương cảm; thỉnh thoảng lại chen vào
hai tiếng nấc phiền muộn tới tận cõi lòng.
“Điện ha, vì sao ngài còn muốn cứu ta? Để cho ta chết là xong hết mọi chuyện, ta khỏi phải cả ngày dè dặt hoảng sợ lấy nước mắt rửa
mặt”. Lục Dung Dung khóc như đứt từng khúc ruột, không đáng thương sao!
Cho tới nay, trước mắt Hoàng Phủ Cẩn Lục Dung Dung luôn là
một đóa hoa nhu tình như nước, dịu dàng thắm thiết vậy mà hôm nay gào
khóc như vậy. Đây cũng là lần đầu tiên Hoàng Phủ Cẩn nhìn thấy Lục Dung
Dung khóc, thế mới biết nữ nhân khóc quả thật có thể rung trời chuyển
đất. Hắn đưa tay ra nhẹ nhàng lau gò má đầy nước mắt của nàng, yêu
thương nói: “Dung Dung, có chuyện gì trực tiếp nói cho ta biết, cần gì
phải tìm tới cái chết như vậy? Nhìn nàng như thế khiến cho tim ta như bị dao cứa”.
Lời nói của Lục Dung Dung nghẹn ngào, hơi thở mê muội, mắt
say lờ đờ nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn, cúi đầu nói: “Dung Dung tự biết
thân phận so với điện hạ cách xa, mới bắt đầu cũng biết vô duyên không
thể sống cùng ngài quãng đời còn lại, nhưng bị khí độ cùng tài hoa của
ngài thuyết phục nên một lòng rơi vào trên người ngài. Không phải Lục
Dung Dung không biết thân biết phận, nhưng thật sự
Hoàng Phủ Cẩn càng thêm ôm chặt Lục Dung Dung cất giọng an ủi: “Dung Dung có điều gì khổ sở? Nói cho ta, ta nhất định làm chủ”.
Lục Dung Dung liên tục lắc đầu, khóc đến trời đất lụt lội.
Hoàng Phủ Cẩn gấp gáp, tay chân luống cuống, trong lòng xáo
trộn chỉ thiếu chút nữa đã khóc theo Lục Dung Dung. Rất lâu sau hắn mới
lên tiếng: “Dung Dung, có chuyện gì nói ra đi a!” (Cái chi
tiết Cẩn ca muốn khóc theo con hồ ly tinh đó ta cực kỳ phản cảm, nhưng
nghĩ lại soái ca này mới 16 xuân xanh, tâm lý tuổi teen còn chưa ổn
định, cuối cùng ta quyết định sẽ cảm thông cho tâm tư của trẻ vị thành
niên)
Đang trong lúc Hoàng Phủ Cẩn luống cuống nhất Trương ma ma
bước ra. Mụ móc từ trong tay áo nhiều nếp nhăn một tấm khăn lụa che kín
nét mặt già nua bày ra một trận ma khóc quỷ gào: “Ai nha! Dung Dung của
ta, nữ nhi của ta, sao ngươi mạng khổ như vậy a! Vất vả lắm mới có chút
địa vị trong lòng Thái tử gia, nghĩ có thể bay lên đầu làm phượng hoàng, một khi bị vứt bỏ rồi sẽ thành củ khoai lang người ta e sợ né tránh!
Sau này làm sao sống tiếp đây! Làm sao sống tiếp a!
Lục Dung Dung lại thêm một phen phối hợp vừa khóc lóc vừa kể
lể, Hoàng Phủ Cẩn không thương hương tiếc ngọc không được. Hắn chỉ còn
biết liên tiếp an ủi Lục Dung Dung, đồng thời trong lòng tự trách mình
vứt bỏ Lục Dung Dung là một hành vi đáng ghê tởm. Thân là Thái tử một
nước mà ủy khuất một cô nương nhu nhược như vậy chẳng phải làm cho người ta phỉ nhổ sao?
“Dung Dung, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lúc trước ta nghe
Trương ma ma nói ngươi muốn cùng một lang trung họ Liễu chung hưởng cuộc sống nhàn nhã, vì sao bây giờ lại đau buồn như vậy? Chẳng lẽ hắn ghét
bỏ ngươi?” Hoàng Phủ Cẩn vội vàng nghi ngờ nhưng trong giọng nói của hắn lại thiếu hụt một loại biểu cảm mà Lục Dung Dung mãnh liệt hy vọng sẽ
cảm nhận được, đó chính là sự ghen tỵ. Ngay cả một chút biểu hiện khẩn
trương hay nóng lòng hắn đều không có. Hắn không vì thấy giai nhân bị
quăng đi cho nam nhân khác ôm mà trong lồng ngực phát ghen sao?
Lẽ ra khi nghe nói Lục Dung Dung gả cho Liễu lang trung hắn
phải tức sùi bọt mép mới đúng, song trong lòng hắn đối với Lục Dung Dung không hề cảm thấy chút áy náy cùng tự ái của nam nhân. Chẳng biết từ
lúc nào hắn đã quên mất cảm xúc sảng khoái dào dạt rồi? Chẳng lẽ hắn là
nam nhân có mới nới cũ? Vì sao hắn bây giờ đối với Dung Dung trách nhiệm còn nặng hơn tình cảm? Là hắn không còn tình hay hắn quá mức vô tình?
“Điện hạ, chẳng phải là ngài đang lãng phí mất Dung Dung sao? Dung Dung mặc dù ở chốn phong trần nhưng cũng hiểu đạo lý một nữ nhân
không thể có hai chồng. Ngài đã nói Dung Dung như nước trong ao Thanh
Hà, ngay cả trong ngày hè cũng không nhuộm bùn. Cho dù Dung Dung cả ngày phải xu nịnh, bán rẻ tiếng cười nhưng thân thể vẫn còn sạch sẽ, chỉ
thuộc về một mình điện hạ ngài mà thôi. Huồng chi, huống chi…” Nói đến
chỗ mấu chốt nàng khóc nấc lên không nói ra tiếng.
Trong lòng Hoàng Phủ Cẩn mơ mồ có dự cảm bất thường, nhẹ giọng hỏi: “Huống chi cái gì?”
“Huống chi bây giờ Dung Dung đang mang cốt nhục của ngài, làm sao có thể để cho huyết mạch hoàng thất lưu lạc nhân gian? Không bằng
để Dung Dung chết đi, mối tình vô duyên này cũng sẽ bị chặt đứt!” Trời!
đây đúng là tin tức có tính oanh tạc! Lục Dung Dung mang thai sao? Là
hài tử của Hoàng Phủ Cẩn?
“Cái gì?” Đầu Hoàng Phủ Cẩn cảm thấy ong ong, sao lại có loại chuyện này? Đợi nội tâm bình phục lại chút ít hắn không giải thích được nói: “Nhưng đã nhiều tháng nay ta chưa ghé qua Nhất Thiên các, Dung
Dung có chuyện ngươi nghĩ sai hay không?”
Lục Dung Dung vừa nghe xong không chấp nhận cũng không buông
tha nói: “Chẳng lẽ điện hạ hoài nghi Dung Dung không chung tình? Chẳng
lẽ ngài còn hoài nghi đứa nhỏ này không phải của ngài? Đây không phải là sỉ nhục Dung Dung sao? Dung Dung biết mình mạng nhỏ không cầu ngài mang đại kiệu tám người khiêng tới rước vào cung, chỉ cần ngài có thể hiểu
được tình ý của Dung Dung, ta sẽ chết mà không oán. Nếu ngài không tin
Dung Dung thì Dung Dung sống còn có ý nghĩa gì? Ta chẳng còn chỗ để
nương tựa nữa rồi!” Nói rồi nàng vừa khóc vừa giãy dụa.
Thật vất vả Hoàng Phủ Cẩn mới chế phục được Lục Dung Dung,
hắn cũng đã sớm kiệt sức, bất đắc dĩ nói: “Dung Dung, chuyện hôm nay là
tại sao? Ngươi đã nói không ép ta, hôm nay là…” Nữ nhân này trong quá
khứ hiền lành yếu đuối giờ tính tình trở nên kích động hắn hiển nhiên có chút không chịu nổi.
“Điện hạ, không phải Dung Dung không hiểu chuyện. Dung Dung
có thể đợi, đợi cho đến lúc sông cạn đá mòn Dung Dung cũng làm được. Chỉ tiếc bào thai trong bụng làm sao có thể chờ được? Dung Dung nhờ bán
nghệ mà sống, hiện tại mang thai làm sao còn có thể lăn lộn trong chốn
phong trần được nữa? Khoan nói đến chuyện hoàn lương, ngay cả có ẩn thân chốn rừng sâu núi thẳm vẫn phải chịu sự phỉ nhổ của thế nhân. Dung Dung luôn lớn giọng tuyên bố bán nghệ không bán thân, nay lại mang thai nam
nhân phong lưu khắp nơi sao còn có thể nể mặt Dung Dung? Cũng sẽ cho
Dung Dung là loại nữ tử lầu xanh thường tình đã qua tay muôn vàn nam
nhân, đây cũng không phải sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của ngài sao?” Lục Dung Dung càng nói càng đau lòng, bây giờ Hoàng Phủ Cẩn mới nếm thử đầy đủ mùi vị của tình yêu nam nữ.
Hoàng Phủ Cẩn nghe Lục Dung Dung nói thấy bản thân mình cũng
quá đáng một chút. Hắn không nên hoài nghi một cô nương chung tình với
mình cho nên an ủi: “Dung Dung đừng nóng vội, ta đây sẽ vì ngươi tìm một biệt viên, an bài mấy tỳ nữ tới hầu hạ ngươi. Sau này ngươi cũng không
cần xuất đầu lộ diện”.
Lục Dung Dung nào chịu nghe lời. Nàng ngừng khóc, giọng bi
thương nói: “Dung Dung tuy lưu lạc phong trần nhưng nhận được hàng nghìn hàng vạn ánh mắt ao ước dõi theo. Nay Thải tử gia không giám chịu trách nhiệm với Dung Dung, Dung Dung cũng không tiện quấy rầy, tuyệt đối
không tham sống sợ chết. Cuộc đời nay ta không thể có cảnh phu thê tương thân, tương ái (Hirameki: Thực ra trong bản convert là “cử án tề mi” có nghĩa là vợ chồng tôn trọng, yêu mến lẫn nhau), đợi kiếp sau Dung Dung đầu thai làm người trong sạch sẽ cùng ngài kết
mối lương duyên!” Nói câu này xong Lục Dung Dung há to mồm làm bộ muốn
cắn lưỡi tự vẫn. (Hirameki: xí, bày đặt. Há to mồm để người ta thấy abidan thì đúng hơn)
Hoàng Phủ Cẩn vội giơ tay ra ngăn cản, trong lòng thầm thở
dài. Bông đâu thân thể linh hoạt của Ngọc Nhi chui vào giữa hai người.
Lục Dung Dung coi như đã biểu diễn thành công sao? Đến lượt tiểu ác ma Ngọc Nhi lên sàn…