Đại tiểu thư vốn định giao cho Sở Phàm đảm nhiệm vị trí quản
lý quan trọng tại công ty, nhưng hắn lại cự tuyệt. Nhữg lời
hắn nói đã làm cho cô cảm động. Cái cảm giác trên đời này có một người đàn ông từng thời từng khắc lúc nào cũng nghĩ cho
mình luôn đem đến cho phụ nữ một niềm hạnh phúc thật ngọt
ngào.
- Tiểu Sở, tôi hy vọng anh ở lại công ty rèn luyện
thêm, như thế sẽ có ích cho sự phát triển của anh trong tương
lai. Tôi mong rằng anh có thể thành công nhanh một chút.
Đại tiểu thư chân thành quan tâm nói.
- Rất cảm ơn đại tiểu thư đã quan tâm, về con đường sau này của
tôi, tôi hy vọng có thể dựa vào bản lãnh thật sự của mình.
Sở Phàm điềm đạm, nhưng giọng nói rất kiên định.
Đại tiểu thư im lặng, một lúc lâu sau nàng mới chậm rãi nói:
- Tiểu Sở, anh còn nhớ trên bãi biển Ngân sắc, tôi đã nói gì với anh không?
- Nhớ chứ. Đại tiểu thư nói thích nhừng người đàn ông có tham
vọng. Cô còn nói, đã là đàn ông, thì cả đời ít nhất cũng
phải tranh đấu một lần.
Sở Phàm chậm rãi trả lời.
- Đúng vậy. Còn một câu nữa. Tôi nguyện ý làm người phụ nữ
đứng đằng sau, làm hậu phương vững chắc cho người đàn ông của
mình trên con đường tranh đấu ấy.
Nói những lời này, khuôn mặt phương hoa tuyệt thế của nàng ửng hồng, kiều diềm động lòng người.
Sở Phàm nghe vậy con tim đập mạnh. Những lời nói ấy của đại
tiểu thư đã làm rung động nội tâm của hắn. Nếu quả thực đây
là những lời nói tự trong lòng cô ấy, chẳng phải đã ám chỉ
rất rõ ràng tình cảm của mình sao?
Nghĩ vậy hùng tâm
trong lòng Sở Phàm dâng cao vạn trượng hắn hạ quyết tâm nhất
định phải tự lập nên sự nghiệp, áo gấm vinh quy. Theo như sự
phó thác của dì Mi trước khi đi, đã trao đại tiểu thư cho hắn,
tuyệt không thể để cô ngả vào vòng tay khác. Cực phẩm trong
cực phẩm mỹ nhân như vậy đã ở nsay trước mũi rồi thì phải
túm chặt ngay lấy, làm sao có thể nhường cho kẻ khác đươc?
Nhìn vẻ mặt cô tiều tụy mệt mỏi, hai mắt vẫn còn mang tia máu,
hắn không khỏi nghĩ tới cảnh đêm qua có người đã thức đến gần sáng chờ mình về, nhưng sáng nay khi trở về, cũng không hỏi
tối qua hắn đi đâu, thậm chí một câu trách móc cũng không có.
Đây là mức độ quan tâm chăm sóc đến thế nào chứ.
Thật ra bây giờ trong lòng Sở Phàm vẫn còn hy vọng đại tiểu thư sẽ
hỏi hắn đêm qua đi đâu, nhưng cô không hỏi... Nói cách khác là cô không chen vào cuộc sống riêng của hắn, điều này làm hắn cảm
thấy có phần áy náy, cảm thấy hắn cũng nên xin lỗi cô . Vì
thế. hắn chủ động đề cập đến chuyện đêm qua không về nhà.
-À... Đại tiểu thư, tối qua, tôi....tôi đưa Tiểu Lâm về nhà, trên
đường về có gặp mấy người bạn... cho nên rũ rê nhau tụ tập
một chút, quên cả giờ về...
Sở Phàm lo lắng...
- Ừ, từ sau nếu không về thì cũng nên nói với tôi một tiếng.
Cô vẫn thản nhiên.
- Tôi nhớ rồi. Nhưng gì hôm nay tôi và đại tiểu thư nói chuyện,
tôi sẽ nhớ kỹ trong lòng. Tôi cũng không biết nói thế nào.
Nhưng tôi sẽ cố gắng không phụ kỳ vọng của đại tiểu thư. Cho
dù là vì cô. Tôi cũng sẽ cố sắng đấu tranh!
Sở Phàm kiên định nói.
Đại tiểu thư chỉ dịu dàng cười, đẹp như một bông hoa bách hợp. Cô nhẹ giọng:
Khi công ty mới thành lập, Lam Chính Quốc đã muốn hạ ba rồi, có
điều hắn không thể toại nguyện. Lúc này chúng ta cũng không
thể làm như không biết. Tiêm Tiêm, con là tổng tài của khu Hoa
Bắc, triệu tập một buổi họp, nhấn mạnh các công việc sắp
tới, nhắc nhở mọi người không được chủ quan, mỗi bộ phận đều
phải làm tốt công việc của mình hơn một chút.
Kỷ Tiêm Vũ trâm giọng nói.
- Tiêm Tiêm nhớ kỹ rồi. Tập đoàn chúng ta sau mấy năm phát triển nay đã rất lớn mạnh, bởi vậy chúng ta cũng không cần quá e
sợ Tập đoàn Lam Thị. Con đoán Lam Chính Quốc chẳng qua chỉ là
muốn mở rộng kinh doanh ra Bắc Kinh một chút.
Đại tiểu thư phân tích.
- Trên đời này, nếu đã dùng đến thủ đoạn để tranh đấu thì rất khó đoán trước. Lam Chính Quốc là một con cáo già, rất linh
hoạt, quỷ kế đa đoan. Chúna ta tuyệt đối không thể mất cảnh
giác. Đây không phải là chúng ta sợ Tập đoàn Lam Thị, mà là
biết mình biết ta.
Kỷ Thiên Vũ trả lời.
- Ba nói đúng. Để con đi thu xếp công việc!
Đại tiểu thư nói.
-Ừ!
Kỷ Thiên Vũ gật đầu, quay qua Sở Phàm hỏi:
- Tiểu Sở, cháu thấy việc này thế nào?
- Trong khu vực Bắc Kinh, các công ty tập đoàn mọc lên như nấm sau mưa, từng bước đã hình thành một mạng lưới các mối quan hệ
lợi ích, lúc này Tập đoàn Lam Thị bỗng nhiên chen chân nhảy
vào, cháu nghĩ cho dù đây là tập đoàn lớn nhất Trung Hoa cũng
được, ở Bắc Kinh cũng sẽ không hớt được nhiều nước béo đâu.
Có điều, nếu ở Bắc Kinh. Chính phủ chịu làm chỗ dựa cho họ,
cục diện sẽ không đơn giản như vậy.