Sở Phàm mơ màng tỉnh dậy, theo thói quen hắn sờ tay sang bên
cạnh nhưng không giống như dự kiến, thân hình kiều điềm của
Trầm Mộng Lâm không thấy đâu cả. Hắn sửng sốt cả người, rõ
ràng là Trầm Mộng Lâm giống như con mèo nhỏ rúc vào trong lồng ngực của hắn giờ không thấy đâu, bên cạnh vẫn lưu lại mùi
hương cơ thể của Trầm Mộng Lâm, trên cái ga trải giường màu
vàng kia vẫn còn vết máu đỏ sẫm chứng tỏ sự dịu dàng triền
miên của tối hôm qua.
Sở Phàm tìm trên giường được quần lót của mình, mặc vào rồi đi ra ngoài đồng thời gọi:
- Tiểu Lâm. Tiểu Lâm...
- "Dạ" Tiếng của Trầm Mộng Lâm từ trong nhà bếp phát ra. Cô nói:
- Sở ca ca, anh tỉnh rồi à. Em đang làm bữa sáng trong này.
- Vậy à.
Sờ Phàm đáp lời rồi đi tới phòng bếp. Quà thật Trầm Mộng Lâm
đang sửa soạn bữa sáng. Tuy vậy ánh mắt của Sở Phàm chỉ nhìn chằm chằm vào trên người của Trầm Mộng Lâm. Hắn phát hiện ra
cô gái nhỏ này không ngờ lại mặc áo ngủ bằng chất liệu tơ,
bên trong áo ngủ lại không mặc thêm cái gì cả, nhìn thật mê
người.
Sở Phàm không kìm nổi vòng ra sau lưng ôm lấy cái
eo nhỏ của Trầm Mộng Lâm, tiếp theo cái tay phải sờ soạng đùi
của cô theo hướng từ dưới lên trên.
- Đáng ghét thật. Sở ca ca làm gì vậy hả? Em đang phải nấu mì đấy.
Trầm Mộng Lâm cảm giác tay phải của Sở Phàm đã sờ đến bắp đùi
của mình, nếu tiếp tục tiến lên trên thì phải là... Cô lại
không mặc quần lót.
- Vậy thì thôi, nhưng mà phải tặng em một cái hôn mới được.
- Không cần. Buổi sáng hôm nay lúc đứng dậy, đi lại người ta thấy chỗ đó có cảm giác đau đớn lắm.
- Không việc gì đâu. Lần đầu tiên ai chẳng như vậy, qua vài ngày
thì sẽ tốt thôi. Đúng rồi. chuyện của anh và em không được nói cho người khác biết nhé. Đây là bí mật của chúng mình, được
không?
Sở Phàm dịu dàng nói.
- Vâng; thế cũng tốt. Như vậy anh Sở và em cùng giữ bí mật nhé! Trầm Mộng Lâm cười nói.
Sở Phàm nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh đào của Trầm Mộng Lâm đồng
thời quấy phá Trầm Mộng Lâm một hồi, sau đó nói:
- Tiểu Sở, tôi tin tưởng anh có đủ năng lực để bảo vệ chúng
tôi. Cái tôi nói chính là năng lực khác của anh, ví dụ như năng lực về lĩnh vực kinh doanh. Anh nắm trong tay năng lực có thể
nhìn thấy được đại cục, tầm nhìn xa trông rộng về khả năng
kinh doanh. Tôi đang muốn tìm vị trí thích hợp cho anh, khẳng
định anh sẽ làm nên được nghiệp lớn.
Đại tiểu thư nói.
Sở Phàm chợt nhớ tới đại tiểu thư từng nói với hắn rằng chính
cô thích những người đàn ông có khát vọng. Mà dì Mi cũng đã
nói với hắn rằng trừ phi hắn ở trên đỉnh cao sự nghiệp, nếu
không cô cũng sẽ không quay về. Nghĩ vậy thâm tâm Sở Phàm chợt
lay động; có lẽ chính mình cũng nên tự tạo riêng cho mình một
giang sơn.
- Tôi đã bàn bạc với ba tôi. Nếu anh đồng ý thì tôi có thể
trực tiếp mời anh làm cố vấn cho tập đoàn hoặc làm trợ lý
cho tôi. Nếu anh muốn làm việc độc lập với tôi thì tôi cũng có thể thu xếp anh làm quản lý mảng kinh doanh. Nói tóm lại, nếu anh đồng ý ở vị trí nào thì đều thu xếp cho anh được, thậm
chí cả vị trí tổng tài của tôi. Tôi cảm thấy anh còn thích
hợp hơn so với tôi khi ở vị trí này!
Đại tiểu thư chậm rãi nói.
Sở Phàm nghe vậy trong lòng hơi sửng sốt. Lúc sau hắn vội vàng xua tay nói:
- Không được, không được. Tôi làm sao mà đủ tư cách làm tổng tài được. Đầu tiên là văn bằng của tôi không đủ điều kiện, mà đại tiểu thư đột nhiên ủy quyền cho tôi trọng trách của công ty như
vậy thì đoàn kết nội bộ không tốt. Bởi vì chắc chắn có rất
nhiều vị lão thành trong công ty không phục, sẽ nhiều dư luận
không tốt cho sự đoàn kết nội bộ công ty và sinh ra ảnh hưởng
bất lợi.
- Tôi coi trọng chính là ờ năng lực của anh mà
không phải là vấn đề bằng cấp. Cho dù anh tốt nghiệp tiến sỹ
của đại học Harvard nhưng mà như thế cũng chỉ là sách vở, chỉ hiểu được lý thuyết, nếu năng lực kém cỏi thì chắc chắn tôi
cũng không trọng dụng bằng anh, về phần ý kiến của anh rằng
ảnh hưởng đến vấn đề nội bộ của công ty, ảnh hưởng thì không
thể tránh khỏi rồi. Nhưng với năng lực kiệt xuất của anh, tôi
nghĩ rồi bọn họ cũng phải bị thu phục thôi.
Đại tiểu thư nói.
- Tôi thấy không được ổn. Theo như lời đại tiểu thư. Tôi cảm thấy hứng thú nhất với vị trí trợ lý của tổng tài. Bởi vì vị
trí trợ lý này chẳng qua chỉ tồn tại giữa tôi và đại tiểu
thư, mặt khác cũng không nằm trong các vị trí chính thức trong
nhân sự của Tập đoàn. Nói cách khác, tôi làm trợ lý của đại
tiểu thư, nguyện ý thay cô giải quyết các vấn đề khó khăn nhưng không muốn tồn tại chức danh trong Tập đoàn. Đại tiểu thư cảm
thấy thế nào??
Sở Phàm nói.
Đại tiểu thư nghe vậy trong lòng cảm động khôn xiết. Sở Phàm tình nguyện đảm đương
vị trí là trợ lý cho nàng, nguyện ý thay nàng gánh vác công
chuyện nhưng lại không muốn danh chính ngôn thuận giữ một chức
vụ nào trong Tập đoàn cả. Nàng không biết vì sao Sở Phàm làm
vậy, nhưng nàng biết rằng Sở Phàm nguyện ý làm mọi chuyện là vì nàng.
- Tiểu Sở, anh căn bản không cần ẩn thân mình
sau người khác. Tài năng của anh phải chính diện bộc lộ. Anh
với tư cách trợ giúp cho tôi thì anh sẽ không có tiếng tăm gì
cả, không ai biết đến!