-Tôi biết. Không biết từ khi nào, trong lòng tôi đã ngầm thừa nhận
cô là người phụ nữ của tôi, cả đời này sẽ không thay đổi!
Sở Phàm nói từng chữ một.
-Tôi về sau phải đi thì sao?
Dì Mi lắc chén cà phê.
-Vẫn vậy. Vĩnh viễn đều là như vậy. Bất kể cô ở nơi nào, chỉ cần cô nhớ rõ, ở một góc của phương đông có một người thời khắc
nào cũng nhớ tới cô. Người đó nhất định là tôi!
Sở Phàm nói.
Khóe mắt dì Mi không cầm được mà ươn ướt, nước mắt chầm chậm tràn mi, giọt nước mắt chảy trên mi cô, trong suốt, long lanh.
Đã bao nhiêu năm rồi, dì Mi nhớ rõ chưa từng có người đàn ông nào khiến cô rơi lệ. Nhưng hiện tại, chỉ một lời nói bình thường
của Sở Phàm lại khiến động tới nơi yếu đuối nhất trong nội
tâm cô, khiến nước mắt cô không cầm được mà rơi xuống.
Kỳ thực đôi khi phụ nữ giống như cái hạt đào, nếu anh lột được
lớp vỏ cứng bên ngoài kia, anh sẽ phát hiện nội tâm các có
rất mềm mại yếu ớt.
Trên đời này người phụ nữ si tình
nhất thường là những người từng trải phong trần. Các cô "say
cười hồng trần" nhưng một khi gặp được người đàn ông mình yêu
thì sẽ yêu như mê như say, thề sống chết không rời, chân tình
mãi không phai; mà đàn ông si tình nhất trên đời thì lại thường xuất gia làm hòa thượng. Những người này tâm như giếng cổ,
không gợn sóng, không sợ hãi. Nếu hắn vì nguyên do gì đó mà
bị một viên đá ném vào trong giếng kia khiến cho nước gợn
sóng, động tình. Lúc này sẽ như Trường Giang và Hoàng Hà vỡ
đê, không thể cứu vãn được!
Dì Mi trải qua biến cố hôn
nhân, cuộc đời cũng từng trải nhiều mưa gió, những mưa gió đó
dần dần khiến bên ngoài cô chai sạn, trở nên cứng rắn. Cô vốn
tưởng rằng cả đời này sẽ không còn có tình cảm nam nữ gì
nữa. Có cảm thấy đã qua cái tuổi đó, ít nhất là trong lòng
nghĩ vậy.
Nhưng cô lại gặp Sở Phàm. Cô cũng không biết
Sở Phàm cuối cùng có gì đặc biệt hấp dẫn, nhưng cô phát hiện ra lớp vỏ ngoài cứng rắn của mình dần dần tan rã, đến một
lúc, cô bỗng thấy nội tâm mình chứa hình ảnh hắn. Đó chính
là thời điểm có biết mình đã lại động lòng. Đây là chuyện
khó tin thế nào. Mà một người phụ nữ như dì Mi đã có cảm
tình thì cực kỳ si tình. Cũng khó trách cô đã nói với hắn:
-Cậu là người đàn ông cuối cùng trong đời tôi!
Dì Mi muốn cho cháu
gái mình là đại tiểu thư vui sướng, muốn Sở Phàm trở thành
người đàn ông chân chính, nhưng phải là người đàn ông đứng đầu. Chỉ có thế Sở Phàm mới xứng đối với đại tiểu thư, cho nên
dì Mi lựa chọn ra đi. Bởi cô không thể trở lại tuổi thanh xuân,
cô cảm thấy đại tiểu thư mới có thể giúp đỡ Sở Phàm tốt
nhất. Cô không cầu mong gì khác, chỉ mong hắn có thể nhớ mãi
hồi ức này!
Sở Phàm biết dì Mi đều suy nghĩ cho hắn.
Hắn cũng không cưỡng cầu, can thiệp nữa. Bởi lẽ hắn biết phụ
nữ ở tuổi của dì Mi tuyệt đối không như thiếu nữ mười tám
thích làm nũng, thích nói mát. Cho nên hắn tôn trọng lựa chọn
của dì Mi. Nhưng hắn đã muốn dì Mi là nữ nhân của hắn cả đời này, hắn nguyện ý đợi!
Cho dù là dì Mi đi rồi không
trở lại, suốt cuộc đời này hắn không đợi được tới khi cô trở
về, hắn cũng không hối hận. Bởi lẽ hắn cũng đã từng có được cô, nâng niu cô!
--- từng gặp gỡ, vẫn hơn nhiều so với chưa từng gặp mặt.
Nói xong Sở
Phàm đứng dậy đi tới ngồi bên dì Mi, cầm lấy khăn tay nhẹ
nhàng lau khô nước mắt trên mặt cô, động tác nhẹ nhàng vô cùng, tràn đầy dịu dàng.
-Đời người cũng như một chuyến xe
lữ hành, phải lên xuống xe vô số lần; thường xuyên phát sinh
biến cố; có khi là bất ngờ vui sướng; có lúc lại đau khổ tới khắc cốt ghi tâm.
Dì Mi chậm rãi nói:
-Đối với
tôi mà nói, ở trạm dừng xe này có thể gặp cậu, đây là điều
ngạc nhiên hạnh phúc ngoài ý muốn nhất mà tôi có được. Điều
ngạc nhiên này đều là do cậu tạo nên. Cùng cậu có được một
đoạn hồi ức đẹp như vậy, tôi đã chẳng còn gì hối hận. Nhưng
cậu phải biết rằng, chuyến đi còn tiếp tục, cho nên tôi muốn
tiếp tục chuyến đi của mình. Đây chính là mạng sống của tôi!
-Tôi biết, nhưng tôi cũng muốn cho cô biết, trái đất tròn. Cho nên
tuyến đường của cô cũng là một đường tròn, cô còn có cơ hội
gặp lại tôi ở trạm này, có cơ hội xuống xe, sau này tôi nhất
định mãi mãi ở đây chờ cô. Ngay cả khi tóc tôi bạc trắng, lưng
còng chống gậy tôi cũng vẫn ở đây chờ!
Sở Phàm ngồi bên dì Mi dịu dàng nói.
-Anh làm sao biết tôi chắc chắn sẽ xuống ở trạm của anh đây? Dì Mi nhẹ nhàng hỏi.
-Cô không xuống cũng phải xuống, vì quãng đường phía trước tôi đã đặt chướng ngại vật, rải đinh. Cho nên xe cô đi qua không nổi,
phải xuống thôi.
Sở Phàm cười nói.
-Anh, anh xấu lắm!
Dì Mi không kìm nổi khúc khích cười, nước mắt không kìm nổi lại tràn lên, chảy xuống khuôn mặt mê người kia.
Mà cô cũng trở tay ôm lấy Sở Phàm. Cô ôm rất chặt, mặc cho nước
mắt chảy ròng ròng. Cô thầm muốn ôm hắn thật chặt, muốn đem
cả thân thể mình hòa vào trong thân thể hắn!
Sở Phàm
nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dì Mi. Hắn không kìm nổi nỗi bi
thương trong lòng. Dì Mi là người phụ nữ chỉ có thể may mà
gặp mặt, có cầu cũng không được. Dì Mi ra đi khiến trong lòng
hắn tràn ngập tiếc nuối, nhưng hắn muốn cô được phát triển,
tôn trọng quyết định của cô!
Đối với phụ nữ mà nói, có ngoại hình đẹp cũng không bằng người biết quan tâm chăm sóc và cảm thông cho đàn ông. Dì Mi không thể nghi ngờ, là một người
phụ nữ cực kỳ biết quan tâm người khác, hơn nữa lại rất thông
minh. Phụ nữ như vậy khiến đàn ông luôn động tâm. Huống chi dì
Mi lại xinh đẹp thành thục như vậy, lực sát thương càng lớn.
Cho nên Sở Phàm đối với dì Mi là vô cùng thực tình.
Có
lẽ đúng như cô nói " Cuộc đời cũng như một chuyến xe lữ
hành..." nhưng lữ hành rồi cũng có lúc phải mệt mỏi. Sở Phàm hi vọng thời điểm đó hắn sẽ có thể là người ở bên cạnh cô.
Đương nhiên, khi đó hắn đã là nhân vật đứng trên đỉnh cao, mới
có tư cách khiến dì Mi trở về. Mà Sở Phàm rất tự tin rằng
hắn có thể làm được điều này!
Sở Phàm chậm rãi nói, nhưng giờ đây hắn không dùng khăn tay lau
nước mắt mà trực tiếp dùng miệng minh để lau nước mắt trên
mặt dì Mi!!