Sở Phàm vẫn chưa ngủ nằm trên giường, dì Mi úp vào khuôn ngực
rộng thùng thình của Sở Phàm, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng
vẽ vẽ trên ngực hắn, quần áo xộc xệch vừa vặn che khuất vùng mông dì Mi tuy nhiên cũng lộ ra tấm lưng ngọc trắng nõn trơn
mướt. Dưới ngọn đèn dịu dàng của đêm tối nhìn thấy bờ lưng
ngọc của dì Mi như tản ra ánh hào quang dịu dàng, có vẻ mỹ
lệ mê người dị-thường.
Tay phải Sở Phàm trượt nhẹ vuốt
ve nhẹ nhàng trên tấm lưng ngọc của dì Mi, đây đúng là kiểu
hưởng thụ sung sướng nhất. Hơn nữa ngực của dì Mi ép sát vào
Sở Phàm, mỗi khi dì Mi cử động dù nhẹ nhàng đều làm Sở Phàm cảm nhận được các cảm giác mềm mại ở ngực mình, đây thật
sự là một loại hưởng thụ đầy kích thích.
Tay phải Sở Phàm vuốt nhẹ hướng lên trên theo bờ lưng ngọc của dì Mi lên mái tóc dì Mi, nhỏ giọng nói:
-Mi à, thực là không nỡ để em đi.
-Là luyến tiếc em hay luyến tiếc cơ thể em?
Dì Mi ngửa đầu nhìn Sở Phàm cười cười nói.
Sở Phàm không kìm nổi nhéo lên khuôn mặt xinh đẹp dì Mi và nói:
-Cả hai đều luyến tiếc!
-Đồ xấu xa, có phải là anh vẫn còn muốn nữa hay không? Chúng ta
đã làm đến năm sáu lần rồi nha, sao mà anh lại lợi hại đến
như vậy hả? Mi đối với anh thật là vừa yêu vừa hận!
Dì Mi nũng nịu nói.
-Sao lại vừa yêu vừa hận anh?
Sở Phàm hắc hắc cười hai tiếng.
-Yêu chính là vì anh lợi hại đến như vậy. Hận cũng chính là anh
lợi hại đến như vậy. Mi chịu không nỗi anh đâu nha!
Dì Mi trở nên oán giận nói.
-Mi mới là lợi hại. Công phu của Mi thật là lợi hại, mỗi lần
đều làm anh sướng run lên. Thân hình của em thật sự là quá
đẹp!
Sở Phàm nói.
-Đáng ghét, chẳng có tí đứng
đắn nào cả. Anh không phải là không gần nữ sắc sao? Anh nhìn
thử xem biểu hiện trên giường của anh có giống như là một
người không gần nữ sắc hay không? Rõ ràng như một tay kinh
nghiệm phong phú già đời trong tình trường!
Dì Mi nói.
-Mi à, em nghe lầm rồi, anh bảo là không thể gần nữ sắc nghe chưa. Không thể không gần.
Sở Phàm cười vẻ mặt xấu xa.
-Em biết rồi!
Dì Mi tức giận nói.
-Mi, em là người phụ nữ mà thân thể cực kỳ thành thục, gợi cảm,
mê người nhất mà anh đã từng gặp. Tâm địa thuần khiết của anh
đã bị em bắt làm tù binh rồi.
Sở Phàm nói.
-Miệng lưỡi láu lỉnh lắm, kỳ thật Tiêm Tiêm mới là cô gái tốt nhất
đó. Anh là đàn ông nên phải cố gắng giành được cô ấy để che
chở, bảo vệ tốt cho Tiêm Tiêm.
-Anh có tâm ý này là em rất thỏa mãn rồi, nhưng mà em phải đi.
Dì Mi nhẹ nói, xong vội vàng đem mặt áp chặt vào lồng ngực to
lớn của Sở Phàm, hai tay của cô vòng ra sau lưng Sở Phàm ôm
chặt hơn nữa, sợ khi buông tay ra Sở Phàm sẽ biến mất.
Sở Phàm cũng không nói gì, hắn tôn trọng quyết định của dì Mi,
có rất nhiều thứ trên đời không thể cố đòi hỏi mà được. Nếu
thích một người như vậy thì để cho cô ấy được tự do, để cô ấy rời đi, có lẽ một ngày nào đó cô ấy lại quay lại cạnh mình, hơn nữa ở lại vĩnh viễn không chia ly nữa.
-Bây giờ mới chỉ là nói thôi. Em tin tưởng ở anh!
Dì Mi nở nụ cười, nụ cười sáng lạn như đóa hoa.
-Mi, nếu không biết nhau thì thật tốt. Bởi anh cần em, anh cần người con gái như em ở bên cạnh anh.
Sở Phàm nói.
-Không phải là đã có Tiêm Tiêm rồi sao. Tin tưởng em đi, Tiêm Tiêm chuyện này giỏi hơn em gấp chục lần.
Dì Mi nói.
-Được rồi, Mi yên tâm đi. Anh sẽ không để người đàn ông khác chạm vào đại tiểu thư chút nào đâu. Khi anh còn sống thì anh còn che
chở tốt cho đại tiểu thư. Nhưng bất kể chuyện gì, trong lòng
anh Mi thủy chung vẫn luôn chiếm hữu một vị trí trọng yếu.
Sở Phàm nói.
-Thế là đã đủ lắm rồi!
Dì Mi vui vẻ thỏa mãn nở nụ cười.
Sở Phàm ôm dì Mi càng chặt hơn. Một người đàn ông có thể có
được một người am hiểu mình, mà người đó lại là một phụ nữ
thành thục khêu gợi giống như dì Mi là chuyện không dễ chút
nào, chính vì vậy Sở Phàm chỉ có thể tha thiết ôm dì Mi. Hắn không muốn để Dì Mi rời đi nhưng ý dì Mi đã quyết, hắn không
thể cưỡng cầu mà được. Điều duy nhất mà có thể làm lúc này
chính là biết quý trọng giờ phút này, ôm chặt lấy dì Mi.
-Tiểu Sở, mặc kệ về sau Mi có ở nơi nào, hãy tin rằng anh là người đàn ông cuối cùng của em. Từ hôm nay trở đi, tất cả những gì
thuộc về em sẽ đều là của một mình anh thôi.
Dì Mi nhẹ giọng nói.
-Ừ, anh biết, anh biết....
Nhớ tới ngày kia dì Mi đã phải rời đi rồi, Sở Phàm có cảm giác thương cảm xúc động muốn rơi nước mắt.
-Hôn em, hôn em được không? Dì Mi đột nhiên nói.
Sở Phàm cúi người xuống, hôn ở hai má Dì Mi, hôn ở đôi môi đỏ
tươi kia của dì Mi. Động tác của hắn mềm mại, giống như là
một người đàn ông hào hoa, hắn nhẹ nhàng vuốt ve thân thể dì
Mi, cảm thụ được sự nuột nà và đàn hồi trên thân thể cô, hắn
đã muốn ngã hoàn toàn vào bên trong thân thể mềm mại ngát
hương của dì Mi.
-Mi, hãy để anh hôn nhé... hôn khắp người em nhé.