Sớ Phàm thấy hơi kinh ngạc. Hắn quay đầu lai nhìn thì thấy phía
sau hỗn loạn vô cùng. Bóng người hỗn độn, hình như là đang
đánh nhau kịch liệt.
Lâm Phong lợi đụng lúc Sớ Phàm phân
tâm quay đầu lai thì chạy biến đi sang phía bên kia. Sớ Phàm thì lai đang không biết được tình hình trận hỗn chiến phía sau lưng mình là thế nào. Hắn lo lắng cho hai cô tiểu thư nên mặc kệ
Lâm Phong, cử chạy về phía bên người hai cô cái đã, rồi kéo cả hai về một góc sáng sủa hẻo lánh trong quán bar.
Lúc
Sở Phàm quay đầu lai nhìn trận hỗn chiến thì thấy rõ ràng
một bóng người mặc đồ màu bạc đang xông xáo trong ba bốn gã
mặc đồ đen. Điều này khiến cho Sớ Phàm Vô cùng kinh ngạc. Hắn
không khỏi nghĩ tới lúc hắn phái một mình đối phó với Lôi
Báo Và Triệu Hồ ở tiểu khu Thiên Hồ thì đột nhiên xuất hiệu
một cô gái mặc đồ màu bạc tuyệt mỹ nhưng lanh lẽo như băng.
Hắn Vẫn còn nhớ rất rõ. Cô
gái mặc đồ màu bạc đang ở
trong đám hỗn chiến lúc này, chính là cô gái mặc đồ màu bạc
đã tiếp ửng với hắn ngày đó.
- cô ấy là ai? Sao cô ấy lai cũng xuất hiệu ở đây nhi?
Sớ Phàm trong lòng thầm nghĩ. Đồng thời, đứng một bên cẩn thân quan sát chiến cuộc giữa sân.
Có bốn Bã đàn ông mặc đồ đen đang liên thú công kích Ngân Hồ. Bốn Bã này thân thủ phi phàm, hành động linh mẫn, ra tay ác độc.
Sau khi bọn chúng phối hợp lai với nhau thì không chê vào đâu
được, tạo thành một cái võng kín không kẽ hở, vây Ngân Hồ vào bên trong. Mà Ngân Hồ lại lướt tới bằng một thân pháp lả lướt mơ hồ rất quỷ dị. Tạm thời, lực lượng hai bên là ngang ngang
như nhau.
Sớ Phàm thấy thế thì nhướng mày.
Hắn nhận ra những gã đàn ông mặc đồ đen này chắc chắn là
người do Lâm Phong sắp xếp vào quán bar trước đó để đối phó
với hắn. Còn cô gái mặc đồ màu bạc này là tới trợ giúp
hắn. Chắc chắn là cô ấy muốn phá âm mưu của Lâm Phong, cho nên
tự bản thân mình ứng chiến với bọn áo đen, để cho kế hoạch
của bọn chúng không thực hiện được.
Sở Phàm soát khắp
trong đầu cũng nghĩ không ra cô gái mặc đồ màu bạc xinh đẹp mà lại mạnh mẽ này rốt cuộc là có quan hệ gì với mình. Tuy
nhiên, nếu đối phương đã liên tục tới trợ giúp mình như vậy
thì là người nhà rồi, hơn nữa, là người nhà đồng sinh cộng
tử với nhau. Sở Phàm đương nhiên không phải loại người để cho
huynhđệ tỷ muội của mình phải liều mạng vì mình, còn bản
thân thì ngồi thản nhiên như ruồi. Cho nên hắn nói với nhị tiểu thư và Tô Phỉ:
-Nhị tiểu thư, Tiểu Phỉ, các cô chăm sóc
Tiểu Lâm cho tốt nhé. Ở yên trong này đừng chạy ra lung tung.
Những người này đều là do Lâm Phong sắp xếp đến đây để đối
phó với tôi đấy. Tôi không thể để một mình có gái mặc đồ màu bạc kia gặp phải hiểm nguy được. Các cô ở yên đây, chờ tôi trở lại nhé.
Nhị tiểu thư và Tô Phỉ xem tình hình đánh nhau hỗn loạn trong quán bar thì ngây cả người. Hai cô đang túm chặt lấy cánh tay Sở Phàm, nghe thấy Sở Phàm nói vậy mới buông
lỏng tay ra. Nhị tiểu thư lo lắng bảo:
-Thế thì anh phải cẩn thận nhé.
-Sở ca ca, anh phải cẩn thận đấy nhé. Chúng tôi đều cần anh trông nom mà.
Lần đầu tiên Tô Phỉ gọi một tiếng "Sở ca ca", làm Sở Phàm nghe
thấy cũng không nhịn nổi cười cười khẽ, nhẹ vỗ đầu cô, rồi
xoay người bước ra hiện trường, cùng Ngân Hồ kề vai chiến đấu.
Khi Sở Phàm xoay người đi lên giữa sân thi nét mặt lạnh băng không
chút biểu tỉnh, hai mắt như hai mũi nhọn sắc bén, linh hoạt.
Thân thể vừa động đã lao nhanh như chóp đến đám đàn ông đang vây quanh Ngân Hồ. Không động thì thôi, đã động thì như rồng phi.
khí thế lao vọt lên trời như sấm giật, như tiếng rồng gầm đến
chín tầng trời.
Phía bên phải, còn lại có một gã áo đen cầm con dao gọt hoa quả trong tay đột nhiên bổ về phía đầu Sở
Phàm, vô cùng nhanh chóng, làm cho người ta khó mà phòng bị
được. Ánh mắt Sở Phàm phát lạnh, nhưng hắn cũng khống hề
động tĩnh gì. Bởi vì ngay khi con dao gọt hoa quả trong tay của
gã áo đen đâm ra thì giữa không trung xuất hiện hai mũi nhọn
linh hoạt và sắc bén.
"Phanh" một tiếng khô khốc, con đao
gọt hoa quả của gã kia bị chặn lại giữa chừng. Một đạo hào
quang nữa lại chợt lóe qua, gã áo đen kêu thảm lên một tiếng,
con dao trên tay phải rớt xuống, kêu 'đinh đang' trên sàn, máu rỉ
ra trên cánh tay phải của gã, rỏ tí tách xuống sàn theo năm
ngón tay. Cánh tay phải của gã này coi như tiêu
Tiếp đó, có một người thanh niên bước ra từ trong phòng, thân cao
một thước chín, làn da ngâm đen, thân thể cường tráng vững như
bàn thạch.
Người này để đầu cắt cua, mày rậm mát to,
mũi cao thẳng, mói dày. Quần áo mặc trên người anh ta có mấy
chỗ rách, lộ ra cơ thể từng múi từng bắp cuồn cuộn cường
tráng cứng như sát thép.Bất luận là ai cũng có thể thấy
được, người thanh niên này chắc chẩn còn đáng sợ hơn so với
mãnh hổ hay dã thú.
Ngân Hồ nhìn thấy người thanh niên
thi ánh mắt lộ ra tia nhìn ấm áp. Bởi vì người thanh niên này
chính là Kim Cương - một Kim Cương hùng mạnh mà lại khủng bố.
Sở Phàm vừa nhìn thấy người thanh niên khôi ngô vững chãi này thì trong lòng cũng nao nao. Hắn cũng cảm nhận được trên người
thanh niên này tản mát một khí thế hùng mạnh, hắn không thể
đoán được rốt cuộc là thanh niên này mạnh mẽ đến mức độ nào. Nếu anh ta là địch nhân thì Sở Phàm thật không dám khẳng định là đêm nay có thể yên ổn mà trở về được.
Nhưng mà, Sở
Phàm không hề cảm thấy trên người thanh niên này có chút nào
địch ý. Mà ngược lại, khi anh ta nhìn về phía hắn, ánh mát
cũng giống như ánh mất Ngân Hồ khi nhìn hán, có một thành ý
tôn kín như nhau. Cứ như là, Sở Phàm chính là chủ nhân của anh
ta vậy.
Điều này làm cho Sở Phàm có chút nghi hoặc. Anh
thanh niên cường tráng vững chãi này với cô gái mặc đồ màu
bạc xinh đẹp kia. rốt cuộc là ai đây?