Nhóm Lửa

Chương 13: Ông Sơn


trướctiếp

Đến bây giờ tôi mới hiểu rõ vì sao con tôi nhất định xin học ở Cần Thơ. Thì ra từ ngày ấy, nó đã có ý nghĩ rằng muốn thực hiện những điều mong muốn, chỉ có cách đem khả năng và phương tiện của chính mình ra làm. Ở Cần Thơ, nhất định con tôi có nhiều phương tiện hơn ở Sài-gòn rồi.

Mấy ngày tết vừa rồi. Nhật đến chơi với con tôi luôn. Tôi mừng cho con tôi có một người bạn tốt. Hai đứa bàn tính gì đó rồi kéo nhau lên gặp tôi, sau những lời rào đón, chúng đã kể cho tôi nghe hết những gì chúng đã làm được ở Sài-gòn và những dự định của chúng đang gặp khó khăn cản trở.

Tôi ngạc nhiên rồi cảm động trước việc làm của chúng. Nhật:

- Con mong bác bằng lòng cho Dũng được đi dạy để chúng con có thêm ít tiền hầu thuê căn nhà của bà Tám làm lớp học…

Con tôi :

- Trước khi về quê, Trí có nói với con là nó sẽ cho bác Long biết để xin bác giúp một khoảng đất trong nhà làm lớp học, nhưng con nghĩ địa điểm đó không thuận lợi bằng nhà của bà Tám, vả lại, con không muốn nhờ vả bác Long, sợ phiền bác ấy…

Tôi cười :

- … và con cũng không chịu nhờ vả cả ba nữa phải không ?

Con tôi ấp úng :

- Thưa ba…

Tôi ;

- Ba đã quyết định xong về việc hai đứa vừa xin…

Nhật nôn nóng :

- Sao bác ? Bác bằng lòng cho Dũng đi dạy phải không bác ?

Tôi lắc đầu :

- Không ! Bác không bằng lòng. Chẳng những Dũng, mà chính cháu nữa đó Nhật. Bác cũng không muốn cháu đi dạy chút nào cả…

Gương mặt Nhật và con tôi thất vọng xem thật buồn. Tôi biết chúng đã hiểu lầm ý tôi. Tôi nói :

- Hai đứa phải nghỉ dạy để lo cho lớp học miễn phí chứ 1

Con tôi :

- Ủa ! Ba nói gì con không hiểu ?

Nhật gãi đầu gãi tai :

- Bác làm con hồi hộp quá !

- Có thế mà hai đứa chưa hiểu à ? Này nhé, ba sẽ tình nguyện làm nguồn tài trợ tài chánh cho hai đứa thuê nhà, mở lớp học miễn phí. Như thế, hai đứa còn phải đi dạy làm gì nữa ?

Nhật reo lên:

- Trời ơi ! Nếu được thế thì còn gì bằng…

Nó ôm chầm lấy con tôi :

- Mừng chưa Dũng ơi ! Thuê được nhà rồi, mày ở luôn với tao nhé !

Tôi xua tay :

- A ! Điều này thì không được rồi đấy ! Dũng phải ở nhà bác Long, bộ hai đứa quên rằng bác Long là bạn thân của ba sao ? Gởi Dũng cho bác ấy rồi bây giờ lại cho Dũng đi chỗ khác, coi sao được… Căn nhà thuê của bà Tám gì đó, thằng Nhật phải đặc trách trông coi…

Nhật :

- Nghĩa là con sẽ thành ông gác dan, giám thị, và kiêm luôn… thầy giáo… ?

Hai đứa trẻ cười thật vui. Trong niềm vui đó, tôi không quên nhắc nhở chúng :

- Nhưng làm gì thì làm, cuối năm nay, hai đứa cũng phải cố làm sao lấy cho được cái chứng chỉ dự bị về làm quà cho ba đấy nhé !

Nhật và con tôi :

- Tụi con không dám quên điều đó đâu.


trướctiếp