Vợ Ơi! Chồng Bị Ế
Đẩy lùi bánh xe thời gian một chút, quay trở về những năm tháng trước
nữa, nơi những mốc thời gian của tôi gắn liền với hình ảnh một người con gái mà tôi gọi là "ấy", những cột mốc đó dù có bị phủ kín bởi bụi mờ
năm tháng nhưng mãi mãi sẽ chẳng thể phai nhòa được. Có thể gọi chuyện
này sao nhỉ? Là tình đầu được chăng?! Thôi thì, cứ tạm cho là vậy.
Chuyện giữa tôi và ấy xảy ra như mới hôm qua. Lúc đấy, cái năm tôi học
lớp sáu, với đôi mắt "thám tử" của mình, tôi thường thấy ấy đi cặp với
nhỏ bạn cùng lớp, về sau tôi mới biết ấy với nhỏ gần nhà nhau nên thường đi chung; ấn tượng nhất có lần đứng trước cửa lớp, ấy liếc tôi một cái
sắt lẹm mặc dù chúng ta chưa từng quen biết, tôi cũng chẳng rõ lí do,
lúc đó tôi cười khẩy và nghĩ thầm trong bụng “chắc thằng nào sau này xui lắm mới vớ nhỏ này, nội nó về nó liếc cho vài cái chắc cũng đủ vô hòm
sớm”, ánh mắt ấy nếu ai lần đầu gặp ấy chắc chống cự không nỗi vì thật
sự tôi đây còn phải khẳng định rằng chắc chắn không ai liếc mắt sắt lẹm
như ấy được. Thế đấy, một hành động rất lạ lùng của một người xa lạ khi
tôi chưa một lần biết đến người đó làm tôi có lúc tự đặt câu hỏi nhưng
cũng chẳng quan tâm nhiều, chỉ là thấy lạ lùng vậy thôi.
Năm
chúng ta học lớp bảy, tôi được xếp vào lớp của ấy, ngày đi học chính
thức đầu tiên, “lớp mày có nhỏ này nhìn được nè”, thằng bạn khi trước
chung lớp vừa nói vừa chỉ tay về phía hai nhỏ con gái đang tiến vào
lớp-của-chúng-ta, tôi quay sang nhìn, thì ra là ấy, đi chung với ấy vẫn
là nhỏ bạn gần nhà. Hôm đó, ấy khoác chiếc áo màu kem, tay xách chiếc
cặp đen, kẹp tóc sau gáy màu xanh ngọc và ấy kẹp mái bằng kẹp đen nhỏ,
một phong cách lúc ấy duy chỉ có ấy vì những đứa con gái khác đa phần
đều buộc tóc. Tôi và thằng bạn lúc đó đang ngồi trên bực thềm dãy lớp
học ngay cạnh lối đi vào lớp-của-chúng-ta nên tôi được nhìn ấy cũng khá
rõ, nhìn kĩ thì ấy xinh thật, một “nét đẹp hiện đại pha chút cổ điển”,
chợt nhớ lại hôm nào, “thôi mày ơi, con nhỏ đó đanh đá, dữ tợn lắm, tao
ớn…”, tôi nói với thằng bạn khi ánh mắt ấy dành cho tôi năm trước hiện
lên trong đầu, sởn cả gai ốc.
Những ngày sau vào lớp, tôi vẫn
thường xuyên quay xuống bàn dưới nói chuyện với nhỏ bạn mà năm trước tôi quen, trong lớp mới thì tôi chỉ quen mỗi nhỏ đấy, nhưng lúc đó mục đích cốt yếu của tôi không phải chỉ để nói chuyện mà đơn giản do ấy ngồi
phía cuối dãy bàn bên phải còn tôi thì lại ngồi phía đầu dãy bàn bên
trái, nếu đưa mắt nhìn ấy lộ liễu thì thật quá vô duyên nên nếu muốn
được nhìn ấy không có cách gì tự nhiên bằng việc quay xuống dưới nói
chuyện (không biết mình có lợi dụng nhỏ bạn quá không đây?!). Càng nhìn
ấy được nhiều thì độ xinh của ấy càng tăng lên trong mắt tôi hay sao í,
một nét đẹp lạnh như băng, nhưng chính điều đó lại có sức hút mạnh mẽ
với tôi.
Một hôm, tôi lên bàn giáo viên đóng tiền học phí cho
cô chủ nhiệm, ấy cũng đang đóng và cô thì đang ghi hóa đơn cho ấy, tôi
lúc đó đứng ngay sau cô nhưng quên mất để ý tên của ấy khi cô ghi (tôi
muốn biết tên của ấy nhưng lại không muốn hỏi ai, sợ tụi nó chọc quê),
khi ấy cầm hóa đơn về chỗ thì tôi mới sực nhớ và tiếc hùi hụi.
Ngày đi học thể dục đầu tiên cũng là ngày học thể dục cuối cùng khi học
chung lớp với ấy, ấy diện chiếc quần thể dục màu xanh mà người ta thường bán ở bên ngoài (lúc đấy loại này phổ biến ở chỗ tôi lắm, trông cũng
đẹp) chứ không phải quần thể dục bằng thun do trường phát.
Tiết thể dục đáng nhớ, khi tôi và ấy vô tình quơ tay lúc tập trúng nhau, chỉ thoáng qua thôi, chưa tới năm mươi phần trăm giây nhưng tôi cảm nhận
được bàn tay mềm mại hết sức con gái của ấy, đó là lần đầu tiên nhưng
cũng là lần duy nhất tôi được chạm tay ấy, với tôi, đấy là cái nắm tay
chứ không chỉ đơn thuần chạm tay vô tình, cái nắm tay duy nhất, chắc
cũng chẳng có chút gì đọng lại trong ấy đâu, tôi chắc chắn.
Hân hoan chưa được tày gan thì đột ngột tôi bị chuyển lớp bởi lí do không
thể lãng xẹt hơn, lớp-của-chúng-ta quá đông nên cần chuyển đi vài người
và tôi là một trong số đó, bị chuyển qua lớp khác tôi buồn một mà ức tới một vạn, thà lúc đầu đừng xếp tôi vào lớp của ấy, bây giờ khi ấy đã
“quyến rũ” tôi thì tôi phải xa! Ức không thể tả! Tôi đi nhưng chưa biết
tên ấy.
Qua lớp khác, tôi, đương nhiên vẫn tơ tưởng về ấy. Trong một lần tôi
(cố tình) gặp lại ấy khi đến trường, tôi nhìn vào bản tên trên áo ấy để
biết tên ấy và tôi đạt được mục đích theo cái cách không thể vô duyên
hơn, ấy nhìn tôi, mỉm cười duyên không thể tả: “làm gì vậy?”, tôi chỉ
cười rồi đi vào lớp của tôi. Ấy không còn liếc tôi như năm trước nữa,
mừng hết lớn!
Ấy mang tên một loài hoa chỉ nở về đêm, loài hoa e ấp, trong trắng, thanh khiết, đẹp đẽ như chính con người ấy vậy, họ và
chữ đệm trong tên của ấy gợi đến sự kiêu sa, quyền quý, đài các và dịu
dàng, đó cũng chính là tất cả những tính từ mà tôi có thể nói về ấy: e
ấp, đứng đắn, trong trắng, thanh khiết, xinh đẹp pha lẫn sự kiêu sa,
quyền quý, đài các và dịu dàng. Tôi “kết” ấy.
Rồi những cánh
thư tôi viết cho ấy với những lời lẽ của một thằng “con nít ranh” được
một nhỏ bạn tự nguyện làm “bồ câu” gởi đến ấy, rồi tôi cũng nhận lại
được những mẫu giấy từ lớp ấy chuyển sang, và tôi biết không phải do ấy
viết nhưng tôi vẫn rất vui đón nhận vì như thế chứng tỏ ấy cũng được
(bị) đọc thư tôi, không phải công cóc. Nghĩ lại thấy lúc đó sao tôi lại
dạn dĩ một cách điên rồ đến mức đó, “chuối” và “trẻ trâu” không thể nào
tưởng tượng nỗi.
Ngày ngày đến trường, trước khi trống đánh vào lớp thì tôi vẫn thường đi xuống dãy bàn cuối lớp tôi. Ấy biết để làm gì không? Để tôi được nhìn ấy khi ấy đi học đấy, ấy vẫn luôn đi cặp kè với nhỏ bạn gần nhà, vẫn thường xuyên nói cười và tất nhiên hành động của
tôi chỉ riêng tôi biết, tôi quen thuộc và chuyên nghiệp đến mức biết giờ nào ấy thường đến trường nữa cơ, đều vào khoảng 6h30’ đến 6h40’ (khi
học buổi sáng) hoặc 12h35’ đến 12h45’ (nếu học buổi chiều), trễ hơn rất
nhiều so với đa phần những đứa cùng trường nếu tính bình quân nhưng rất
hiếm khi trễ giờ quy định. Tôi “iu” ấy! Chữ “iu” lúc này tận sâu trong
tâm tôi, tôi chỉ dám đặt trong dấu ngoặc kép: “iu”, vì tôi không phải
một đứa vô ý thức đến nỗi không nhận ra đây mới chỉ đơn thuần là cảm
giác thích thích một bạn nữ khác giới do sự tò mò của cái tuổi con nít
thiếu niên, một trong những độ tuổi dở dở ương ương nhất đời.
Ngày tháng vẫn cứ lặng lẽ trôi, có một người luôn âm thầm dõi theo từng
bước chân của ấy. Mỗi ngày đến trường tôi luôn cố gắng đến sớm hơn ấy
chỉ mong được nhìn thấy bóng dáng của ấy từ đằng xa, với tôi như thế
cũng vui thật vui lắm rồi, hôm nào được nhìn thấy ấy trước khi vào lớp
là y như rằng hôm đấy tôi có năng lượng học tập hơn rất nhiều, còn nếu
ngược lại, những khi không được trông thấy ấy tôi như mang cả cái tâm
trạng hụt hẫng vào trong các buổi học, cảm giác như ngày hôm đó không
được vui trọn vẹn. Chẳng biết tự lúc nào cảm xúc của tôi lại phụ thuộc
vào ấy nhiều đến vậy.
Những giờ chào cờ hay những buổi sinh
hoạt ngoại khóa giữa sân trường là những giờ tôi mong chờ và niềm nở
tham gia nhất chỉ bởi một điều, những khi ấy tôi có cơ hội được nhìn ấy
nhiều hơn. Luôn luôn như vậy, không có một buổi chào cờ hay ngoại khóa
nào mà ánh mắt tôi lại không dáo dác tìm kiếm hình dung của ấy mỗi khi
có cơ hội, việc đấy lặp đi lặp lại một thời gian dài, nó trở thành một
"công việc" thân quen nữa của tôi.
Tôi và ấy biết nhau đã được
gần hai năm, lúc này chúng ta đều đã học lớp tám. Sinh nhật của ấy năm
đấy, lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất tôi mừng sinh nhật của ấy bằng một món quà thông qua nhỏ bạn của ấy, một món quà nhỏ nhoi qua nhiều
lần tích cóp mỗi ngày một chút ít thật ít từ tiền quà sáng của tôi (dù
không cần phải làm vậy tôi cũng có thể mua được, nhưng tôi duy tâm lắm,
tôi nghĩ như thế thì sẽ có nghĩa đẹp hơn), không những vậy nó còn là sản phẩm chứa đựng nhiều thật nhiều tình cảm của tôi trong đó. Quà tặng thì đâu quan trọng ở trị giá mà nó quan trọng ở giá trị tinh thần của món
quà đó phải không nào? Tôi nghĩ vậy và có lẽ nhiều người cùng nghĩ như
tôi.
Quà đã đến với ấy nhưng rồi nó lại bay về lại tay tôi theo cái cách lạnh lùng rất riêng của ấy. Ấy bảo nhỏ bạn mang trả lại tôi
kèm một tờ giấy, viết gì đủ thứ, đại loại tỏ ý không muốn nhận, nhưng ấn tượng nhất có lẽ ở chỗ ấy còn xưng "tớ - cậu" nữa mới ghê chứ, đậm chất con gái bắc, khi đọc nghe là lạ vui tai vì ở chỗ tôi vẫn quen cách nói
"tui - bạn" hơn. Tôi không hề giận hay buồn gì hết, đoán trước tới
99.99% khả năng đó rồi mà!
Dù không tiếp xúc trực tiếp với ấy
nhiều nhưng tôi biết ấy là người sống cực kì khuôn phép, kỉ luật đôi lúc tôi cảm thấy có phần hơi cố chấp nữa cơ, khó mà tìm ở ấy một sự dễ dãi
nào, kể cả với bản thân ấy chứ chưa nói đến đối với người khác nên
chuyện ấy trả lại quà cho tôi là chuyện bình thường.
Vậy đấy,
sao cuộc đời tôi cứ luẩn quẩn cái vòng tặng quà rồi bị chối từ thế nhỉ?
Đã vậy đợi mai mốt có tặng quà thì để dành tặng một lần cho vợ luôn thể, khỏi mất công tâm huyết.
Chap 9: Hoa đêm (phần 2)
Viết cho những cảm xúc chợt ùa về.
Lên lớp chín tôi vẫn tiếp tục âm thầm đi bên ấy, không gì mới mẽ nhưng
chắc chắn cũng không gì có thể thay đổi. Rồi lớp mười đến, tôi lớn hơn
một chút, mạnh dạn hơn một chút dù trước đây tôi không phải là đứa nhút
nhát. Ấy giờ cũng ra dáng thiếu nữ hơn, duyên dáng, thướt tha hơn trong
tà áo dài trắng tinh khôi, tinh khôi như chính con người ấy vậy và tất
nhiên vẫn xinh như thuở nào chỉ có điều tôi bắt gặp nụ cười ấy thường
hơn, những lúc ấy cười tôi luôn mỉm cười theo như một đứa tự kỉ ở phía
xa, mặc kệ, quan trọng là nhờ nụ cười của ấy tôi thấy lòng mình thêm yêu cuộc sống này hơn, nụ cười ấy thật xinh.
Một ngày đặc biệt lại đến, tôi lại có một hành động đặc biệt từ trước đến nay. Tôi gọi điện
thoại cho ấy để đón mừng ấy bước vào tuổi trăng tròn, tình cảm của tôi
dành cho ấy cũng như ánh trăng đấy - ánh trăng mười sáu, tỏa sáng rực rỡ giữa đêm, tuy không bõng cháy như ánh sáng mặt trời nhưng đổi lại nó
thật thanh bình, dịu êm, tôi vui với suy nghĩ của chính tôi.
Sau gần bốn năm, tôi mới có dịp được nói chuyện trực tiếp với ấy, cũng
chẳng biết lí do vì sao chúng ta lại ngượng ngùng những lúc đối mặt nhau thế nhỉ? Đi học gặp nhau cũng nhiều lắm chứ nhưng vẫn cứ lướt qua như
chẳng biết nhau. Suốt thời gian qua tôi hoàn toàn không dám bắt chuyện
với ấy, cũng bởi lẽ thấy ấy không thích và tránh né tôi, nhưng có trách
thì cũng chỉ trách tôi vì chẳng biết thế nào mỗi khi đối diện với ấy tim tôi lại nhảy dựng lên đòi biểu tình, vẻ tự tin là phần nổi trội nhất
trong người tôi nhưng đứng trước ấy tôi thấy tôi thật bé nhỏ, tay chân
cứ thừa thải, đến nỗi mắt còn không dám nhìn ấy nữa, tôi thất vọng với
ấy thì ít mà với bản thân tôi thì nhiều. Thật sự không thể hiểu nỗi tôi.
"Chúc mừng sinh nhật ấy nhé! Học tốt hơn, vui vẻ, hạnh phúc và mãi xinh đẹp nhé!" - Tôi nói nhẹ nhàng qua điện thoại, kiềm chế cảm
giác lân lân pha lẫn run run trong lòng. Sau nhiều lần lưỡng lự bấm số
rồi lại thôi, cuối cùng tôi đã chiến thắng được suy nghĩ gà chết nhát
của bản thân.
"Uhm. Tôi cảm ơn bạn" - Đầu dây bên kia ấy lên tiếng giọng chuẩn tiếng Việt, nghe vừa vui vừa cảm mến thật.
Cuộc nói chuyện đó dường như tiếp thêm phần nào công lực cho tôi để tôi mạnh dạn hơn trong việc tiếp tục thầm thương trộm nhớ ấy. Lần thứ hai
tôi gọi điện cho ấy trúng ngay vào dịp chuẩn bị thi học kì, mượn cớ gọi
hỏi đề cương với nội dung học thi để tôi lại có dịp được nghe giọng nói
ấy. Ấy rất nhiệt tình giúp tôi, ấy đọc thao thao bất tuyệt những câu hỏi đã trả lời sẵn của ấy để tôi chép lại. Học khác lớp nhưng chung khối
nên tất nhiên phần ôn tập của tôi và ấy hoàn toàn giống nhau, những phần ấy đọc cho tôi chép thật ra lớp tôi đều đã được giáo viên hướng dẫn cặn kẽ và tôi cũng có ghi lại rồi còn lớp ấy có lẽ giáo viên chỉ đọc câu
hỏi cần ôn rồi để tự học sinh mày mò trả lời nên có nhiều phần ấy đọc
cho tôi cách trả lời còn thiếu nhiều lắm. Lúc này tôi mới quyết định
"tương trợ" ấy lại phần nào để ấy bổ sung những chỗ còn thiếu nhưng nhận lại nguyên "cục lơ" từ ấy.
"Không. Không cần đâu".
"Sao dzị? Có gì đâu. Câu đó bị thiếu rồi. Thêm vô nè" - Tôi cao hứng lăng xăng chẳng cần biết ấy không cần thật.
"Đã bảo là tôi không cần mà. Có chuyện gì nữa không. Không thì tôi cúp máy đó".
"Ê! Chưa mà. Đã nói thiếu rồi mà không chịu nghe là sao trời!" - Tôi nói vội.
"À! Mà nè. Sau này nếu không có chuyện gì thì đừng gọi cho tôi vào ban ngày nữa".
...
"À! Kể cả ban đêm luôn. Mà tốt nhất là đừng gọi cho tôi nữa. Tôi có việc rồi. Thôi nha".
"...Tút... tút... tút... tút".
Thế là ấy gác máy cái cụp sau một hồi lạnh lùng phán quyết rằng tôi
không được gọi cho ấy nữa. Hụt hẫng thật nhiều. Tôi buồn vô hạn. Cớ gì
tôi lại ngu muội đến thế chứ, ấy không muốn nói chuyện với tôi tại sao
tôi vẫn phải cứ cố, ấy không thích tôi, mọi chuyện đã rõ ràng đến vậy
tại sao tôi vẫn cứ trộm thương. Ngày đó trôi qua với tôi vẻ như dài lê
thê, tôi ngẩn ngơ, thờ thẩn với một mớ tâm trạng hỗn độn rồi cuối cùng
lại tự động viên bản thân bằng cách cố lừa dối mình: "Điều đó đâu có gì, quá đỗi bình thường, người ta không thích mày nhưng mày có quyền được
thích người ta mà, có gì đâu phải sợ, đâu nhất thiết cần được đáp trả
đâu". Nói thầm xong tôi còn vỗ má tự cười một mình nữa, thế mới oách
chứ! Chẳng thể hiểu nỗi tâm lí con người. Chẳng thể hiểu nỗi cách sắp
đặt lung tung của ông trời dành cho cuộc sống của tôi.
***
"Sao? Tới đâu rồi mày?" - Thằng bạn hỏi tôi.
"Tới đâu là tới đâu. Vẫn vậy".
"Thằng chó. Thấy mày thảm thiệt, thương con nhỏ mà đếch dám nói. Tao sợ".
"Tao có lí do. Mày tưởng muốn vậy à!"
"Mịa. Nhát thì nói là nhát đi. Lí do lí trấu".
"Hiểu sao cũng được. Tùy mày". - Tôi đăm quạu.
"Chứ mày tính như vậy quài à thằng điên? Tỏ tình với nó đại cho rùi. Rõ ràng một lần. Không được thì thôi". - Thằng bạn góp ý nhưng nó đâu biết rằng mọi chuyện đã quá rõ ràng với tôi rồi đâu.
"Haiz. Được thì tao đã làm chứ ngồi đây chờ mày nhắc chắc".
"Không thôi thì quên nó đi cho rồi, kiếm con khác thử vận coi. Thiếu
cha gì con gái. Chứ mày tính yêu theo cái kiểu bệnh hoạn thế này quài
hả?!"
"Haiz... Làm được như mày nói thì tao cũng mừng, nhưng mà không được".
"Tao thấy nhỏ đó cũng bình thường có gì đâu mà mày thương thấy ớn vậy Mạnh". - Thằng bạn nhận xét.
"Với mày thì bình thường nhưng với tao thì khác. Thử có con nhỏ nào mày thương coi, mày có thấy con nhà người ta đẹp không?" - Tôi giải thích
cho cái cảm nhận của thằng bạn.
"Hết nói nỗi mày. Mà tao nói trước là tao thấy mày không có hi vọng gì trong chuyện này đâu. Sớm tỉnh giùm tao cái".
"Ờ. Tao biết. Còn mày nữa, lo cho cái thân mày đi chứ có hơn gì tao đâu mà. Hehe". - Tôi chống chế lại thằng bạn.
"Chó. Dù sao cũng hơn mày nha. Biết không được thì tao từ bỏ chứ ai ngu như thằng đầu bò nhà mày".
Đó là một mẫu nói chuyện nhỏ khi học lớp mười một nhưng điển hình mà
tôi vẫn thường trải qua khi tán dóc cùng với mấy thằng bạn về chuyện
tình yêu áo trắng của chúng tôi. Dường như tôi thương ấy theo kiểu đó
mãi miết rồi cũng quen, không cần đòi hỏi sự đồng lòng từ ấy. I am sick. Cũng năm học đấy, bằng mọi cách tôi đã xin được giáo viên chủ nhiệm cho tôi được làm cờ đỏ, đi trực tùm lum tùm la lớp lúc mười phút đầu giờ.
Lại thêm điều kiện để có cơ hội được gặp ấy thường xuyên hơn. Lúc này,
ấy và tôi dù rất ít nhưng đôi lúc đã nói chuyện khi gặp nhau, chúng ta
cũng đã cười với nhau (đúng hơn thì tôi đã được thấy nụ cười hiện trên
môi của ấy khi vô tình chạm mặt) sau nhiều năm trời kể từ cái thời đầu
năm lớp bảy, dù những điều ấy vẫn chứa một ít gượng gạo của cả hai nhưng tôi thấy ấm lòng lắm. Tôi vẫn đi bên lề cuộc sống của ấy.
Rồi
năm cuối cùng của quãng đời học sinh cũng đã ập đến với tôi như bao đứa
đồng trang lứa khác. Mọi chuyện lại quay về guồng quay cũ vốn có của nó, ấy và tôi vẫn cứ thoáng qua nhau. Đến đây thì tôi đã có thể khảng khái
mà dám khẳng định rằng tôi đã yêu ấy, yêu ấy rất nhiều nữa là đằng khác, tình đầu của tôi, nhưng cũng đã đến lúc tôi phải dừng lại tình cảm này
dành cho ấy. Tôi không thể cứ mãi hoài như thế này được, tôi cần phải
can đảm hơn để có thể "bình thường hóa" quan hệ với ấy theo đúng nghĩa
đen của từ "bình thường", dù không thể đến với ấy nhưng tôi vẫn muốn
được làm một người bạn với ấy, tôi phải gạt bỏ mọi ý nghĩ ngại ngần của
tôi để trò chuyện bình thường với ấy như bao người khác, tôi không muốn
ngay cả với người con gái được xem là tình đầu của tôi mà tôi lại chưa
được một lần nói chuyện thoải mái với người đó, người đã để lại cho tôi
nhiều thứ đầu tiên nhất: đầu tiên biết yêu, đầu tiên sâu đậm..; để lại
nhiều khoảnh khắc đầu tiên cũng là cuối cùng và duy nhất trong tôi: một
lần học cùng lớp duy nhất được một tuần, một lần được chạm tay duy nhất, một lần trao tặng quà duy nhất, một lần chụp hình chung duy nhất... Và
cuối cùng, năm học kỉ niệm này, tôi đã làm được điều tôi mong muốn, tôi
đã có thể cư xử với ấy một cách tự nhiên, thoải mái và dạn dĩ nhất. Tôi
đã dám chủ động mặt đối mặt bắt chuyện với ấy, đã dám hỏi thăm ấy, đã
dám ngồi gần ấy trong những buổi sinh hoạt tập thể của khối như những
người bạn.
Có tin nỗi không chứ, sáu năm trôi qua, số lần tôi trực tiếp chuyện
trò cùng ấy không quá hai mươi câu, nếu không có năm mười hai chắc cũng
không được "nhiều" thế đâu! Bạn tôi có đứa tội nghiệp cho tôi, có đứa
thì bảo tôi yêu cái kiểu điên rồ hay đúng hơn thì bị khùng cũng có đứa
khâm phục cái máu chung thủy lạ đời của tôi và cũng có nhiều đứa thắc
mắc tại sao tôi yêu ấy nhiều đến vậy lại không tìm cách thể hiện hay
"tỉnh tò" với ấy, dù không được ấy đồng ý nhưng ít ra cũng phải làm như
thế chứ, bọn bạn bảo tôi vậy. Cũng đúng thôi, từ khi có cảm giác với ấy
thì chưa bao giờ tôi đứng trước ấy để trực tiếp nói rằng tôi mến ấy, tôi thích ấy, tôi thương ấy, tôi yêu ấy hay những câu đại loại tương tự như thế dù qua bạn bè, qua những con chữ tôi gởi đến ấy thì ấy cũng đã biết nhưng nói với ấy thì tôi chưa bao giờ. Không phải tôi nhát đến mức hèn
yếu thế đâu, không phải tình cảm tôi dành cho ấy nhỏ nhoi đến mức không
thể thốt thành lời đâu, chỉ đơn giản, tôi có lí do, nó chính là điều bí
mật mà tôi muốn giữ cho riêng tôi. Vẫn rất vui vì được gặp ấy, vẫn rất
vui vì đơn phương tình đầu của tôi.
Người ta thường nói tình
yêu bắt đầu từ tình bạn nhưng với tôi và ấy thì ngược lại, tình bạn lại
bắt đầu từ tình yêu (của tôi), có lẽ chính bởi thế ấy đã trở thành một
người bạn đặc biệt của tôi. Tôi sẽ buông lơi những kí ức cho gió cuốn đi về miền vô định để niềm tin còn mãi ở nơi đây. Nếu lỡ khi bắt gặp loài
hoa đêm trong từng trang viết này, ấy đừng ngại nữa nhé!
Nối đến hiện tại: Tôi và ấy cũng thường nhắn tin, liên lạc với nhau rồi đấy! Chẳng suy nghĩ nhiều!