Theo thời gian sắp sửa diễn ra Chư Quốc Võ Đấu Hội, toàn bộ thành Thiên Phong cũng bắt đầu trở nên vô cùng náo nhiệt.
Mặc dù Chư Quốc Võ Đấu Hội chỉ là giải đấu do hai mươi nước vùng Nam bộ
tham dự, thế nhưng nó vẫn có một sự hấp dẫn không nhỏ với các thế lực
khác tới xem. Dù sao, ngoại trừ hai mươi nước vùng Nam bộ ra, bên ngoài
cũng có không ít những thế lực tán tu cùng với các gia tộc vừa và nhỏ
tồn tại. Mặc dù bọn họ không được tham dự vào Võ Đấu Hội; thế nhưng, đối với những thế lực này cùng với những người tán tu khác mà nói, đại hội
được tổ chức ba năm một lần này chính là một cơ hội không thể bỏ qua.
Tại đây, bọn họ có thể được quan sát, học tập kĩ năng đối chiến giữa các tu sĩ với nhau. Nếu như bản thân lĩnh ngộ được cái gì đó, thực lực của
bọn họ sẽ được tăng thêm.
Trừ những người đó ra, một số thế lực vừa và nhỏ từ quận Xích Diễm cũng
bị thu hút tới nơi này. Tuy nói Chư Quốc Võ Đấu Hội do Nam tam tông (1)
cử hành, thế nhưng tình hình ở quận Xích Diễm còn phức tạp hơn hai mươi
nước vùng Nam bộ này rất nhiều. Một số thế lực nhỏ sẽ quan sát giải đấu
này, sau đó chọn lựa một số đệ tử không được Nam tam tông coi trọng đưa
về bồi dưỡng.
Mặc dù những thế lực này kém hơn Nam tam tông; thế nhưng, đối với đám đệ tử trẻ tuổi ở hai mươi nước vùng Nam bộ, đây chính là một cơ hội không
tồi.
...
Chẳng mấy chốc đã trôi qua ba ngày. Vào sáng sớm ngày thứ ba, lượng
người ở cả trong lẫn ngoài thành Thiên Phong đã đông tới nườm nượp. Một
số thế lực tán tu đã cầm trước trong tay thiệp mời đứng chờ ở bên ngoài. Sau khi cổng thành được mở ra, những thế lực này bỗng ùa vào bên trong
nội thành. Còn phần lớn dân chúng sống trong thành Thiên Phong vẫn đang
tập trung phía bên ngoài nội thành. Đối với bọn họ, mặc dù không thể
thấy tận mắt tu sĩ đấu phép với nhau; thế nhưng, cứ cách một khoảng thời gian, Trần gia sẽ phái người thông báo tình hình ở trong ra bên ngoài.
Điều này đủ cho họ phải hưng phấn ngồi chờ đợi.
Trong lúc biển người ngoài thành đang bắt đầu trở nên cực kỳ náo nhiệt,
quảng trường khổng lồ ở trung tâm nội thành lại có vẻ yên tĩnh hơn. Tất
cả mọi người đều có thể cảm nhận được một cái không khí giương cung bạt
kiếm tại đây.
Đứng trong đám người, Diệp Khôn đưa ánh mắt nhìn về những người xung
quanh. Nhất là khi nhìn về đám tu sĩ nước Thiên phong đang vênh vênh váo váo, hai mắt của hắn còn hơi hơi nheo lại.
Người đang đứng giữa đám tu sĩ đó chính là Trần Thánh Phu, y có thân
hình cao lớn, mái tóc trên đầu được cuộn lên. Dường như cảm nhận được
điều gì đó, Trần Thánh Phu đưa ánh mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng lại
trên người Diệp Khôn.
Hai ánh mắt nhìn chằm chằm vào nhau. Dường như cảm nhận được sát ý dầy
đặc trong con mắt Diệp Khôn, Trần Thánh Phu nhếch miệng cười một tiếng. Y đưa tay lên làm dấu cắt cổ, điệu bộ vô cùng lớn lối!
Thân là tiêu điểm trên cả quảng trường, Trần Thánh Phu làm dấu tay như
vậy đã khiến cho đông đảo mọi người chú ý. Bọn họ đưa mắt nhìn theo
hướng Trần Phánh Thu đang nhìn về phía Diệp Khôn, không ít người ở đây
đều nở nụ cười.
Sự việc phát sinh ba ngày trước đã được truyền khắp thành Thiên Phong
này rồi. Mọi người ở đây đều được biết tường tận mọi chuyện.
Mặc dù bọn họ khá giật mình khi Diệp gia xuất hiện một tu sĩ mới mười
bảy tuổi đã đạt tới Trúc Cơ; thế nhưng, trong đầu bọn họ đều nghĩ một
điều giống nhau... Diệp gia xong đời rồi!
Nước Vạn Trúc khiêu chiến nước Thiên Phong?
Nói đùa à? !
Đây khác gì kiến càng lay cây!
Ngay cả một số nước hơi giao hảo với nước Vạn Trúc cũng bắt đầu sinh ra
bất hòa với nước Vạn Trúc. Dù sao, tất cả bọn họ cũng không có chút niềm tin nào vào việc nước Vạn Trúc có thể chiến thắng nước Thiên Phong.
Nhận thấy sự khinh thường trong ánh mắt Trần Thánh Phu, cùng với những
lời châm chọc và từng cái nhìn thương hại, trong lòng Diệp Khôn lại trở
nên bình tĩnh hơn. Hắn thản nhiên cười một tiếng, ánh mắt chuyển về phía đài cao trên quảng trường.
Hiện giờ, ở phía trước đài cao là năm cái ghế màu vàng kim trông vô cùng quý phái và sang trọng. Mọi người đều biết năm cái ghế này chính là năm vị trí dành cho hai vị Giám sát sứ đến từ Đế quốc Vân Cảnh cùng ba vị
trưởng lão của Nam tam tông. Phía sau năm cái ghế là từng hàng ghế ngồi
được bày sẵn. Đây chính là chỗ cho những người tùy tùng đi theo sau bọn
họ ngồi.
Lúc này, mọi người còn đang đợi mấy nhân vật lớn cùng với mấy vị quốc chủ của hai mươi nước vùng Nam bộ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Khi ánh dương quang chiếu rọi
xuống quảng trường, cánh cổng chính của phòng nghị sự nước Thiên Phong
cách đó không xa được ầm ầm mở ra.
- Tới rồi!
Diệp Khôn cũng giống như những người xung quanh, ánh mắt đều tập trung
nhìn về hướng cửa chính. Một khắc sau đó, hắn bỗng trông thấy bóng dáng
năm người dẫn đầu đi ra.
Trong năm người này, người đi ngoài cùng bên trái chính là vị nho sĩ
tuổi trung niên mà Diệp Khôn đã từng thấy mặt. Y chính là Triệu Kinh
Luân, đặc sứ của Thất hoàng tử. Tuy nhiên, Diệp Khôn chỉ hơi dừng lại
trên người này một lát, sau đó hắn di chuyển ánh mắt về phía bốn người
còn lại.
Đi bên cạnh người nho sĩ trung niên là một người thanh niên nhìn không
quá ba mươi tuổi. Người thanh niên này tướng mạo anh tuấn, trên người
mặc một bộ hoa phục màu vàng nhạt, khuôn mặt lúc nào cũng mang theo nụ
cười khinh khỉnh khiến người ta cảm thấy y là loại quần là áo lụa. Không cần giới thiệu, Diệp Khôn cũng biết đây chính là người đã trợ giúp nước Thiên Phong ép bức nước Vạn Trúc, đặc sứ của Tam hoàng tử. Đồng thời, y cũng là đệ tử của đại gia tộc tu tiên ở quận Xích Diễm, Doãn Thiên
Bình.
Còn người đang đi bên cạnh Doãn Thiên Bình chính là một lão già gầy gò,
trên người mặc một bộ trường bào mỏng màu xám. Lão già này râu tóc bạc
trắng, hai mắt hõm sâu. Bộ dáng của lão khiến cho người ta cảm thấy lão
là một người lạnh lùng, nghiêm khắc. Bên hông lão đeo một thanh Tam Xích Thanh Phong. Hiển nhiên, lão già này chính là vị trưởng lão của Thượng
Vân Các, Thượng Quan Ngu.
- Có tin đồn Trần Thánh Phu được một vị trưởng lão nhìn trúng rồi thu
làm đệ tử, dường như không phải là người này. Tuy nhiên, nếu như Trần
Thánh Phu trở thành đệ tử của Thượng Vân Các, lão già này chắc chắn sẽ
tìm mọi cách để bảo vệ y. Đến lúc đó phải thật cẩn thận.
Diệp Khôn nhìn vị trưởng lão Thượng Quan Ngu của Thượng Vân Các một cái
thật sâu, sau đó hắn nhìn về phía hai người tu sĩ còn lại.
Một người trong số đó lưng hùm vai gấu, râu tóc trên mặt như sư như hổ,
trên người khoác một bộ trường bào màu xanh đậm đã căng phồng hết lên. Y chính là trưởng lão của Ngự Thú Tông, Hùng Thiên Quân. Mà người còn lại chính là một vị trung niên mặc áo khoác màu đen. Mặc dù y mới chỉ tầm
ba, bốn mươi tuổi, thế nhưng sắc mặt lại tái nhợt, trông giống như một
người đang mang bệnh. Đây chính là trưởng lão của Khô Mộc Tông, Mục Hà.
Ánh mắt Diệp Khôn dừng lại trên người Mục Hà một lúc, sau đó nhìn về phía trưởng lão Hùng Thiên Quân của Ngự Thú Tông.
Sau lần Chư Quốc Võ Đấu Hội này, môn phái hắn muốn gia nhập chính là Ngự Thú Tông. Dù sao, cái am hiểu nhất của môn phái này chính là chiến kỹ
Mô Phỏng Thú. Đối với những người tu luyện chiến kỹ Mô Phỏng Thú như
Diệp Khôn, đây chính là một sự lựa chọn tốt nhất.
Tuy nhiên, trước đó...
Diệp Khôn lại một lần nữa nhìn về phía Trần Thánh Phu, trong mắt hắn hiện lên đầy sát ý.
Trước đó, hắn muốn tự tay mình đâm chết Trần Thánh Phu trên lôi đài để an ủi linh hồn anh trai hắn đang ở trên trời.
Trong lúc Diệp Khôn đang suy tư, phía sau cánh cửa lần lượt đi ra hai
mươi người nữa. Đây chính là toàn bộ quốc chủ của hai mươi vùng Nam bộ.
Dĩ nhiên, Diệp Nam Thiên cũng ở trong số này.
Tuy nhiên, vẻ mặt lúc này của Diệp Nam Thiên đang rất lạnh lùng, không
nhìn ra được ông vui hay buồn. Trái ngược với ông, vị quốc chủ Trần
Thượng Long của nước Thiên Phong đang nói cười vui vẻ với một vị quốc
chủ giao hảo khá tốt với y. Từ trên mặt y không trông thấy một chút khẩn trương nào. Có lẽ, trong lòng y đã sớm nhận định rằng nước Thiên Phong
sẽ ăn đứt nước Vạn Trúc. Diệp gia không biết tự lượng sức mình giống như kiên càng lay cây. Thật đúng là nực cười!
Rất nhanh, năm người Triệu Kinh Luân đã đi tới trước đài cao. Sau khi
năm người ngồi xuống, Doãn Thiên Bình bỗng ho khan một tiếng, quay đầu
lại nói:
- Trần quốc chủ, lần Chư Quốc Võ Đấu Hội này do nước Thiên Phong làm chủ nhà, quy tắc sẽ do các người lên tuyên bố.
Trần Thượng Long khom người đáp ứng, thái độ hết sức cung kính. Y chợt
đi tới phía trước năm người, ánh mắt nhìn xuống quảng trường đông nghịt
bên dưới, lớn tiếng đọc ra quy tắc của Chư Quốc Võ Đấu Hội.
Chư Quốc Võ Đấu Hội sẽ kéo dài ba ngày, quy tắc của nó cũng rất đơn giản.
Hai mươi nước vùng Nam bộ, mỗi nước sẽ phái ra mười người tham dự. Hai
trăm người dự thi sẽ bốc thăm ở trên lôi đài chọn ra người đánh với
mình. Sau khi tìm ra được một trăm người đi tiếp sẽ lại tiếp tục bốc
thăm. Cứ như vậy, đến khi còn lại năm mươi người, ai thắng sẽ trở thành
người đứng vào tốp ba mươi người đứng đầu. Còn hai mươi lăm người thua
cuộc kia sẽ tiếp tục cử hành thi đấu chọn ra danh sách năm người chiến
thẳng để đưa vào tốp ba mươi.
Đây chính là tiến trình của ngày thi đấu đầu tiên.
Sang ngày thi đấu thứ hai, Chư Quốc Võ Đấu Hội sẽ càng trở niên kịch
liệt. Ba mươi người đứng đầu sẽ bốc thăm chia thành ba người một tổ tiến hành thi đấu trên lôi đài. Điều này phải xem vào vận may của chính
mình. Nếu như bốc phải hai đối thủ kém hơn mình, hai người kia chắc chắn sẽ hợp lại với nhau lấy hai đánh một. Mà phần lớn những người có thể
lọt vào tốp ba mười đều là tu sĩ đến từ các nước lớn. Nhất là các tu sĩ
đến từ ba nước mạnh nhất trong hai mươi nước vùng Nam bộ là nước Thiên
Phong, nước Thiên Kình và nước Tề. Nếu như là tu sĩ thân quen với mình,
dĩ nhiên sẽ hợp lại cùng đối địch.
Cho nên, trong vòng đấu này, có rất nhiều tu sĩ đến từ những nước nhỏ
phải một mình chiến đấu hăng hái nhưng vẫn bị loại. Cuối cùng sẽ chọn ra danh sách người mười đứng đầu.
Tiến vào tốp mười, ngoại trừ được ban thưởng rất nhiều, bọn họ còn đạt
được tư cách trở thành đệ tử nội môn của Nam tam tông. Thế nhưng, đây
không phải là điểm dừng cuối cùng của Chư Quốc Võ Đấu Hội. Sau khi lọt
vào tốp mười, tu sĩ sẽ phải tiếp tục bốc thăm chiến đấu chọn ra năm
người đứng đầu. Năm người đứng đầu sẽ được chia thành hai tổ, một tổ có
hai người, còn tổ kia sẽ có ba người. Tổ hai người sẽ đánh với nhau tìm
ra một người chiến thắng lọt vào trận chung kết. Về phần tổ ba người kia sẽ tổ chức đấu loại từng người với nhau, ai chiến thắng nhiều lần nhất
sẽ trở thành người cuối cùng tham dự vào trận chung kết.
Ba người đánh với nhau tìm ra người chiến thắng có vẻ như bất công. Thế
nhưng, đây chính là cách mài giũa cho chính cá nhân họ. Các lần Chư Quốc Võ Đấu Hội trước, người giành chiến thắng cuối cùng phần lớn là những
người thuộc tổ ba người đấu với nhau này.
Việc tìm ra hai người cuối cùng vào chung kết cũng chính là đóng lại
ngày thi đấu thứ hai. Còn ngày thứ ba, đây chính là màn diễn quan trọng
của Chư Quốc Võ Đấu Hội - Trận chung kết.
Hai người có thể vượt qua hai trăm người đến từ hai mươi quốc gia đã có
thể coi là những người ưu tú nhất của hai mươi nước vùng Nam bộ có độ
tuổi dưới hai mươi lăm. Hai người quyết đấu vào chính ngày thi đấu thứ
ba, sau cùng tìm ra người có thể đạt được ví trí thứ nhất.
Đạt được vị trí thứ nhất, ngoài việc được Giám sát sứ Đế quốc Vân Cảnh
ban thưởng, người đó còn có quyền được tự mình lựa chọn tông môn cho
mình. Đây cũng chính là một điều Diệp Khôn coi trọng nhất.
Sau khi tuyên bố xong quy tắc, Trần Thượng Long xoay người thi lễ với
năm người đang ngồi một cái rồi quay về chỗ. Doãn Thiên Bình đang ngồi
thẳng trên ghế cũng từ từ đứng dậy.
Ánh mắt của y nhìn quanh, cao giọng nói:
- Lần này, Đế quốc Vân Cảnh phái ta cùng với Triệu huynh tới, ngoại trừ
việc giám sát Chư Quốc Võ Đấu Hội ra, chúng ta còn mang theo một vật
nữa.
Nói xong, y thò tay vào một chiếc túi nhỏ được làm bằng vàng và ngọc ở
bên hông. Trong lúc mọi người còn đang giật mình, y đã móc ra một chiếc
kính ngọc màu vàng kim to bằng lòng bàn tay. Doãn Thiên Bình có chút
không nỡ sờ sờ chiếc kính ngọc trong tay, sau đó chợt giơ nó lên cao.
- Chiếc Kim Ngọc Hộ Tâm Kính này chính là linh khí ngũ phẩm, giá trí của nó thế nào cũng không cần ta phải nói nữa. Còn đây, nó chính là phần
thưởng cho người giành chức quán quân Chư Quốc Võ Đấu Hội!