Anh Sẽ Lại Cưa Em Nhé
Blogger MeiMei
Khoảng cách ngày tình nhân
Không có tình nhân trong tình nhân Tết, ít nhiều cũng có cảm giác lạc lõng,
bơ vơ, không có tình nhân trong tình nhân Tết, tôi chỉ nghe thấy những giai điệu
bi thương, đang cắt xé đi những ưu tư, phiền muộn…
*
* *
Tôi lắng nghe bài bát trong chương trình radio trước đây tôi từng gắn bó hơn
năm trời, chương trình có giọng nói làm mê hoặc con tim tôi, chương đến với ban
đêm biến tôi thành một con người khác với ban ngày…
Đã từ lâu kể từ ngày người đó không làm chương trình này nữa, tôi cũng không
còn thức khuya để nghe, thức khuya để nhắn đi vài dòng tin nhắn và chờ đợi hồi
âm từ người đó nữa. Đã lâu lắm rồi, giờ đây nghe lại những giai điệu nhạc của
chương trình trong một đêm không ngủ được như đêm nay, tôi lại nhớ về Yến Tử -
biệt danh của người làm chương trình mà tôi thích, và lại nhớ về Hiểu Phàm -
người giúp việc của tôi.
Ngày đó, cứ mỗi khi đêm về là tôi chỉ trực để nghe chương trình Radio mà tôi
thích, tôi là một thính giả trung thành bởi vì tôi thích nghe giọng nói của Yến
Tử, người con gái có một thứ giọng ấm áp, cực kì thu hút những trái tim chưa
bình yên trong đêm vắng. Ngày thườngvất vả, bực dọc với vô số việc, nhưng chỉ
cần đêm về, thời gian mà cảm giác có chút thân quen, có chút ngang tàn… thời
gian mà khi mọi người đã chìm sâu vào giấc ngủ ngọt ngào, còn bạn thì suy tư,
trầm lặng … khi đó, giọng nói của cô và những giai điệu nhạc trong chương trình
sẽ làm bạn dần dần chìm vào giấc ngủ.
Một con người bướng bỉnh và cố chấp, luôn tranh cãi với cô gái giúp việc Hiểu
Phàm như tôi, đến đêm lại biến thành một con người khác. Một con người yếu đuối,
luôn cần những lời động viên ngọt ngào của người dẫn chương trình Yến Tử.
Yến Tử nói:
“Mỗi một cô gái đều là một thiên sứ không có nước mắt, khi cô gái gặp được
chàng trai trong trái tim mình thì lúc đó trái tim cô đã nảy sinh tình cảm, và
thế là thiên sứ rơi lệ, bị đưa về trần gian,vì thế các chàng trai hãy đừng bắt
nạt cô gái của mình, bởi vì cô gái đã vì anh mà vứt bỏ cả một thiên đường.”
Trước đây tôi thấy mình thật có lỗi vì đã làm mối tình đầu của tôi phải khóc,
tôi có lỗi với em biết bao, nhưng thời gian đó tôi còn biết làm gì thêm được
nữa, ba mẹ không cho tôi yêu em chỉ bởi vì lúc đó tôi còn bận rộn với thi cử, sợ
ảnh hưởng tới con đường tôi đã chọn nên ba mẹ không cho phép tôi yêu ai cả, đôi
khi chỉ muốn được quay lại bên em, nhưng có lẽ đã muộn, em đã có một nửa của
mình, còn tôi vẫn đang tìm cho mình một nửa còn lại, tìm hoài mà chưa thấy.
Yến Tử đã cho tôi lời khuyên:
“Chúng ta đều không sai, chỉ là vì thời gian đã thổi tàn đi những lời hẹn
ước. Vậy thì hãy đóng cửa những chiếc hộp đã một thời chứa đựng những lời hẹn
ước đó, hãy coi như nó là một kỷ niệm đẹp, hãy tìm cho mình một cuộc sống mới
vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn.”
Yến Tử luôn làm tôi tìm thấy bản thân mình trong đêm tối, tôi cảm ơn cô biết
bao vì có giọng nói của cô giúp tôi vượt qua sự cô đơn của màn đêm lạnh lẽo, còn
Phàm thì luôn làm tôi có hứng bắt nạt này kia, tôi bắt nạt cô nhiều lắm khiến
đôi lúc cô phát cáu và không thèm ngó tới tôi.
Ngày đó cô nói cô cần tiền để lo viện phí cho mẹ nên cô làm một ngày mấy việc
liền, cô không hề lo ngại đến sức khỏe vì cô chỉ cần có mẹ ở bên. Thế mà tôi bắt
nạt cô hoài, tôi tìm mọi lí do để cô mở lời nhiều hơn, tôi lấy cớ trách móc cô
thứ này thứ kia đến khi cô không chịu được nữa thì mới nói chuyện với tôi, tức
tưởi lắm nhưng cô vẫn thanh thản trả lời như khỉnh rẻ tôi vậy làm tôi hụt hẫng,
nhưng bù lại, tôi tìm thấy cảm giác nhẹ nhàng trong giọng nói của cô, nghe cô
nói, tôi chỉ biết đứng ngẩn người ra đó, không còn nói thêm được câu nào
nữa…
So với ánh mặt trời, tôi thích màn đêm hơn. Đêm thường cho tôi những giả
tưởng không biên giới, giống như vũ trụ bao la không bờ bến. Ánh đèn trên các
con đường dần dần sáng rọi, chuông vẫn chưa đổ, nhưng sự biến đổi của những ánh
sáng đèn nói cho tôi biết màn đêm đang tới. Đêm tối đã đem lại cho tôi thứ mà
tôi chưa từng có, đó là sự vắng lặng, yên tĩnh, trong khoảng không gian yên tĩnh
đó, tôi có thể nghe thấy hơi thở của hoa cỏ, nghe thấy gió đang hát ru, nghe
thấy trăng với sao đang thì thầm này nọ.
Tôi như lại hẹn hò với Yến Tử qua cái Radio yêu quý, gửi hết tin nhắn này đến
tin nhắn khác.
“Yến Tử ơi, có phải những đêm nhẹ nhàng, yên tĩnh cũng sẽ có những người khẽ
than? Nó có nghĩa rằng, bông hồng của một tình yêu vĩ đại cũng sẽ cúi thấp nửa
đầu mình. Từ câu thơ
“Tửu vô sầu tràng, hóa tác tương tư lệ”
đến
“Hai tình nếu như là trường cửu, hà cớ gì cứ phải cách xa nhau?”
… Những câu thơ đẹp tuyệt vời càng làm tôi cảm thấy thê lương, lạnh lẽo. Phải
chăng đây chính là sức mạnh của đêm? Một sức mạnh nhẹ nhàng, liên miên, rả rích…
càng làm tôi nhớ về em, mối tình đầu của tôi, nhưng gạt bỏ tất cả, tôi đang tìm
cho mình một tình yêu mới, tìm hoài chưa thấy là sao?… …”
Yến Tử nói:
“Đôi mắt có thể nhìn thấy phong cảnh ở rất xa, rất xa, thế nhưng đôi mắt lại
không thể nhìn thấy rõ hàng mi phía trước, luôn luôn bên cạnh không dời li
bước.
Biết đâu một ngày nào đó bạn phát hiện ra rằng xung quanh mình sẽ có người mà
ta thầm để ý đến, chỉ bởi vì thời gian đang giấu đi một nửa của bạn, chỉ bởi vì
thời gian chưa để mọi chuyện chín muồi…
Tôi và các bạn, chúng ta đều đang lang thang trong thành phố đêm, là niềm đam
mê với công việc đã khiến tôi cảm thấy yêu màn đêm hơn, trong những đêm lạnh
giá, có các bạn ở bên, tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa”…
Càng về đêm tôi càng cảm thấy yêu biết bao giọng nói ngọt ngào của cô, có lẽ
đêm đã giúp cho tâm hồn tôi xích lại gần Yến Tử hơn, mặc dù với cô, tôi là một
thính giả bt như bao thính giả khác. Nếu như có thể mơ, có lẽ tôi sẽ mơ Yến Tử
sẽ là người thay thế cho mối tình đầu của tôi, cho dù tôi và cô chưa một lần gặp
mặt. Ôi, giấc mơ ơi, có khi nào mi đến? …
Phàm giúp việc cho tôi được nửa năm thì cô xin phép không tiếp tục làm nữa,
mẹ cô đã xuất viện nên cô nghỉ làm, tôi tiếc lắm nhưng cũng không thể níu kéo cô
ở lại được. Cô đi rồi tôi cảm thấy nhà cửa trống vắng, trống vắng đi những giọng
nói của cô, tôi cũng dần trở nên ít nói vì chẳng còn ai để bắt bẻ nữa.
Rồi một ngày Yến Tử nói tin vui với thính giả của mình rằng giữa tháng này sẽ
có cuộc giao lưu giữa những người làm chương trình với thính giả, hôm đó cách
Valentine đúng một ngày, và tất nhiên Yến Tử cũng sẽ đến, hồi hộp biết bao khi
nghe Yến Tử nói địa điểm gặp mặt, một địa điểm tuyệt vời cách nhà tôi ở không
xa, tôi vui lắm, và chỉ chờ cho đến giữa tháng.
Tôi hồi hộp đến tham gia cuộc giao lưu với thần tượng trong đêm của mình, tim
tôi đập thình thịch vì không biết con người có giọng nói ngọt ngào, ấm áp ấy sẽ
là một người như thế nào, có xinh đẹp không, có như trong tôi nghĩ không, tất cả
và tất cả … tôi yêu quá thần tượng trong đêm của tôi.
Tôi chen chúc đến gần hàng trên để được nhìn khuôn mặt của cô rõ ràng hơn,
tim tôi vẫn không ngừng đập mạnh…
Và cô xuất hiện … …
Tôi như chết đứng người vì con người kia, con người mà hàng đêm tôi luôn căng
vành tai để nghe giọng nói ngọt ngào, con người mà tôi đã từng mơ ước rằng sẽ
thay thế cho tình yêu đầu của tôi lại chính là Phàm - người đã từng giúp việc
cho tôi… Tôi không còn tin ở mắt mình, đứng ngẩn ra đó một hồi lâu rồi chỉ thầm
lặng ở đó nghe cô nói chuyện … giờ thì tôi đã hiểu vì sao mỗi khi tranh cãi với
Phàm tôi đều có cảm giác kì lạ, thân quen, cảm giác như mình đang chìm dần vào
bóng tối… cảm giác như mình đang nghe giọng nói mà hàng đêm tôi vẫn luôn chỉ
trực để được nghe…
Tôi không dám đến bên cạnh cô để nói chuyện như những thính giả khác, bởi vì
trong thế giới của ban đêm, có lẽ tôi là thính giả thật nhiều nội tâm qua những
dòng tin nhắn với Yến Tử, nhưng chính lúc tôi với cô cùng tồn tại giữa ban ngày,
thì tôi lại trở về với bóng dáng của một cướng bỉnh và cố chấp, còn cô lại là
hình ảnh của Hiểu Phàm nhẫn nại và chịu đựng…… Tôi đứng đó, im lặng rồi trở về
với bao suy nghĩ, tôi không ngờ rằng lần đó chính là lần cuối cùng tôi được nhìn
thấy Phàm, và đêm trước khi gặp Yến Tử lại là đêm cuối cùng Yến Tử cùng với
chúng tôi lưu lạc trong “thành phố đêm”.
Yến Tử ơi, đôi mắt có thể nhìn thấy phong cảnh ở rất xa, rất xa, nhưng đôi
mắt lại không thể nhìn thấy rõ hàng mi phía trước.
Vâng, tôi đã thần tượng Yến Tử, một con người đồng hành với tôi trong thành
phố đêm, trong thành phố đêm đó, khoảng cách giữa tôi với Yến Tử tuy xa mà gần,
cho dù chúng tôi chưa hề biết mặt nhau, và tôi lại rất bình thường với Phàm, một
con người của cuộc sống thường ngày, khoảng cách giữa tôi và cô gần đến mức tôi
có thể bắt nạt cô thường xuyên.
Khoảng cách là như thế, có ai ngờ tôi và Yến Tử tưởng như xa nhau lắm mà lại
gần như tôi với Phàm.
Vậy hóa ra:
Khoảng cách xa nhất chẳng phải là sự sống và cái chết mà là khi em ở bên cạnh
tôi rồi nhưng tôi không hề hay biết.
Những giai điệu nhạc trong trương trình lại vang lên, luyến tiếc biết bao khi
không còn được nghe giọng nói của Yến Tử, luyến tiếc biết bao khi không còn được
gặp lại Phàm, nếu như còn có thể gặp lại Phàm một lần nữa, có thể nào cho tôi
được nói ra lời của trái tim? Tôi và cô còn có duyên để gặp lại nhau nữa không?
Hay khoảng cách ngày xưa chỉ gần như đôi mắt với hàng mi giờ như đã thành hai
cực của trái đất? Tôi không biết…
Một Valentine lại đến, những người yêu nhau dù ở xa nhau lắm cũng cảm thấy
như gần nhau hơn, còn tôi vẫn sẽ một mình trong thành phố lấp lánh đèn hoa,
thành phố mà bỗng dưng trở nên mĩ lệ hơn với những đôi tình nhân, những bông
hồng và với vị ngọt chocolate, thành phố mà trong đó có khi tôi và Phàm đã vô
tình lướt qua nhau mà không biết.
MS Lan Anh - Smallish
Duyên phận
I
Một buổi sáng mùa hè nơi trời Âu.
Mặt trời còn chưa lên hẳn, chưa có nắng. Nhy tỉnh giấc, nhìn đồng hồ: Mới 5
giờ 08 phút. Còn sớm quá so với lịch hàng ngày của Nhy. Nhoài dậy, vén rèm, Nhy
thích thú với khung cảnh trong trẻo ngoài cửa sổ, với vài sợi nắng mỏng manh vắt
ngang qua những tán lá xanh mơn mởn. Tiếng chim đâu đó ríu rít, Nhy bỗng thấy
lòng nhẹ bẫng. Dậy, đi tắm và ăn một bữa sáng ngon lành, như để bù cho cái dạ
dày từ hôm qua chưa có gì. Nhy soi gương, mỉm cười, dù đôi mắt còn chưa hết
đỏ.
Thong thả đi bộ ra bến chờ tàu điện ngầm, Nhy ngắm những cánh hoa xinh xinh
dọc đường đi, toàn hoa cúc dại, chúng mọc lên rất khỏe dù không được bàn tay nào
nâng niu, chăm sóc. Vẻ đẹp đơn sơ vừa mong manh lại vừa mạnh mẽ. Và rất tinh
khôi trong buổi sáng trong lành. Giá có Tiên ở đây, hẳn nó sẽ thích lắm. Nhy
nghĩ thế và chợt nghẹn lại. Thốt nhiên, Nhy rút điện thoại ra, cúi xuống và chụp
hình một bông gần nhất.
Khôi.
Hắn cuống cuồng chạy ào ra khỏi nhà. Cái điện thoại chết toi không báo thức
gì cả, làm hắn suýt nữa thì để lỡ mất buổi thuyết trình quan trọng. Đang lao như
điên, hắn chợt khựng lại. Một thoáng, hắn ngỡ ngàng... Một hình dáng nửa như
quen thuộc, nửa như lạ lẫm. Em! Là em! Em vẫn mặc chiếc áo trắng giản đơn, vẫn
mái tóc tự nhiên xõa mềm ngang vai,.. Hắn bối rối, hắn muốn gọi em, nhưng hắn
chỉ đứng im lặng. Hắn không dám. Hắn sợ em biến mất như trong giấc mơ suốt bao
nhiêu ngày qua. Em chợt cúi xuống, em cầm điện thoại chụp cái gì đó ven đường,
chắc là hoa, hoa cúc, loài hoa dại mà em hằng yêu thích. Hắn ngơ ngẩn nhìn theo
tà áo trắng nhòa dần. Như chợt nhớ ra, hắn lại chạy vội, cũng may, hắn kịp bắt
chuyến xe vừa trờ tới. Nhưng trong cả buổi thuyết trình, hắn chỉ nghĩ đến một
hình ảnh duy nhất...
Mưa rào mùa hạ làm trào lên trong Nhy nỗi nhớ Việt Nam quay quắt. Nhớ những
ngày mưa lang thang với Tiên, đạp xe vu vơ qua những con phố. Mưa, nhịp sống ào
lên một chút, vì ai cũng muốn về nhanh, nhưng rồi dần chậm lại với những đứa như
Nhy, như Tiên. Nhy không thể đếm hết những ngày hai đứa lang thang trong mưa, để
rồi về nhà bị mẹ cằn nhằn cả buổi, mãi vẫn không chừa được. Thói quen ngấm sâu
vào trong máu của Nhy từ lâu rồi, và nhất là khi gặp Tiên cũng cùng thích ấy.
Không suy nghĩ nữa, Nhy khoác chiếc áo khoác mỏng, bước ra ngoài. Vì Nhy biết,
Nhy lại sắp khóc rồi, Nhy phải đi, để cho những giọt mưa lau giùm nước mắt, như
Tiên vẫn hay nói thế. Nhy lang thang một mình trên những con phố nhạt nhòa.
Đường vắng tanh, gần như chỉ mỗi mình Nhy đi như thế. Nỗi nhớ thương Tiên khiến
Nhy bật khóc, nước mắt và tiếng nấc hòa lẫn trong mưa.
Tiên ơi!
Đang đắm chìm trong nỗi xúc động, Nhy giật mình thấy có bóng một chiếc ô che
cho mình. Ngẩng lên, Nhy bất chợt nhìn thẳng vào một đôi mắt đang nhìn mình đăm
đắm, cái nhìn vừa ngạc nhiên, vừa thẫn thờ.
- Was passiert? Are you ok? (Có chuyện gì vậy? Bạn ổn chứ?) - Giọng nói trầm
ấm vang lên làm Nhy bối rối:
- Ừm... nichts... danke (Không có gì... Cảm ơn) - Nhy vẫn chưa hết ngỡ ngàng,
người đó lại hỏi tiếp:
- Bist du Vietnamesisch? (Bạn có nói Tiếng Việt không?)
- Oh... ja, und selbst... auch? (Ồ có!)
- Ừm. Cô có sao không? Có đau ở đâu không?
- Tôi... không sao. Cảm ơn. Tôi đi trước.
Nhy đi thật nhanh, đi như chạy, mặc cho người con trai đằng sau cố nói điều
gì đó, tiếng được tiếng mất trong mưa.
“Cô ta đi rồi”, Khôi tự nói với mình. “Lại biến mất trong mưa.”
Cô ta đi rồi, lại biến mất trong mưa.
Khôi bước vào phòng, chưa hết ngạc nhiên về cô gái vừa gặp. Cô gái ấy giống
em kỳ lạ. Rõ ràng là cô ấy khóc, trong đôi mắt còn in hằn nỗi bi thương. Lúc đó,
phải kiềm chế lắm, hắn mới không giang tay ôm lấy cô ta vào lòng. Đó chính là cô
gái hắn tình cờ nhìn thấy, và mơ hồ tưởng em. Hắn nhớ em da diết.
Em ơi! Gần hai năm nay rồi, hắn không nguôi nỗi ám ảnh về em. Hắn chạy trốn,
trốn sang tận đất nước xa xôi này, em vẫn ở sâu trong trái tim hắn, hình bóng em
theo hắn vào từng hơi thở. Gương mặt của em, nụ cười của em, giọng nói của em,
đôi tay mềm mại của em... Hắn nằm ngủ để được mơ thấy em, nhưng em chỉ thỉ
thoảng ghé qua, không để hắn kịp nói lời nào. Em cũng không nói gì. Em lúc nào
cũng chỉ cười, dịu dàng trong tà áo trắng, y như ngày hắn gặp em lần đầu. Và
mưa, mưa mang em đi. Hắn với lấy tay em, nhưng mưa quá, bóng dáng em mờ dần, mờ
dần, và em đi mất. Hắn hét gọi tên em. Tiếng hắn chìm trong tiếng mưa. Tay hắn
chới với trong khoảng không, trong làn mưa trắng xóa. Lần nào cũng thế, hắn tỉnh
dậy trong nỗi tiếc nuối xót xa và thất vọng tột cùng. Hắn mất em. Vĩnh viễn mất
em.
Nhy bừng tỉnh sau cơn sốt mê man. Bụng đói cồn cào, miệng khô đắng. Nhy cố
ngồi dậy, cơn chóng mặt lại ép Nhy nằm xuống. Mấy lần Nhy mới đứng lên được, lảo
đảo. Nhy lần về phía bếp, và thất vọng. Tủ lạnh trống trơn. Mấy ngày trước Nhy
ốm, rồi lại nhằm nghỉ lễ, cửa hàng đóng cả, nhà chẳng còn gì ăn. Đúng là lãnh đủ
cái khổ. Bất đắc dĩ, Nhy gọi điện thoại đặt pizza mang đến nhà.
Khoảng nửa tiếng sau, khi Nhy vừa kịp điều chỉnh lại bộ dạng của mình, chuông
cửa réo rắt. “May thật”, Nhy nghĩ, “Nếu đến sớm hơn chắc người ta sẽ tưởng gặp
ma giữa ban ngày mất”. Mở cửa, giọng người đưa bánh ngạc nhiên:
- Ồ, thì ra... là cô à?
- Vâng. Chào anh. - Thoáng ngỡ ngàng, Nhy khẽ nở nụ cười mệt mỏi khi nhận ra
anh chàng đột ngột đến che ô cho Nhy bữa trước. Đúng là trái đất tròn mà.
- Pizza của cô đây. - Anh ta nheo mắt - Cô... đang ốm à?
- Ừm. Cảm ơn anh.
- Ốm mà ăn pizza? Liệu có nuốt được không đây?
- Ừm, trong nhà hết đồ rồi, tôi ăn tạm, mai đỡ sẽ đi mua sau. Tôi gửi tiền,
cảm ơn anh nhiều nha.
- Ok. Cô nghỉ nhé, tôi đi.
- Dạ, chào anh.
Nhy cố ăn góc bánh nhỏ, thấy cổ họng đau rát và nghẹn lại. Cô tự dỗ dành
mình: “Cố đi Nhy, ăn còn uống thuốc.” Một thân một mình ở nơi xứ người, thật
khổ. Nước mắt muốn trào ra khỏi mi mà Nhy cố nuốt vào, miếng bánh càng khó trôi.
Nhy quăng bánh lại, uống đại viên thuốc, rồi lại nằm, và lại thiếp đi với những
chập chờn mơ thực. Có lẽ phải lâu lắm, Nhy mới tỉnh dậy khi mơ màng nghe thấy
tiếng gọi cửa. Ai mà gọi Nhy lúc này nhỉ? Hay là Nhy mơ? Nhưng không phải, rõ
ràng lắm. Cuối cùng, Nhy cũng gắng sức dậy mở cửa. Ngạc nhiên hết sức, anh chàng
đưa bánh pizza lúc nãy mà:
- Ô, chào anh. - Nhy ngập ngừng - Tôi... có đưa thiếu không?
Khôi cười thoải mái:
- Không. Tôi hết giờ làm rồi, ghé qua xem cô thế nào thôi. Cô đỡ chưa?
- À, vậy à? Thế mà tôi cứ tưởng... Vậy thì, mời anh vô nhà chơi.
Nhy không biết tại sao lại mời anh ta vào nhà, vì đầu óc Nhy đang quay cuồng,
chỉ muốn ngồi xuống, hay vì Nhy nhận thấy ở anh ta có những nét đáng tin cậy
chẳng biết. Anh ta tự nhiên bước vào:
- Tôi có mang cho Nhy cái này này! - Khôi đưa cho Nhy chiếc hộp còn ấm - cháo
tôi mới nấu đấy, Nhy ăn cho nóng.
- Ồ... Anh... Tôi... - Nhy luống cuống, chẳng biết phải nói gì.
- Không có gì đâu, Nhy đừng ngại. Cùng là người Việt cả, tôi tình cờ biết thì
giúp Nhy thôi.
- Nhưng... tôi với anh...
- Trước lạ sau quen, hơn nữa tôi với Nhy từng gặp nhau rồi mà. - Khôi nháy
mắt.
- Vâng, vậy cảm ơn anh nhiều. Nhưng mà...
- Sao Nhy?
Nhy lém lỉnh:
- Muốn quen thì anh cũng cho tôi biết tên tuổi đã chứ, từ nãy giờ anh cứ Nhy,
Nhy, mà tôi thì chẳng biết gọi anh thế nào nữa. Chẳng công bằng tẹo nào.
- Ha, Ừ nhỉ, tôi cũng quên khuấy mất. Tôi là Khôi, 27 tuổi.
- Ồ, vậy hả? Vậy là Nhy phải gọi bằng anh thật rồi. Anh Khôi sống ở đâu, có
gần không mà mang cháo cho Nhy?
- Tôi cũng ở ngay trong khu ký túc xá này này. Chắc Nhy không để ý, chứ tôi
thấy Nhy mấy lần rồi c
Nhy khá cởi mở với người con trai tên Khôi.