Anh Sẽ Lại Cưa Em Nhé
Hà nguyên
Cà phê cuối chiều
Tôi chấm dứt một ngày dài mệt mỏi và lê thê bằng việc nhấm nháp một tách cà
phê. Đen, không đường, đắng và nhiều cặn, loại cà phê dở nhất mà tôi có thể tìm
ra. Tôi thích thế, hay chỉ là thói quen đã lặp đi lặp lại từ tám năm nay? Không
chắc nữa. Tôi là một đứa con gái quái đản, lạnh lùng, tự cao, kiêu ngạo và hãnh
tiến…không biết còn thêm tính từ gì nữa, đến giờ tôi mới chỉ nghe được có thế.
Người ta nhìn vào những thói xấu của tôi, những sở thích lạ lùng và có phần man
dại để lên án, chì chiết. Thế nên, tôi đã học được cách tự bảo vệ mình khỏi
những lời đàm tiếu, tôi nhấm nháp tách đen dở thúi vào mỗi cuối ngày, như nhấm
nháp những lời xấu xa làm tôi tổn thương. 8 năm nay tôi không khóc, tôi chỉ uống
đen, viết nhăng nhít lên bất kỳ nơi nào có thể hiện chữ, ngủ một giấc vật vờ và
sáng ngày ra, đôi mắt thâm quầng, tôi ngẩng đầu lên đối diện với mọi thứ.
Hôm nay mình chảy máu… Thằng Vespa trắng vụt qua, gương chiếu hậu vấp vào tay
lái làm mình ngã. Ngã uềnh giữa đường, mặt đường nhựa nóng rát, da thịt nóng
rát. Có mấy người chạy lại đỡ mình dậy, miệng càm ràm h thằng nhãi chạy ẩu. Chảy
máu, xót, người dưng đâu thể xuýt xoa cho mình, mà, sao quay đầu đi đâu cũng
thấy toàn người dưng thế này?
Sếp không hài lòng với kế hoạch even của mình. “Táo bạo quá, em cứ theo môtip
lâu nay em làm cho anh, đừng biến thể, biến tấu, sáng tạo gì gì hết. Thế nhá, em
có ba ngày!”
Tôi làm việc cho một công ty truyền thông cỡ vừa. Tọa lạc trên một khu phố
lắm bụi và tiếng xe cộ, công ty truyền thông có tên giao dịch nước ngoài là CIL
này luôn bị đám mái đóng minijuyp quang quác là “có ít lương”. Tôi 26 tuổi, hai
bằng Đại học, một thạc sỹ truyền thông. Tôi thường đến công ty sớm nhất, nhận
lịch gặp khách hàng ở phòng thư ký rồi biến ngay, liên lạc với sếp chủ yếu qua
mail; hoặc đến muộn nhất, thời gian vắt từ sáng qua trưa, khi đám nhân viên văn
phòng đang gặm KFC ngoài tiệm, cũng nhanh chóng nhận lịch rồi đi. Tôi chả sợ gì,
chỉ là không muốn cuối ngày lại phải chiêu thêm cà phê vào tách. Tôi dành chủ
yếu thời gian lượn lờ ngoài đường, vụt bắt ý tưởng- những ý tưởng ngỡ rằng vĩ
đại lắm, vào thời điểm đó, sau mới nhận ra rằng chả có mấy giá trị, bởi sếp tôi
là người cổ hủ, hâm mộ cuồng nhiệt triết thuyết ổn định của một triết gia tên gì
tôi chả nhớ, sống vào thế kỷ 17 thì phải. Thế kỷ 17 thì làm gì có internet,
nhưng thời đại này nó là một thứ không thể thiếu, và vì nó gắn liền với nhịp
sống hiện đại, nên triết thuyết ổn định của ông ta không hợp lý tí nào, hoàn
toàn không chấp nhận được. Tôi vẫn còn ở dưới trướng sếp vì sếp là người duy
nhất, khi tôi đến nộp hồ sơ xin việc, không nhìn hau háu tôi từ dưới lên trên,
cũng không chụt choẹt em à em ơi, không bảo tôi đến bàn thảo công việc lúc đèn
đường đã sáng ngọn…
Thế giới truyền thông là một thế giới phức tạp, nhất là trong ngành quảng
cáo, even. Thi thoảng tôi vẫn phải vờ xin lỗi khách hàng, e lệ khẽ khàng đứng
lên, để rồi khi khuất tầm mắt khách liền chạy ù vào phòng vệ sinh, nôn mửa ầm ĩ.
Đi ra vẫn là tôi nhẹ nhàng, cười mủm mỉm. Chấp nhận cho được việc, vì nó đã
thành quy luật bất thành văn, nhưng thế thôi, không hơn. Có lần thằng trưởng đại
diện hãng điện thoại nổi tiếng đã lãnh một cái tát nảy lửa vì tội dám lợi dụng
lúc mời rượu để vuốt ve tôi. Và vì cái tát đó, công ty tôi phải chịu mất hợp
đồng. Khi tôi đến gặp sếp vào sáng hôm sau đã thấy đám mái già vừa tô son trét
phấn vừa bàn tán chuyện tôi sẽ bị đuổi việc, hoặc ít nhất cũng cắt lương thưởng
mấy tháng. Tôi có sợ gì đâu, tôi không phải là người kém cỏi, tự tin rằng có
quăng quật đâu cũng không chết đói, tôi bước vào phòng sếp, ngó nghiêng mấy bức
tranh chép Goya, mỉm cười với bức ảnh đứa con gái sún răng trên bàn làm việc của
sếp. Sếp đứng sau lưng từ bao giờ, ngoảnh lại đã thấy sếp nhếch mép: “Chuyện thế
nào kđi cô bé!” Tôi kể, thậm chí còn thêm động từ mạnh để diễn tả uy lực cái tát
của tôi. Xong, đợi. Sếp ngó tôi một lúc, với tay qua cái bàn lộn xộn giấy tờ lấy
bảng phân công công tác trong tháng, đưa cho tôi: “Em đi Sài Gòn hai tháng, làm
việc với đối tác trong đó. Nhớ, lần sau tát nhẹ thôi, công ty không có khoản trả
tiền thuốc.”
*
* *
2/10: Mình kéo vali qua cửa sân bay. Ồn quá, giọng miền Nam vo ve như muỗi,
hình như mình là người duy nhất đứng một chỗ ngó nghiêng thế này. Ai cũng chạy
như điên, bỗng dưng thèm ăn phở, tô phở nóng, húng láng và ớt xiêm cay lòi mắt
giữa sân bay tấp nập này chả liên quan gì với nhau. Thế nhưng thèm, thèm quá.
Mình nuốt nước miếng đánh ực, định ngó nghiêng lúc nữa mới về khách sạn, nhưng
đội quân taxi kéo đến, mình leo đại lên một chiếc, phóng vèo cái đã tới nơi. Anh
tài bảo mình hên, hôm nay không tắc đường. Một trăm hai mươi nghìn. Anh bồi
khách sạn chạy ra xách vali lên phòng, giao chìa khóa, dặn mình có gì cứ gọi.
Năm chục.
Sài Gòn ồn ào, những cung đường như rắn, trai gái quấn quít tự nhiên. Sài Gòn
rất bức, cảm giác thiếu không khí có thể gọi rõ thành tên, những mảng lưng đen
thui bóng nhẫy, những mảng đùi trắng phốp, những khuôn mặt vêu vao…Tôi lang
thang nguyên đêm đầu tiên ở Sài Thành, xì xụp đủ các món ăn Ta Tây Tàu, thinh
thích một anh chàng nấu món hủ tiếu có mùi thơm đặc biệt. Anh chàng đội cái nón
trắng đầu bếp, có hàng ria mép mờ mờ, mắt híp một mí, đảo tay rất điệu nghệ trên
cái chảo nông lòng, mùi thơm dần tỏa ra. Vừa ăn vừa ngắm kể cũng thú. Rồi khi
trả tiền, hình như đoán biết được sự chú ý của tôi, hay tại tự tin quá vào “nhan
sắc”, anh ta cười rõ tươi, hẹn tôi lại quán vào một ngày gần đây bằng cái giọng
Tàu trọ trẹ. Tôi phát hiện răng anh ta không đều, thậm chí còn có cái nanh bọc
vàng. Tôi bước ra khỏi quán.
Nói chung tôi không phải là mẫu con gái truyền thống. Tôi không ngại ngần nói
lời yêu với người tôi thương, tôi ghét cái kiểu yêu ỡm ờ nửa vời sơcua, tôi sẵn
sàng chủ động hôn người đàn ông của mình. Tôi là người dễ dàng nhưng không dễ
dãi, tôi vị tha, vì tôi hiểu người ta thường gặp phải những tình huống không
mong muốn như thế nào. Nhưng tôi thường chìm trong những giấc mộng ký ức, vẫy
vùng một mình, cào xé một mình, gầm gừ một mình.
… Tôi yêu khi vừa bước chân vào cánh cổng Đại Học. Mối tình đầu, 18 tuổi,
sâu, không thành - dĩ nhiên, bao nhiêu người trên thế giới này chứ chẳng riêng
tôi. Người đàn ông đó hơn tôi một giáp, là đại diệãng mỹ phẩm của Pháp, tôi quen
trong một lần xớn xác vào xin thực tế. Tôi yêu đôi mắt xanh của anh ta, đến nỗi
có thể ngồi lặng hàng giờ mà ngắm những dòng cảm xúc trong đôi mắt đó. Mắt xanh
của tôi lai Pháp, gốc Việt, sang đây đã bảy năm, nói tiếng Việt rất sõi và yêu
rất khéo. 18 tuổi, tôi cứ ngỡ yêu khéo là một thứ bản năng, ông trời tạo ra để
người đàn ông làm cho người đàn bà hạnh phúc. Sau này, khi Mắt xanh về nước,
lẳng lặng, không nói một lời chia tay, tôi mới vỡ lẽ yêu khéo là một cái tài
riêng không phải ai cũng có, nó có khả năng làm tê dại trái tim người đàn bà,
bắt cô ta phải vật vờ đi tìm sự giải thoát suốt cả cuộc đời. Anh ta thường ôm
tôi từ sau lưng bằng cánh tay ấm chắc, hôn tôi rất sâu, mùi anh ta rất nồng, nói
những lời có cánh, trừ lời yêu… Thế, anh ta lẳng lặng ra đi để lại cho tôi chừng
ấy ký ức. Một vài người bạn của anh ta bảo tôi Mắt xanh đã có gia đình bên Pháp.
Tôi tin, nhưng trái tim bị tổn thương của tôi không cho phép tôi chấp nhận điều
đó. Tôi sang Pháp, 18 tuổi, tôi đi tìm một câu trả lời. Tôi điên rồi, thật thế,
tôi kiêu hãnh quá, mà cũng mong manh quá, tôi đi với hộ chiếu du lịch, một thân
một mình, tiếng Pháp một chữ bẻ đôi cũng không biết. Người bạn cho tôi địa chỉ
công ty của Mắt xanh đã cẩn thận nhờ người nhà đón tôi từ sân bay và chăm sóc
tôi những ngày ở đó. Cuối cùng tôi gặp được Mắt xanh, không nói gì, chỉ nhìn
thẳng vào đôi mắt đó, cay đắng nghe anh ta bảo chưa bao giờ nói yêu tôi, chưa
bao giờ nghĩ sẽ duy trì quan hệ lâu dài với tôi. Tôi về, thế là đủ. Tôi kiêu
hãnh lắm, mà cũng mong manh lắm. Tôi không đủ sức nguyền rủa, chửi bới anh ta,
tôi không muốn mọi người biết rằng tôi bị phụ tình. Từ đó, tôi có thói quen uống
đen hạng bét vào mỗi cuối ngày. 8 năm, tôi kiêu hãnh lắm, mà cũng mong manh
lắm…
Yesterday Coffee nằm sâu trong một con hẻm nhỏ. Con hẻm hun hút và cong queo
tưởng như chẳng có gì hấp dẫn lại mở ra một không gian thoáng đãng đến không
ngờ. Yesterday đủ sang cho những doanh nhân đến bàn thảo công việc, đủ tĩnh để
những người cô đơn gặm nhấm nỗi buồn, đủ lãng mạn cho những đôi tình nhân. Hôm
nay tôi có hẹn với khách hàng chưa biết mặt, nhắn nhe đặc điểm nhận dạng rồi kêu
taxi tự tìm đến. Áo màu ghi, cà vạt đen, để túi xách bên tay trái. Anh ta đang
khuấy ly cà phê, đen hay nâu, xa quá tôi nhìn không rõ, khuôn mặt nghiêng
nghiêng như đứa trẻ thích thú lắm trước một món đồ chơi mới lạ. Không thể tin
được đây là nhân vật một tay làm nghiêng ngả hầu hết các công ty truyền thông ở
Sài Gòn vì những hợp đồng béo bở nhưng khó nhằn. Lịch thiệp kéo ghế mời tôi
ngồi, mùi CK Euphoria thoang thoảng, cái răng khểnh thi thoảng lại tươi rói
trong một mẩu chuyện ngộ nghĩnh. Buổi làm việc chưa đi đến đâu, hôm nay mới chỉ
dừng lại ở ra mắt xã giao. Tôi sẽ ở lại đây hai tháng để thương thảo và tiến
hành công việc
7/10: Một tuần ở Sài Gòn. Những cơn mưa bất chợt không quen, mình chúa ghét
cái gì không quen. Hôm nay khách sạn bị cúp điện, máy nổ không hiểu sao cũng
không chạy được. hai tiếng liền bị giam trong bốn bức tường, nặng nề với bản kế
hoạch chưa hoàn thành và cái tính hiếu thắng của mình. Lúc sáng Răng khểnh đến,
đọc qua cái kế hoạch tâm huyết trên bàn làm việc rồi ném bộp xuống, nhếch môi
chế giễu: “Em chỉ có thế này thôi ư?” Đây là lần thứ 4 anh ta từ chối bản kế
hoạch, tức điên lên, mặt đỏ như gà chọi, mình gom chút bình tĩnh cuối cùng nhỏ
nhẹ: “Anh còn yêu cầu thêm gì nữa?” “Tôi muốn sự đặc biệt, bản kế hoạch thế này
tôi có thể nhặt lên từ sọt rác trong văn phòng tôi, đầy!”
Gần hai tháng ở đây, tôi đã chinh phục được bộ não của Răng khểnh khó tính,
và cả trái tim của anh nữa. Tôi thỏa mãn lòng kiêu hãnh của mình. Răng khểnh ngỏ
lời với tôi cũng ở Yesterday, vào một ngày Sài Gòn mưa ồn ã. Tôi từ chối lời yêu
trong tiếng piano từng giọt, từng giọt. Buồn. Cả Răng khểnh và tôi. Vết cắt xưa
đã liền sẹo lâu rồi, nhưng vẫn là vết cắt mà mỗi lần nhớ lại, tôi đa nghi với
tình yêu thêm một chút, tôi quái đản với những ước vọng yêu thương của chính
mình thêm một chút, khắt khe với người yêu mình thêm một chút. Tôi kể cho Răng
khểnh nghe về tôi, về Mắt xanh, về những giấc ngủ chập chờn…Răng khểnh tự tin
bảo chắc chắn tôi đã yêu anh rồi, chỉ là tôi khăng khăng không chịu nhận ra mà
thôi, rằng anh sẽ đợi để tôi tự vật lộn với cảm xúc của mình. Anh là một người
đặc biệt, khác xa với những gã trai tơ có, già có vo ve bên tôi bấy lâu nay. Anh
kìm hãm được những điên loạn trong tôi, biết cách kích thích tôi, chọc cho tôi
đến phát điên lên…Anh làm cho ly cà phê cuối ngày không còn tác dụng nữa, tôi
viết lăng nhăng nhiều hơn, ngay cả ở những nơi không hiện được chữ. Thế nhưng
tôi vẫn từ chối, trái tim đa nghi tự nhủ rằng đấy không phải tình yêu, chỉ là
thứ cảm giác thoáng qua nhất thời mà thôi.
Tôi về Hà Nội, được nghỉ phép một tuần sau chuyến công tác dài. Hà Nội cũng
sôi động, nhưng cái sôi động bên ngoài không át được hương thơm cổ kính bên
trong. Tôi lại lang thang trên những con đường quen, tôi thích những thứ quen
thuộc. Tôi lao xe như điên, uống cà phê đến nỗi da xạm đi, ùa vào những pub ầm
ào mở tiếng nhạc nghe như còi chữa cháy. Nốc rượu. Nhảy nhót cuồng loạn. Thì tôi
là một đứa quái đản, tôi âm thầm với tôi, một mình, trong đêm, còn ban ngày, như
thế này, váy ngắn áo quây, ngẩng đầu kiêu hãnh. Răng khểnh là ai mà có quyền
năng làm đảo lộn cuộc sống của tôi? Răng khểnh đâu có đủ năng lượng để đốt cháy
đi những trang quá khứ của tôi? Tôi mạnh mẽ. Không, tôi mong manh lắm, Răng
khểnh có đủ kiên nhẫn ấp ôm che chở tôi suốt đời không? Vì tôi quá kiêu hãnh,
tôi lại càng dễ tổn thương, tôi càng tỏ ra lạnh lùng. Tôi yếu đuối, tôi chỉ là
một đứa con gái yếu đuối quẩn quanh trong cái vỏ dày cộp chính mình tạo ra, để
che giấu đi nước mắt bên trong, để đời không quật ngã được mình. Tôi đi ngủ với
giấc mơ chập chờn tiếng piano, Răng khểnh tươi rói và những trang giấy nhăm nhít
chữ.
Răng khểnh gửi mail cho mình, chẳng viết gì, một trang giấy trắng. Mình hiểu
ý, Răng khểnh muốn mình viết lên trang giấy đó. Viết gì đây nhỉ. Mình nhớ
Yesterday chiều mưa ồn ã. Mình muốn trở lại Sài Gòn. Mình nhớ mùi CK Euphoria ấm
áp. Mình nhớ……nhớ……nhớ……nhớ…