Ba giờ chiều, chính là thời điểm dễ cảm thấy mệt mỏi nhất trong ngày. Cả đám người của ban biên tập, cho dù là phụ nữ hay đàn ông đều thế,
giống như bị phơi khô dưới ánh mặt trời chói chang vậy, nửa gục xuống
bàn, không còn sức lực để đánh gõ gì hết. Tay mặc dù vẫn làm việc, hiệu
suất cũng vô cùng thấp, một giờ cùng lắm viết được một trăm chữ.
Phùng Sở Sở cất tập báo cáo đi, ngáp một cái, hơi có chút mỏi mệt.
Giờ đã là cuối xuân đầu hạ, mặc dù trong phòng làm việc đều trang bị
điều hòa nhưng cơ thể vẫn cảm thấy vô lực, một ngày thế này, ngay cả kẻ
cuồng công việc như cô cũng cảm thấy cả người như nhũn ra, uể oải không
phấn chấn.
Ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, giày cao gót
nện trên mặt đất, phát ra những tiếng động chát chúa, trong cái nơi yên
tĩnh sau buổi trưa này, có vẻ đặc biệt rõ r
àng. Yến Tử đẩy cửa vào, cũng lười phải ăn nói khách sáo, giọng nói sang sảng: “Sở Sở, Tô Thiên Thanh đến rồi, tổng biên tập bảo chị qua đấy.”
Mấy anh chàng cô nàng bên ngoài phòng làm việc, từ một khắc khi Yến
Tử nhận điện thoại rồi chạy thẳng đến phòng làm việc của Sở Sở đã vểnh
hết tai lên, ai có suy nghĩ riêng của người ấy, bắt đầu nghe lén cuộc
đối thoại của Yến Tử và Phùng Sở Sở.
“Ừ, chị biết rồi.” Phùng Sở Sở cũng lên tinh thần, bây giờ, đại tài
chủ Tô Thiên Thanh tự động chạy đến cửa, không thể nghi ngờ gì chính là
sự khích lệ tốt nhất cho tinh thần suy sụp của bọn họ.
Cô bước ra khỏi phòng làm việc, nhìn lướt qua mọi người, chỉ khẽ mỉm
cười, xoay người đi về phía phòng làm việc của tổng biên tập. Quả nhiên
không ngoài dự đoán của cô, thậm chí còn chưa đợi cô đi xa, bên trong đã nổ tung, không thể kìm được mà thảo luận ầm ĩ.
Phùng Sở Sở gõ cửa bước vào phòng, khẽ mỉm cười với tổng biên tập
đỉnh Quang Minh, bước tới trước sofa, khách khí nói: “Tổng biên tập tìm
tôi có chuyện gì không?”
Đỉnh Quang Minh chỉ chỉ người trẻ tuổi bên cạnh, hòa ái cười nói: “Lại
đây, cô cũng làm quen đi, tiên sinh Tô Thiên Thanh, sau này cô còn phải
bận bịu nhiều đấy.”
Thực ra ngay từ khi bước vào Phùng Sở Sở đã chú ý đến người đàn ông
mặc đồ âu thẳng thớm kia. Nhưng cô lại vờ như không thèm để ý chút nào,
thậm chí còn không thèm liếc nhìn mặt người ta một cái, chẳng qua cũng
chỉ là bạn làm ăn, ngay cả câu nịnh nọt cũng không thèm nói.
Tô Thiên Thanh mặc dù cũng có chút kiêu ngạo, nhưng đối với lần hợp
tác cùng Định nghĩa phụ nữ này cũng cực kỳ coi trọng, vừa nghe thấy
người chỉ đạo hạng mục lần này là Phùng Sở Sở đã đến, đương nhiên là
đứng dậy, vươn tay ra, định khách sáo mấy câu.
Cõi đời này, có lẽ thực sự có chuyện trùng hợp như vậy, giống như
trong sách đã nói, không phải oan gia không đụng đầu. Tô Thiên Thanh mới vươn tay ra một nửa, bỗng nhìn thấy mặt của Phùng Sở Sở, giống như là
kẻ chết đói gặp phải thùng nước gạo vậy, tiến thối lưỡng nan, do dự. Bàn tay kia, đến cùng là nên đưa ra tiếp hay là rụt lại, trong thời gian
ngắn, anh ta cũng có chút hoang mang.
Phùng Sở Sở thì ngược lại, có vẻ rất phong độ, mặc dù trong lòng đã
không ngừng mắng cha chửi mẹ, nét mặt vẫn không lộ vẻ gì, chủ động vươn
tay bắt tay Tô Thiên Thanh, sau đó lập tức rụt tay lại, tươi cười đầy
mặt nói: “Tô tiên sinh, hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.” Trước mặt
ông chủ, Phùng Sở Sở vẫn công tư rõ ràng, tạm thời cất ân oán cá nhân
đi.
Tô Thiên Thanh đã phục hồi lại tinh thần, cũng trưng ra một vẻ hiền
hòa dễ gần, mở miệng nói: “Nhìn cô Phùng đây rất quen, không phải chúng
ta đã gặp nhau ở đâu rồi chứ?”
Phùng Sở Sở thầm mắng anh ta cố làm bộ làm tịch trong lòng, ngoài
miệng lại đáp: “Con người tôi vốn có cái mặt khá đại chúng, Tô tiên sinh thấy tôi quen quen cũng là chuyện bình thường. Có điều tôi cũng thực
không ngờ tới, vẻ ngoài của Tô tiên sinh cùng với những gì tôi tưởng
tượng, gần như là hai người khác nhau.”
Đỉnh Quang Minh đứng một bên nghe bọn họ nói chuyện, âm thầm ngửi
thấy mùi khói thuốc, nhanh chóng đứng dậy làm dịu không khí: “Thôi đừng
đứng nữa, ngồi đi ngồi đi, về chi tiết của hoạt động lần này, chúng ta
phải bàn bạc kỹ lưỡng một chút.” Nói xong liền nháy mắt với Phùng Sở Sở, rồi lại quay ra cười nói với Tô Thiên Thanh: “Tô tiên sinh đừng để ý,
Sở Sở từ xưa đến nay rất hay thích nói đùa.”
“Tôi nhớ lúc trước tôi có bảo trợ lý gửi ảnh đến, chẳng lẽ cô Phùng không xem?”
Phùng Sở Sở ngồi xuống bên cạnh tổng biên, từ từ đáp: “Ảnh thì tôi
thấy rồi, tôi chỉ kinh dị ở chỗ, bề ngoài của Tô tiên sinh rất khác với
trong ảnh. Cho nên mới nói, mấy thứ kiểu như ảnh chụp này, quả nhiên
không chuẩn xác.”
Tô Thiên Thanh nghe vậy, đột nhiên vỗ tay nói: “Cô Phùng nói không
sai, đây cũng chính là điều tôi muốn nói. Hôm nay tôi đến đây cũng chính là muốn thảo luận với mọi người về chuyện ảnh.”
Phùng Sở Sở không ngờ anh ta sẽ nói lái theo lời của mình, cũng không hiểu ý tứ trong câu nói của anh ta, lập tức im lặng, mặc tổng biên tập
đấu với anh ta.
“Chẳng lẽ Tô tiên sinh cảm thấy không hài lòng với xấp hình chúng tôi đã gửi đến hôm trước?” Đỉnh Quang minh có chút hoảng hốt, chẳng lẽ mỹ
nữ trong mắt đại gia, với mỹ nữ trong mắt đám nhân viên tạp chí của bọn
họ, tố chất lại kém xa đến thế sao? Theo lý thuyết, đàn ông trên thiên
hạ, cho dù bộ dạng trông thế nào, lúc nhìn phụ nữ, ánh mắt đều không
khác nhau mấy mới phải.
“Không phải không hài lòng, chẳng qua là, đúng như những gì cô Phùng
vừa nói, ảnh và người thật có khi chênh lệch rất lớn, thậm chí còn giống như hai người. Cho nên, tôi hy vọng có thể gặp những người trong ảnh đó một lần, sau đó mới tính đến bước tiếp theo.”
“Anh nói là, anh muốn gặp từng người một?” Phùng Sở Sở vừa nghe vậy,
liền bùng nổ, “Tô tiên sinh, anh định biến cuộc tranh tài xem mắt thành
đại hội tuyển người đẹp à?”
“Đẹp cũng là một phần rất quan trọng, thậm chí là là phần quan trọng
nhất khi lựa chọn bạn đời. Thử hỏi cả đời sẽ phải đối diện với một người có vẻ ngoài thực xin lỗi, đó thực sự là một chuyện làm người ta rất
chán nản. Cho nên tôi nghĩ yêu cầu của mình cũng không đến mức quá đáng
chứ?” Khi Tô Thiên Thanh nói câu này, không hề nhìn Phùng Sở Sở mà trực
tiếp nói với tổng biên tập đỉnh Quang Minh. Anh ta không ngu, biết mượn
dao giết người, thuyết phục vị tổng biên tập nhìn qua có vẻ đang do dự
kia, so với trực tiếp giao thủ với Phùng Sở Sở dễ dàng hơn nhiều.
“Điểm này cũng đúng, yêu cầu của Tô tiên sinh, nghe cũng hợp tình hợp lý.” Tổng biên tập vừa nói, vừa quay đầu nhìn qua Phùng Sở Sở, “Hay là, cô cứ sắp xếp một buổi đi, để họ đến tòa soạn chúng ta cho Tô tiên sinh nhìn kỹ một lần.”
Phùng Sở Sở có chút bực mình, khó xử nói: “Nhưng đây đâu phải chỉ có
mười mấy người, tổng biên tập, không phải chú không biết, lần này chúng
ta có bao nhiêu người ghi danh, cho dù đã chọn lựa kỹ càng rồi, nhưng
những người được đề cử cũng không dưới mấy trăm, nhiều người như vậy,
tòa soạn làm gì có chỗ nào để chứa được?”
“Nếu như cô Phùng cảm thấy hạn chế về địa điểm, tôi có thể cho mượn
chỗ tư nhân. Tôi tin là mấy trăm cô gái đồng thời đến dự tuyển, khi ấy,
chắc sẽ dẫn tới làn sóng nghị luận không nhỏ. Chuyện này, đối với tôi và cô mà nói, đều là việc tốt, không phải sao?”
Phùng Sở Sở nhìn Tô Thiên Thanh bày ra cái vẻ người làm ăn, trong
lòng chán ghét không nói thành lời, nhưng xem ý tứ của tổng biên tập coi như đã đồng ý. Cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành nhắm mắt đáp ứng.
Tô Thiên Thanh hiển nhiên rất hài lòng với kết quả này, đứng dậy nói: “Nếu vậy tôi xin đi trước, chờ cô Phùng sắp xếp xong hết thảy thì hãy
báo cho tôi biết. Đúng rồi, nhớ dặn mấy cô gái kia, đừng có trang điểm
đậm, Tô Thiên Thanh tôi không thích thể loại đấy.”
Tô Thiên Thanh vừa nói vừa bước ra khỏi phòng làm việc, tổng biên tập tự mình sai người tiễn anh ta đi, mình thì quay trở lại, trừng mắt với
Phùng Sở Sở: “Cô làm sao vậy, nói linh ta linh tinh, cái gì mà ảnh với
người thật không giống, cô làm biên tập bao nhiêu năm rồi, chút bản lãnh nhận người này cũng không có sao?”
Phùng Sở Sở vừa bực mình vừa buồn cười, mở miệng giải thích: “Tấm ảnh anh ta gửi tới, chỉ có hơn nửa gương mặt, ánh sáng lại tối, còn bị
chỉnh sửa qua rồi, thành thực mà nói, chú có nhận ra không?”
Tổng biên tập bị hỏi cho hơi ngượng ngập, lắc đầu nói: “Nói thật, tôi cũng không nhận ra được. Nhưng mà cô không thể nói thẳng toẹt ra thế
trước mặt người ta được, cô xem, bị cậu ta túm được cái để vin vào, bỗng dưng lại thêm lắm chuyện vớ vẩn như vậy.”
Phùng Sở Sở lại tự tin cười nói: “Thực ra thì anh ta nói không sai,
làm vậy chưa chắc đã xấu. Nếu có thể khiến những phương tiện truyền
thông khác chú ý, đối với tạp chí của chúng ta mà nói, chính là một kiểu quảng cáo miễn phí. Đối với anh ta cũng có nghĩa lý như vậy. Nếu anh ta đã thích lằng nhằng như vậy thì cứ mặc anh ta đi, dù sao anh ta chẳng
qua cũng chỉ vì danh lợi mà thôi.”
“Vậy cũng đúng, có thể công khai mở một cuộc xem mặt có một không hai như vậy, ngẫm lại cậu ta cũng là một nhân vật không đơn giản. Có điều
tôi cũng hơi tò mò, cô chỉ nhìn mỗi tấm ảnh kia của cậu ta thật, đến giờ chưa từng đi tìm những tư liệu khác về cậu ta sao?” Tổng biên tập quay
lại bàn làm việc, nâng chén trà lên, từ từ uống.
“Đâu cần thiết. Tư liệu anh ta đưa tới nói thế nào, chúng ta cứ quảng cáo thế ấy. Về phần vẻ ngoài của anh ta, căn bản không phải trọng điểm. Mấy cô gái nhiệt tình kia cũng đâu phải vì cái mặt đẹp trai của anh ta
mà lao tới. Phụ nữ bây giờ, cô nào cô nấy đều thực tế, chỉ có tiền thật
vàng thật mới có thể thực sự đả động bọn họ.”
Phùng Sở Sở nói không sai, Tô Thiên Thanh chính xác là muốn có hiệu
quả như vậy. Dù sao cuối cùng anh ta cũng phải kết hôn với một người phụ nữ có lợi cho sự nghiệp của mình nhất, vậy sao không lợi dụng cơ hội
này, kiếm chác một lần, vì công ty Thanh Nhã của mình làm một mẻ quảng
cáo. Tiền cũng đã chi, không có lý gì mà không thu lại món tiền vốn này.
Tô Thiên Thanh nói “Tạm biệt” với người của tòa soạn, sau đó đi về
phía thang máy. Mắt thấy cửa thang máy vừa hay đang mở ra, di động cũng
đúng lúc này vang lên. Anh ta vừa nghe điện thoại, vừa nhanh chóng bước
vào trong thang máy. Không cẩn thận, đụng trúng phải Nguyễn Trữ Khanh
đang bước ra từ bên trong.
Nguyễn Trữ Khanh đến tìm Phùng Sở Sở, không ngờ tới đã đi đến cửa rồi còn gặp họa trên trời rơi xuống. Bị người ta đụng phải là chuyện nhỏ,
nhưng gót giày lại bị mắc trong khe trượt của cửa thang máy mới là đại
sự chết người.
Cô lúng túng mỉm cười với Tô Thiên Thiên, cố gắng rút gót giày ra
khỏi cái khe trượt. Có điều hôm nay cô đang ăn mặc rất tề chỉnh, dáng vẻ thục nữ đầy phong phạm, giờ thực không thích hợp để ngồi chồm hỗm
xuống, đỏ cả mặt để đối phó với chiếc giày cao gót kia. Huống chi trước
mặt trai đẹp, cô lại càng không thể tự hủy hoại hình tượng được. Mặc dù
nguyên nhân của chuyện này, tất cả đều do vị đẹp trai này gây ra.
Tô Thiên Thanh thấy mình gây phiền phức cho người khác, cũng hơi
ngượng ngập, lập tức cúp điện thoại, nói với Nguyễn Trữ Khanh: “Tiểu
thư, ngại quá, để tôi giúp cho.” Nói xong, định cúi người xuống giúp
Nguyễn Trữ Kh
anh rút gót giày ra.
Nguyễn Trữ Khanh thấy trai đẹp tự mình động thủ, mặc dù tâm hồn nhộn
nhạo, nhưng lý trí thì vẫn còn, cửa thang máy mặc dù chỉ có hai bọn họ,
nhưng bên ngoài thang máy có không ít người đi qua đi lại, để người ta
thấy, khó tránh khỏi lại buôn ba nói bốn, đồn đại bốn phía.
“Không cần đâu, anh giúp tôi giữ cửa thang máy, tôi tự rút nó ra
được.” Nguyễn Trữ Khanh cười có vẻ khó khăn, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ. Trước mặt người ngoài, lúc nào cô cũng am hiểu, ổn trọng, nhìn qua dịu
dàng nhu thuận. Cõi đời này, e là ngoài cha mẹ ra, chỉ có Phùng Sở Sở và Khương Nghị mới biết bản tính của cô.
Tô Thiên Thanh gật đầu một cái, lấy tay chặn cửa thang máy, nhìn
Nguyễn Trữ Khanh đứng đó nghĩ cách, bản thân cũng hơi khẩn trương. Mấy
phút sau, gót giày cuối cùng cũng được rút ra, hai người nhìn nhau, đều
thở phào nhẹ nhõm.
Tô Thiên Thanh hơi ngượng ngập, khách khí nói với Nguyễn Trữ Khanh:
“Thật là ngại quá, gây phiền phức cho cô như vậy. Giày cô hỏng rồi, để
tôi đền cho cô đôi khác.”
“Không cần, cũng không phải chuyện gì to tát. Đời này chúng ta ai mà
chẳng có lúc mang phiền toái đến cho người bên cạnh.” Nguyễn Trữ Khanh
từ xưa đến giờ đều bị Phùng Sở Sở coi là người đẹp bao cỏ, nếu mà nghe
thấy những lời đầy triết lý này của cô nàng, chỉ e sẽ ngất xỉu tại chỗ,
định nghĩa cô nàng lại từ đầu.
Chuyện giải quyết xong, cả hai mỗi người một ngả, một vào thang máy,
một ra thang máy, cánh cửa kia, khi nó chậm rãi khép lại, giống như đã
ngăn cách thứ gì đó, lại giống như đang liên kết điều gì.
Thời gian qua rất mau, bị Tô Thiên Thanh quấy rối như vậy, cũng sắp
đến giờ tan tầm. Phùng Sở Sở nhfin đồng hồ một chút, nghĩ Nguyễn Trữ
Khanh chắc cũng sắp đến liền bắt đầu dọn dẹp đồ đạc trên bàn, thuận tiện chờ mỹ nhân giá lâm.
Nguyễn Trữ Khanh lần đầu tiên đến tòa soạn, lúc đi ngang qua phòng
làm việc lớn, mấy anh chàng Tiểu Chí nhìn đến dẹt cả mắt. Chuyện khiến
bọn họ giật mình hơn chính là, Nguyễn Trữ Khanh chính là con cừu non mà
bọn họ tranh đến ngươi chết ta sống với Phùng Sở Sở nhất quyết muốn giữ
lại để nhét vào miệng con cọp Tô Thiên Thanh.
Sau khí thấy người thực, mấy anh chàng càng hối hận đến tái cả lòng.
Sớm biết thế đã không tận tình như vậy, cứ chọn hết dưa vẹo táo nứt nhét cho Tô Thiên Thanh, còn đem mỹ nhân thế kia để lại cho mình mới đúng.
Dù sao đàn ông có tiền sợ gì không tìm được phụ nữ đẹp, đâu như bọn họ,
có đứng trước mặt mỹ nhân cũng khó có cơ hội lọt vào mắt xanh của nàng.
Yến Tử chỉ đường cho Nguyễn Trữ Khanh, xong lại biết được thân phận
thật của cô từ người bên cạnh, không khỏi có chút nổi giận. Mấy cô nhân
viên nữ trong tòa soạn như bọn cô, mặc dù dáng dấp có khá khẩm hơn, đều
bị mấy lão kia quan báo tư thù, đẩy hết ra ngoài. Không ngờ tới bạn của
chủ biên rõ ràng có bạn trai rồi lại có thể công khai trúng tuyển. Lòng
nghĩ vậy, một luồng ghen tức dâng lên tận tim.
Nguyễn Trữ Khanh thì không biết được tâm lý hoạt động của đám người
trong cái văn phòng nho nhỏ kia, một lòng muốn tìm Phùng Sở Sở, tìm một
phương án thích đáng cho… đôi giày của mình.
Phùng Sở Sở nhìn xong lại thấy chỉ là việc cỏn con, căn bản chẳng để
trong lòng, lại kéo Nguyễn Trữ Khanh, phun ra một bụng tức: “Mình thật
không ngờ tới, Tô Thiên Thanh kia lại chính là cái tên đó.”
“Tên nào?”
Phùng Sở Sở bĩu môi, khinh thường nói: “Chính là cái tên đã cứu
Khương Nghị ấy. Đúng là oan gia ngõ hẹp, chỉ sợ hoạt động này sau này
không biết còn thu hút bao nhiêu con thiêu thân nữa. Mình khuyên cậu,
sớm dứt ra thì tốt hơn, không cần thiết cứ phải treo cổ trên cành cây
kia của anh ta. Người như cậu, cho dù muốn cả cánh rừng cũng đâu phải
việc khó.”
Nguyễn Trữ Khanh căn bản chẳng nghe lọt tai, vừa suy nghĩ cho đôi
giày của mình, vừa như suy tư nói: “Nếu cả cánh rừng đều là một đám cành khô gỗ mục, vậy mình tình nguyện lấy gốc cây đại thụ vạn năm không đổ
như Tô Thiên Thanh. Đàn ông quý ở chất, chứ không phải ở lượng.”